ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 83
Dù sao cũng không phải người một đường
Vụ án tội phạm lớn này chính thức bắt đầu công tác kết thúc. Cảnh sát trong Cục Công an thành phố đều vội chân không chạm đất, hận không thể bẻ một người thành hai nửa để dùng. Tín Túc ngâm mình trong phòng thẩm vấn. Cả sáng cậu đều không nhìn thấy Lâm Tái Xuyên. Mãi đến hơn 12 giờ trưa, cậu mới mặt đầy mệt mỏi ra khỏi phòng thẩm vấn, lập tức đi vào phòng làm việc của anh.
Tín Túc đẩy cửa ra, nhìn lướt bên trong một lượt, phát hiện Lâm Tái Xuyên không ở trong phòng, chỉ có Giang Bùi Di đang ngồi ở bàn làm việc, không biết đang làm gì.
Nghe tiếng mở cửa, Giang Bùi Di từ sau máy tính nhìn lên.
Tín Túc hơi ngẩn ra, hỏi: “Đội trưởng Lâm không ở đây sao?”
Giang Bùi Di nói: “Cậu ấy sang văn phòng Cục trưởng Ngụy”.
Nghe đối phương nói vậy, Tín Túc cũng không vội đi, nghĩ nghĩ, ngược lại ngồi xuống sô pha, giọng đầy khách sáo, “Trưởng Ban Giang, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Tính cách của Giang Bùi Di khác hoàn toàn với kiểu nhã nhặn, hiền hòa của Lâm Tái Xuyên. Anh là người lạnh lùng và xa cách danh xứng với thực. Tính tình anh rất không tốt, lạnh nhạt, cứng đầu đến dọa người. Khi còn trẻ, anh nổi tiếng là “phần tử phản động” của Sở Công an tỉnh. Tính tình mười năm như một, lạnh lùng như băng.
Nhưng dù sao Tín Túc cũng là người Lâm Tái Xuyên nhờ anh “quan tâm giúp đỡ” nên thái độ của Giang Bùi Di đối với Tín Túc không lãnh lùng như vậy. Anh hơi gật đầu, “Ừ”.
“Tôi nghe Tái Xuyên nói, trước đây anh là bạn thân cùng tham gia huấn luyện đặc biệt với anh ấy”, Tín Túc mỉm cười một chút, “Có thể kể cho tôi nghe một chút chuyện trước đây của Tái Xuyên không?”
Những lời này hỏi vô cùng tinh tế. Hơn nữa, Tín Túc cố ý gọi Lâm Tái Xuyên theo cách vô cùng mập mờ, vào tai người nghe thấy giống như cậu đang hỏi thăm quá khứ của bạn trai.
Trước đây, Tín Túc không hứng thú lắm đối với quá khứ của Lâm Tái Xuyên. Dù sao cũng là quá khứ cậu không hề tham dự, kể cả có biết cũng không thay đổi được gì. Nhưng sáng nay, sau khi nghe Chương Phỉ kể lại với chất giọng trầm bổng và tình cảm phong phú, đột nhiên cậu có chút muốn biết quá khứ của Lâm Tái Xuyên như thế nào. Mà có thể tìm ai để hỏi về chuyện này? Giang Bùi Di đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nghe cậu hỏi, Giang Bùi Di suy nghĩ một lúc, sau đó, khép lại tập tài liệu trên tay. Không lời thừa, anh nói đơn giản: “Lúc vừa vào huấn luyện đặc biệt của bộ đội, ba người, tôi, Tống Đình Lan, Lâm Tái Xuyên, được phân vào cùng một tổ. Tôi không thích nói chuyện với người khác. Lâm Tái Xuyên cũng là người tính cách ít nói. Thời gian hai chúng tôi giao lưu cũng không nhiều. Trên cơ bản đều là trong lúc chấp hành nhiệm vụ. Lâm Tái Xuyên luôn là người có thành tích tốt nhất trong ba người. Thể năng, năng lực ứng biến trên chiến trường, năng lực tác chiến một mình, hay thành tích kiểm tra trên giấy, từ đầu đến cuối, cậu ấy luôn là người đứng đầu”.
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: “Lúc ấy, toàn bộ những người tham gia huấn luyện đặc biệt cơ bản đều nghe đến cái tên Lâm Tái Xuyên. Cậu ấy rất có thiên phú về mặt tác chiến”.
Nghe đến đây, Tín Túc hơi bất ngờ. Cậu chỉ biết Lâm Tái Xuyên xuất thân không bình thường, là người có thực lực hơn hẳn người thường nhưng không biết so trong đám những người tinh anh, anh cũng là người xuất sắc.
Nhưng chuyện này hơi khó hiểu…
Giang Bùi Di rõ ràng là người sẽ không thổi phồng bất kì chuyện gì. Vậy vì sao Tống Đình Lan và Giang Bùi Di sau đó đều đi nằm vùng trong các tổ chức tội phạm quy mô lớn, người có thành tích tốt nhất, có tiềm lực nhất như Lâm Tái Xuyên lại bị trả về “trên mặt đất”, trở thành huấn luyện viên trẻ tuổi ở Cục Công an thành phố Phù Tụ?
Tín Túc cảm thấy kì lạ nên hỏi thẳng: “Tái Xuyên lúc đó không có nhiệm vụ nằm vùng sao?”
“Không có. Bởi vì lúc xác định người được chọn, trắc nghiệm tâm lý của Lâm Tái Xuyên luôn không đạt tiêu chuẩn”.
Dừng một chút, Giang Bùi Di mới lại nhẹ giọng nói: “Cậu ấy quá mềm lòng”.
“………” Tín Túc mơ hồ hiểu ra.
“Trong tổ chức tội phạm quy mô lớn, khả năng sẽ có nhiều nằm vùng cùng lúc. Đôi khi, có một đồng đội bị bại lộ thân phận, chúng tôi vì che giấu tung tích, không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội bị tra tấn tàn bạo, thoi thóp một hơi cuối cùng”.
Giang Bùi Di nói: “Khi đó, trong bài kiểm tra tâm lý, có một câu hỏi. Nếu thân phận nằm vùng khác bị bại lộ, kẻ địch dùng thủ đoạn tàn nhẫn ngược đãi, giết hại trước mặt bạn, trong tình huống không thể tiến hành ngầm cứu viện, bạn có thể coi trọng toàn cục, chịu đựng không nổ súng không? Đáp án ba lần của Lâm Tái Xuyên đều là không thể”.
Giang Bùi Di hơi lắc đầu: “Cậu ấy nhất định sẽ là một cảnh sát tốt nhưng tuyệt đối không phải nằm vùng xuất sắc. Từ bi, mềm lòng, do dự, thiếu quyết đoán là khuyết điểm chết người của nằm vùng”.
Tín Túc nghĩ thầm: Mấy từ do dự, thiếu quyết đoán có thể là nói hơi quá. Nhưng Lâm Tái Xuyên đúng thật hay mềm lòng… Cho nên, vốn dĩ hẳn là Lâm Tái Xuyên nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc nhưng cuối cùng bên trên lại chọn Tống Đình Lan. Trách không được lúc đứng trước bia mộ của Tống Đình Lan, Lâm Tái Xuyên nói với cậu: “Thật ra, tôi chỉ là một người rất yếu đuối”.
Nói đến đây, Giang Bùi Di không thể tránh, nói: “Cậu ấy đối với đứa nhỏ giơ họng súng nhằm vào mình còn không muốn tổn thương. Nếu nằm vùng ở tổ chức như Bò cạp Sa mạc, khả năng đã chết hơn 800 lần”.
Tín Túc nhất thời không lời nào để nói.
“Rất nhiều năm trước, tôi nằm vùng ở một tổ chức buôn lậu m@ túy quốc tế, tự tay kết thúc tính mạng của một đồng đội chỉ còn thở thoi thóp”.
Giang Bùi Di nhẹ giọng nói: “Nếu đổi là Lâm Tái Xuyên, cậu ấy nhất định sẽ không chọn làm như tôi”.
Tín Túc không cần cố gắng hình dung liền biết đó là một lựa chọn tương đối khó khăn: Một bên là tính mạng của đồng đội, một bên là công tác nằm vùng thất bại trong gang tấc.
Mà từ khi còn trẻ, Lâm Tái Xuyên đã biết bản thân nhất định sẽ chọn lựa chọn đầu tiên. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, anh đã mất đi tư cách nằm vùng.
Giang Bùi Di nói: “Sau khi rời khỏi chương trình huấn luyện đặc biệt, Lâm Tái Xuyên nhận lệnh đóng ở biên giới hai năm. Sau đó, thân thể vì chịu lạnh, xảy ra chút vấn đề nên bên trên triệu hồi cậu ấy về Cục Công an thành phố Phù Tụ”.
Tín Túc khẽ chớp mắt, nhớ lại lúc hai người bị bao vây trên mặt biển lạnh giá hồi tuần trước, phản ứng của Lâm Tái Xuyên đối với cái lạnh khi đó đúng là không giống với trạng thái cơ thể bình thường của anh. Hóa ra là như vậy…
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh thiếu niên Lâm Tái Xuyên không người không biết trong miệng Giang Bùi Di, lại nghĩ đến dáng vẻ của anh 5 năm trước, khi tính mạng bị đe dọa. Không hiểu sao, cậu lại cảm nhận được bất hạnh của tạo hóa trêu ngươi.
Nếu cơ thể Lâm Tái Xuyên không bị thương…
Lúc này, Lâm Phỉ Thạch đột nhiên đẩy cửa đi vào, trên tay cầm gì đó, vô cùng vui vẻ nói: “Bùi Di, anh xem này! Đội trưởng Lâm tặng cho em!”
Lâm Phỉ Thạch một tay ôm chiếc gối tựa lưng màu hồng nhạt, chạy đến trước mặt Giang Bùi Di.
Lâm Phỉ Thạch sức khỏe không tốt lắm. Anh ngồi ở phòng thẩm vấn lâu, khi đứng dậy, lưng và eo đều sẽ bị đau. Lâm Tái Xuyên nhìn thấy người này một tay đỡ eo nên nhờ người tiện đường mua mấy chiếc gối lót sau lưng mang về. Lâm Phỉ Thạch chọn chiếc màu hồng nhạt.
Lúc vào cửa, Lâm Phỉ Thạch mới phát hiện Tín Túc cũng ở trong phòng, vẻ mặt rõ ràng hơi bất ngờ. Đôi mắt hoa đào long lanh của anh hơi chuyển động, hai tay ghé vào đầu vai Giang Bùi Di, tò mò hỏi, “Hai người đang nói thầm gì sao? Em nghe được không?”
Tín Túc nghe được chuyện xưa bản thân muốn biết, đứng dậy chuẩn bị rời đi, gật đầu nói: “Không có gì. Tôi không làm phiền nữa”.
Cậu lại nhìn thoáng qua chiếc gối trên tay Lâm Phỉ Thạch, nói không rõ cảm xúc gì, “Là đội trưởng Lâm tặng cho anh à?”
Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh hiểu được lời cậu có ý gì, nhét gối vào ngực Tín Túc, “Cậu thích à? Vậy tặng cho cậu đấy!”
Tín Túc vốn không thích lắm. Cậu không thích màu hồng nhạt. Nhưng Lâm Phỉ Thạch đã nói thế rồi, cậu cũng không từ chối.
Lúc đóng cửa, cậu còn nghe giọng người đàn ông xinh đẹp nói véo von: “Bùi Di, em nghe đồng sự Cục Công an thành phố nói ở đây có bán heo con nuôi không lớn rất đáng yêu. Không phải loại chúng ta mua lần trước, sẽ không to đến hơn 150 cân”.
Lâm Phỉ Thạch giọng nũng nịu, ra vẻ thương lượng: “Chúng ta mua một con đem về, được không?”
Mà cảnh sát vốn ít nói, ít cười trước mặt người khác nhẹ giọng đáp lại: “Được. Chờ thêm hai hôm, trước khi đi, anh dẫn em đi chọn”.
Tín Túc tay cầm theo gối màu hồng nhạt rời khỏi văn phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Phỉ Thạch đang ríu rít không ngừng cũng an tĩnh lại. Anh cúi đầu, vẻ mặt như có tâm sự.
Giang Bùi Di liếc nhìn đối phương: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Không có,” Lâm Phỉ Thạch do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ tên Tín Túc này, tiếp xúc trong khoảng thời gian vừa rồi luôn khiến em có cảm giác không tốt lắm. Anh thấy thế nào?”
Giang Bùi Di không nói gì.
Tín Túc đúng là không giống với các cảnh sát khác. Nếu phải nói rõ đó là cảm giác gì thì có thể nói ngắn gọn là, “không phải cùng một loại người”.
Một lúc lâu sau, Giang Bùi Di hơi gật đầu một cái: “Ừm”.
Tín Túc bên ngoài thoạt nhìn gần như hoàn mỹ. Chỉ cần muốn, cậu có thể tự nhiên giao lưu với bất kì ai mà không để lại một tia sơ hở nào. Nhưng Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đều làm điều tra hình sự gần 20 năm, mắt nhìn người nhạy bén hơn hẳn người thường. Cả hai đều thấy một người “có vấn đề” thì có nghĩa lập trường của người này hơi nguy hiểm.
Lâm Phỉ Thạch “Á” một tiếng, hơi nhíu nhíu mày: “Nhưng đội trưởng Lâm đối với cậu ấy giống như…”
Lúc trận hành động bắt giữ kia còn chưa bắt đầu, Lâm Tái Xuyên đã tìm đến hai người họ, nói ở trên chiến trường, anh chưa chắc có thể lo liệu mọi mặt chu toàn nên nhờ hai người trong quá trình hành động giúp chăm sóc Tín Túc. Mặc dù cuối cùng Lâm Phỉ Thạch không giúp được gì nhưng loại bảo hộ và coi trọng này không phải là quan hệ bạn bè bình thường. Mà Lâm Tái Xuyên cũng không có ý che giấu hai người.
Giang Bùi Di nhìn người yêu một giây, giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai ch@n mày, thấp giọng nói: “Thời gian sớm chiều ở chung lâu như vậy, Lâm Tái Xuyên nhất định hiểu Tín Túc là dạng người gì rõ hơn chúng ta. Nếu đây là lựa chọn của cậu ấy, chúng ta không cần lo cho bọn họ”.
Lâm Phỉ Thạch lo lắng sốt ruột thở dài một hơi, “Hy vọng là vậy”.
Sau đó, Lâm Phỉ Thạch lại “Ô” một tiếng: “Bùi Di, em không còn gối ôm nữa rồi!”
Giang Bùi Di đứng dậy nói: “Anh đi mua.”
Lâm Phỉ Thạch nhấn mạnh: “Em thích màu hồng nhạt hoặc tím nhạt!”
“Ừ. Anh biết rồi”.
*****
Truyện đăng hoàn toàn miễn phí tại wattpad Thanhdauquan và blogspot Thanh Dâu Quán.
*****
Tín Túc ôm gối dựa đi về phía văn phòng, dọc đường đi nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi.
Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đều là cảnh sát, điều động công tác cơ bản đều cùng một nơi, tính cách một nóng, một lạnh bổ sung cho nhau. Cậu nghe nói hai người họ là cặp đôi nổi tiếng yêu nhau thắm thiết ở Sở Công an tỉnh Y.
Tín Túc bình tĩnh nghĩ: Bản thân và Lâm Tái Xuyên chỉ sợ vĩnh viễn không đi được đến bước kia. Hai người họ đại khái chỉ là hai người đi trên hai con đường khác nhau, nhất thời sinh ra thiện cảm mà hấp dẫn lẫn nhau. Bởi vì rung động cho nên xích lại gần nhau, thậm chí, còn sinh ra loại tình cảm “yêu thích” tốt đẹp nhưng hết đỗi hoang đường.
Nhưng cuối cùng, dù sao vẫn không phải người một đường.
Hết chương 83
Đến chương 84