Đi Trong Sương Mù

Chương 92: C92: Kính lọc của anh đối với em đã dày đến mức này rồi sao



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 92.

Kính lọc của anh đối với em đã dày đến mức này rồi sao?

Tín Túc nhận được tin nhắn của Lâm Tái Xuyên, nhìn chằm chằm di động, rõ ràng hơi ngẩn ra. Sau đó, cậu hơi cong cong môi dưới, đôi mắt lấp lánh ý cười, nhắn tin trả lời: “Tái Xuyên, em thích anh đứng trước mặt gọi em như vậy hơn”.

Lâm Tái Xuyên không nhắn tin trả lời cậu.

Lúc này, trên đầu Tín Túc không có việc gì. Cậu ngồi chán chết ở văn phòng một lúc, lại lên tầng tìm anh.

Tín Túc đứng ngoài cửa, giơ tay gõ gõ cửa.

“Mời vào.”

Tín Túc đẩy cửa ra, không nói gì. Lâm Tái Xuyên thấy hơi kì lạ nên ngẩng đầu nhìn lên. Thấy người đến là Tín Túc, anh lập tức đứng dậy sau bàn làm việc, “Sao em lại lên đây?”

Tín Túc thò đầu vào hỏi: “Anh đang bận à?”

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu vài giây, nhẹ giọng nói: “Ừ”.

Dừng một chút, anh lại mở miệng hỏi: “Chuyện của Hà Phương, còn có của mấy đứa trẻ khác, là em liên hệ à?”

Vụ án hình sự lớn bắt đầu từ vụ việc của Hà Phương được Viện Kiểm Sát thụ lí từ đầu năm mới. Nhưng vì vụ án phức tạp, số lượng người liên quan đông đảo, sớm nhất cũng phải ba tháng nữa mới có thể nói đến việc công tố. Tội phạm đều bị nhốt ở trại tạm giam chờ khởi tố nhưng những đứa trẻ vị thành niên không thể luôn bị giữ ở Cục Công an thành phố. Bọn họ được chính phủ thu nhận giáo dưỡng một thời gian, sau đó được đưa đến trại trẻ từ thiện ở địa phương. Trạng thái tâm lý của những đứa trẻ đó còn lâu mới có thể thích ứng được với xã hội bởi vì đều trải qua thời gian dài bị giam cầm, tính cách phần lớn đều vô cùng âm u, cực đoan. Cứ để chúng như vậy mà ném vào xã hội, chúng sẽ hoặc bị người khác tổn thương, hoặc đi tổn thương người khác. Vì thế, chỉ có thể tạm thời để trại trẻ từ thiện nhận nuôi.

Nhưng không lâu trước đây, phía bên trại trẻ từ thiện báo tin có một nhà từ thiện ở địa phương đã tổ chức hạng mục từ thiện “giúp đỡ trẻ em có vấn đề”, quyên một khoản tiền lớn cho trại trẻ, hơn nữa còn liên hệ hơn 10 bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước, giúp can thiệp và điều trị tâm lý cho những đứa trẻ này.

Có điều, chi tiết vụ án này không thông báo công khai ra bên ngoài, rất ít người biết những đứa trẻ này phải trải qua những gì, cũng không có khả năng có người tự dưng không lý do ra tay giúp đỡ… Có con đường thu thập được tin tức, hơn nữa còn có đủ tài lực, sẵn lòng giúp đỡ những đứa nhỏ đó, ngoại trừ Tín Túc, Lâm Tái Xuyên không thể nghĩ được người thứ hai.

Tín Túc lười nhác cười một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cậu chỉ nói ngả ngớn: “Hóa ra trong lòng anh, em lại là người tốt bụng, vô tư đến như vậy cơ à?”

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu: “Vậy lúc trước vì sao em lại muốn giúp Trương Tú Vân?”

Chuyện này không thể nói bừa, Tín Túc ngồi xuống sô pha, tiện đà nửa nằm nửa ngồi như người không xương, “À, anh gọi em một tiếng, em sẽ thẳng thắn khai báo với anh”.

Lâm Tái Xuyên hiểu ra ý cậu, giọng mang theo vài phần nuông chiều và bó tay, thấp giọng gọi cậu: “Bé Thiền”.

Hai chữ này vốn đã dễ nghe nhưng vì tâm lý của bản thân, nghe vào tai càng mềm mại.

Tín Túc khẽ chớp nhẹ hai mắt.

Cái tên này chỉ có người nhà cậu từng gọi cậu khi còn nhỏ. Sau này, không còn ai nhắc đến trước mặt cậu nữa.

Người nhà… Từ hình dung thật tốt đẹp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: C12: Chương 12

Vì thế Tín Túc thản nhiên nói: “Là em. Em vốn tính thu nhận bọn trẻ ở chỗ của mình nhưng chính phủ đưa chúng đến trại trẻ từ thiện. Em không tiện tìm người đồng thời nhận nuôi bọn trẻ cho nên đổi thành lập một bộ phận trong trại trẻ từ thiện. Dù sao cũng không khác nhau nhiều lắm. Trải qua những việc đó rồi, bọn trẻ rất khó tìm lại tinh thần coi trọng chính nghĩa và tôn trọng sinh mệnh, khuyết thiếu tâm lý đồng cảm cơ bản nhất. Nếu thả ra cũng rất khó có thể tái hòa nhập vào xã hội, đều trở thành lực lượng phạm tội dự bị. Vì vậy, còn không bằng đặt dưới mắt em”.

Tín Túc nhẹ nhàng bâng quơ nói chung chung, lại cong cong đuôi mắt đòi Lâm Tái Xuyên khen thưởng, “Đội trưởng Lâm, em tích cực giữ gìn tình hình an ninh trật tự của thành phố Phù Tụ như vậy, có phải anh sẽ khen ngợi em một chút, đúng không?”

Quan hệ hiện giờ của hai người lại gọi xưng hô “đội trưởng Lâm” liền nhiều thêm một tầng cấm kỵ và mập mờ khó nói.

Mặc dù Lâm Tái Xuyên đã đoán được Tín Túc ở phía sau giúp đỡ những đứa trẻ đó nhưng khi nghe chính miệng cậu thừa nhận, trong lòng anh lại hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tìm được từ nào có thể miêu tả chính xác về con người của Tín Túc. Cậu như một tấm gương có hai mặt Trời sinh, tốt bụng là thật, lạnh nhạt cũng là thật. Cậu dường như vừa là người có cảm giác đạo đức thấp nhất nhưng cũng lại cao nhất. Cậu có thể thờ ơ, lạnh nhạt, trong lòng không hề gợn sóng đối với gần như đa số bất hạnh nhưng lại giống Chúa cứu thế trong ngày tận thế, sẵn lòng giơ tay cứu giúp những người lưu lạc khổ đau đến tận cùng.

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em làm chuyện này chỉ vì muốn giảm bớt nguy hại của bọn họ đối với xã hội thôi sao?”

Tín Túc mặt không đổi sắc, nhàn nhạt mỉm cười: “Chẳng thế thì sao?”

Lâm Tái Xuyên không nói gì. Anh đi đến trước mặt Tín Túc, nâng hai tay lên, mang theo vẻ cẩn thận mà quý trọng, khẽ nâng gương mặt cậu lên.

“…………” Tín Túc ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên hiếm thấy, như một con bướm khẽ bị nắm lấy đôi cánh mỏng.

Lâm Tái Xuyên cúi đầu, chăm chú nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Thật ra em cũng muốn giúp những người bị hại đi ra khỏi bóng ma của quá khứ. Nghe chuyện bọn họ phải trải qua, em cũng sẽ thấy đồng cảm, không đành lòng”.

Tín Túc hơi mở to hai mắt, không thể tưởng tượng: “Kính lọc của anh đối với em đã từ không thành dày đến mức này rồi sao? Thật sự là em không tốt đẹp, lương thiện như vậy đâu, Tái Xuyên”.

Cậu trở tay cầm lấy hai tay của Lâm Tái Xuyên trong lòng bàn tay, giọng nói mang theo vẻ rất lạnh lùng, “Em rất chán ghét những người yếu đuối, cũng rất chán ghét những người dễ bị lực bên ngoài tàn phá, hủy hoại. Những người tồn tại mà tâm trí đờ đẫn như vậy, đối với em mà nói, không khác gì đã chết”.

Tín Túc rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Em không thương hại bất kỳ ai. Đối với một cái xác không hồn mà nói, chết mới là giải thoát. Mà để bọn họ tồn tại, hơn nữa, biết rõ những hành vi phạm tội của mình… là bắt bọn họ phải chuộc tội”.

Người này không chịu thừa nhận bản thân có bất kì ý tốt nào, cố ý đội tấm thẻ to đùng, ghi rõ “người này không phải người tốt” trên đầu. Kể cả khi cậu coi tiền như rác, dùng để giúp đỡ giải quyết tâm lý cho những đứa trẻ có vấn đề không kèm theo bất kì điều kiện nào thì vẫn muốn tự hắt một chậu nước bẩn lên đầu mình. Giống như sợ người khác “hiểu lầm” mình là người tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một lúc, thấp giọng nói: “Nếu em nói ra những lời này trong phần kiểm tra tâm lý khi thi vào Cục Công an thành phố, em sẽ không vượt qua bài trắc nghiệm tâm lý của Cục”.

Một người tâm lý bình thường tuyệt đối sẽ không cho rằng “tồn tại” là để “chuộc tội”.

Tín Túc không thèm để bụng, thậm chí lười biếng duỗi tay ôm eo anh, giọng mềm như bông, nói: “Cho nên em còn phải nhờ đội trưởng đừng vạch trần em. Em có thể bán sắc”.

Lâm Tái Xuyên: “………”

Người nào đó muốn “bán sắc” quả nhiên nói được làm được. Cậu ở trong văn phòng Lâm Tái Xuyên cả buổi chiều, không đi.

Gần đến giờ tan làm, bên ngoài văn phòng có người gõ cửa. Chương Phỉ đẩy cửa đi vào, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói: “Đội trưởng Lâm, Thiệu Từ hình như thật sự đã xảy ra chuyện. Buổi gặp mặt người hâm mộ của cậu ấy bị hủy bỏ”.

Lâm Tái Xuyên hơi ngước lên, ý bảo cô nói tiếp.

Chương Phỉ nói: “Đoàn đội của Thiệu Từ đã trả tiền vé máy bay, khách sạn và tiền ăn ba bữa cho người hâm mộ, còn tặng quà cho những người có mặt ở hiện trường. Sau đó, bảo mọi người đi về. Người đại diện của cậu ấy thông báo với bên ngoài là sau khi Thiệu Từ hạ cánh, đột nhiên không thích ứng với khí hậu ở Phù Tụ nên vì lý do sức khỏe, không thể tham gia buổi gặp mặt hôm nay. Lần sau sẽ tổ chức một buổi gặp mặt người hâm mộ miễn phí để bồi thường”.

Tín Túc nghe Chương Phỉ nói xong, ngồi ở bên cạnh khen một câu: “Chuyện khác không nói, thủ đoạn của đoàn đội của cậu ấy đúng là cấp bậc sách giáo khoa”.

Chương Phỉ lúc này mới phát hiện trên sô pha còn có một người ngồi ngả ngớn như không xương. Có điều, cô đối với việc “thường xuyên phát hiện Tín Túc ở văn phòng Lâm Tái Xuyên” thấy nhiều thành quen.

Lâm Tái Xuyên hơi cau mày: “Không thích ứng khí hậu?”

Chương Phỉ lắc lắc đầu, “Đây là cố ý lấy cớ để người hâm mộ yên tâm về nhà. Người đại diện của cậu ấy nói với cảnh sát là cả chiều đều không có bất kì tin tức gì của Thiệu Từ. Tình huống này không thể tổ chức buổi gặp mặt, chỉ có thể tìm lý do để người hâm mộ về trước, không để họ quá lo lắng”.

Cả buổi chiều nay, dư luận trên mạng sôi nổi. Từ khóa “Thiệu Từ vắng mặt tại buổi gặp mặt người hâm mộ” leo lên vị trí cao trên tìm kiếm nóng. Nhiệt độ có thể bằng mắt thường nhìn thấy nhanh chóng bay lên. Các mạng xã hội lớn đều thảo luận chuyện “Ngôi sao nam trong nước mất tích không lý do”.

Mặc dù đoàn đội đã giải thích “không phù hợp khí hậu” nhưng vì không thấy bản thân Thiệu Từ nên những lời kích động lòng người kiểu gì cũng có. Trong đó, thuyết âm mưu “Thiệu Từ bị người hâm mộ điên cuồng bắt cóc” được nhiều người ủng hộ nhất. Một đống các tài khoản giải trí đưa ra đủ kiểu lập luận chi tiết như thật, giống như có người thật sự ở hiện trường chứng kiến sự việc.

Một người trưởng thành mất tích một, hai tiếng còn có thể hiểu được nhưng đang tốt đẹp, cả trưa đều không thể tìm thấy người, giống như bốc hơi khỏi thế gian thì rất có thể đã xảy ra chuyện.

Ý thức được tình hình hiện tại, vẻ mặt Lâm Tái Xuyên hơi ngưng trọng.

Chương Phỉ thở dài nói: “Xảy ra chuyện này… Sao lại cố tình mất tích ở thành phố Phù Tụ của chúng ta chứ!”

Thiệu Từ không phải người sống ở Phù Tụ, công việc thường ngày có quăng tám sào cũng không đến Phù Tụ. Chỉ là địa điểm tổ chức buổi gặp mặt người hâm mộ lần này lại tình cờ chọn ở đây. Nếu Thiệu Từ thật sự mất tích hoặc xảy ra việc ngoài ý muốn trong địa phận của Phù Tụ, vụ án bị mọi người quan tâm này nếu không có gì bất ngờ xảy ra gần như chắc chắn rơi xuống đầu của Cục Công an thành phố. Đúng là áp lực dư luận từ trên Trời rơi xuống! Vừa qua năm mới, không thể có dấu hiệu không tốt. Vừa đi làm, ngày hôm sau đã bị vụ án mất tích rơi vào đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Chương Phỉ nghiêm mặt nói: “Người đại diện của cậu ấy vừa liên hệ với chúng ta, hi vọng cảnh sát địa phương có thể giúp tìm kiếm tung tích của Thiệu Từ. Anh ấy nói trước nay, lúc Thiệu Từ làm việc chưa từng xảy ra chuyện thế này nên rất có thể đã thật sự xảy ra chuyện gì đó. Điện thoại di động của Thiệu Từ tắt máy. Tín hiệu di động lần cuối xuất hiện là lúc 1 giờ 30 phút. Sau đó chưa từng khởi động lại máy”.

Lâm Tái Xuyên hỏi: “Thiệu Từ đi gặp ai?”

“Trước mắt còn không biết. Còn chưa tra được lịch sử trò chuyện liên quan. Thông tin về tin nhắn cũng không có. Người đại diện Thiệu Từ cũng không biết cậu ấy ra ngoài làm gì”.

Tín Túc nghe cái tên Thiệu Từ có hơi quen tai. Chắc đúng là ngôi sao hơi có tiếng tăm nhưng nhất thời không nhớ ra mặt người này. Vì thế, cậu tìm kiếm cái tên này trên thanh tìm kiếm trên mạng một chút.

Thiệu Từ năm nay hai mươi tám tuổi, không đi theo con đường ngọt ngào. Người này có gương mặt rất ôn hòa trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, hơi mang theo khí chất xuất trần, không dính khói lửa nhân gian, xương mặt xuất sắc. Rất thích hợp diễn vai “người tình trong mộng sống ba tập liền xuống sân khấu”.

Thiệu Từ tốt nghiệp học viện sân khấu nổi danh trong nước, bắt đầu tiến vào giới giải trí từ vai phụ nhỏ bé không hề có tiếng tăm, sau đó bằng vào vẻ ngoài xuất sắc cùng điều kiện và kỹ thuật diễn từng bước đi vào tầm mắt của công chúng. Nghe đồn người này tính cách rất khiêm tốn, đoàn đội hoạt động cũng rất khiêm nhường. Vốn trước giờ, Thiệu Từ không nóng không lạnh, mãi đến năm ngoái mới tính là bước vào hàng ngũ ngôi sao hạng hai.

Người này tin tức biệt tăm một buổi trưa, chiều hướng dư luận cũng theo thời gian dần thay đổi, tìm kiếm nóng trên mạng đã từ “Thiệu Từ vì nguyên nhân sức khỏe vắng mặt trong buổi gặp mặt người hâm mộ”, “Buổi gặp mặt người hâm mộ Thiệu Từ tạm thời hủy bỏ” biến thành “Thiệu Từ mất tích”, “Thiệu Từ mất liên lạc 6 tiếng”, “Người hâm mộ Thiệu Từ báo cảnh sát”, luôn treo trên cao khiến người xem hoảng sợ.

Người hâm mộ Thiệu Từ oanh tạc điên cuồng dưới tài khoản weibo của người đại diện, yêu cầu Thiệu Từ mở phát sóng trực tiếp để trả lời tin đồn mất tích, kể cả chỉ cần mở một giây để chứng minh không có việc gì cũng được. Nhưng đoàn đội Thiệu Từ vẫn luôn không thể đưa ra trả lời rõ ràng. Điều này càng gián tiếp chứng minh suy đoán không lành nào đó.

Tín Túc cọ cọ cằm như suy nghĩ gì, nói: “Người đại diện Thiệu Từ nói anh ta không có bạn bè ở Phù Tụ. Sau khi ra khỏi sân bay, hành động một mình, sau đó liền mất liên lạc. Nghe có vẻ có quá nhiều điểm trùng hợp”.

Thiệu Từ rốt cuộc đi đâu, gặp ai?

Lâm Tái Xuyên nói: “Liên hệ bộ phận quản lý giao thông hỗ trợ điều tra, truy vết theo lộ tuyến hành động của Thiệu Từ sau khi rời khỏi sân bay, xác định quỹ đạo hành động của cậu ta. Tìm xem cậu ta mất tích từ đâu”.

“Rõ!”

Hết chương 92

Đến chương 93


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.