Điện Trường Sinh

Chương 11



Ta bị dùng xiềng xích khóa c.h.ặ.t t.a.y chân, ném vào địa lao.

Ta dựa vào một góc tường tối đen và ẩm thấp, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ta mơ thấy sư tôn. 

Trong giấc mơ, sư tôn đi qua ngục tối ẩm ướt mốc meo và mở cánh cửa sắt rỉ sét, người ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu ta nói: “Sư tôn đã về rồi đây, con đừng sợ.”

Trong thoáng chốc, ta như trở về ngày sư tôn đưa ta về tông môn. 

Khi ấy, ta sắp c.h.ế.t cóng trong tuyết, có ai đó đã phủ lên người ta một chiếc chăn lông cáo và nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng hỏi ta: 

“Con có đồng ý gia nhập tông môn của ta, theo ta tu luyện không?”

Năm ấy, giữa trời tuyết.

“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh*.”

Thế nhưng, khi ta mở mắt ra lần nữa, ta vẫn đang co ro trong địa lao tối tăm.

Sư tôn vẫn chưa trở về.

Tiếng bước chân ngày càng gần, đúng là có người đang tiến đến, nhưng đó là Đại Trưởng Lão.

Sau lưng hắn là tiểu sư muội Dận Nguyên đang lơ lửng giữa không trung. 

Trong ba năm qua, Dận Nguyên là tiểu sư muội được cưng chiều nhất trong tông môn.

Trong khi đó, đại trưởng lão đã lánh đời suốt nhiều năm, một lòng bế quan tu luyện. 

Nhưng lúc này nàng lơ lửng sau lưng ông ta, trông có vẻ rất thân thiết. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 78: 78: Tình Yêu Thần Tiên

Dận Nguyên là người của đại trưởng lão. 

Nàng ta bay đến trước mặt ta, mỉm cười nói với ta: “Sư tỷ, đã lâu không gặp.” 

Ta chỉ hận không thể nghiền nát nàng ta thành tro. 

Đáng tiếc, tay chân của ta đã bị khóa bằng xích sắt đặc biệt, ta thậm chí không thể động đậy được. 

Huống chi, cho dù không có sợi xích sắt này, với chút tu vi nhỏ bé của ta cũng không thể làm được gì.

Như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, Dận nguyên tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống ta: 

“Ngươi biết tại sao ngươi luôn nổi tiếng là một kẻ phế vật không?”

Nàng ta cười nói: “Bởi vì phụ thân ta đã hạ một bí thuật trên người của ngươi, che đậy bản nguyên linh căn của ngươi.

Phụ thân của… nàng ta? 

Ta hiểu ra gì đó, đưa mắt nhìn về đại trưởng lão phía sau nàng ta.

Nhiều năm về trước, ta từng nghe sư tôn nhắc đến khi say rượu.

Khi đại trưởng lão còn là một người bình thường chưa bắt đầu tu luyện, ông ta có một nữ nhi ở dưới chân núi, nhưng đã bị thất lạc từ rất lâu rồi. 

Thật không ngờ nữ nhi của ông ta lại chính là Dận Nguyên. 

Dòng suy nghĩ của ta bị nàng ta cắt ngang.

“Sư tỷ, ta còn phải cảm ơn ngươi đã bồi dưỡng cho ta một tiên thiên thánh thể tốt như vậy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Tiên thiên thánh thể?

Sao có thể chứ? Rõ ràng ta có linh căn tệ nhất, thiên phú kém cỏi, tu vi yếu kém. Ta chỉ có cái danh là đại sư tỷ, nhưng lại không có thực lực để người khác tôn kính. 

Ở nơi coi trọng thực lực này, đây chính là một trong những lý do khiến người khác luôn bất mãn với ta. 

Là bọn họ…

Đều là do bọn họ giở trò…

Ta không thể kìm nén được, toàn thân run rẩy, hận ý dâng tràn trong lồ ng n.g.ự.c gần như sắp tràn ra ngoài. 

Thế nhưng người trước mặt còn mỉm cười đắc ý nói với ta:

“Sư tỷ yên tâm, các sư huynh đệ mà người yêu quý nhất sau này cũng sẽ yêu quý ta.” 

“Mấy tên ngu ngốc đó, ta nói gì bọn chúng đều tin sái cổ. Khi ta nói ngươi g.i.ế.c ta, bọn chúng ngay lập tức tranh nhau muốn báo thù cho ta.” 

Các sư huynh đệ mà ngươi liều mạng cứu lại yêu thích ta hơn”

“Ngày mà sư tôn ngươi trở về chính là ngày c.h.ế.t của nàng ta. Khi đó, hai người các ngươi hãy cùng nhau xuống địa ngục mà nối lại

duyên sư đồ đi.”

Nói xong, nàng ta che miệng cười: 

“Đúng rồi. sư tỷ à, ta suýt nữa thì quên mất.” 

“Ta và phụ thân sẽ không để lại hồn phách của ngươi đâu, ngươi chỉ có thể… hồn phi phách tán, mãi mãi biến mất mà thôi”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng, trông đến là vô hại. 

Giọng nói trầm thấp của đại trưởng lão vang lên sau lưng nàng ta: “Nói vậy là đủ rồi” 

“Mau hành động đi, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”

Hai cha con ch.ó má này muốn có thânthể hoàn chỉnh nhất của ta.

Linh hồn của ta bị lôi ra khỏi cơ thể từng chút từng chút một bằng cách thức tàn nhẫn nhất. 

Thân xác chưa c.h.ế.t nhưng linh hồn đã bị tách ra.

Cảm giác ấy đau đến không muốn sống.

Khi lấy lại được ý thức thì ta đã lơ lửng trên không nhìn thân

thể mình đang nằm trên mặt đất. 

Khuôn mặt tái nhợt, trông vô cùng thảm hại. 

Đại Trưởng Lão trầm mặt, lần nữa ra tay. Hắn muốn tiêu diệt hồn phách của ta! 

Ta xoay người muốn chạy trốn. Đúng lúc này, bên ngoài địa lao bỗng có một trận gió lớn thổi vào, trong nháy mắt cuốn ta đi. 

Trước mắt tối sầm lại, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

___

Gốc: 

天上白玉京

十二楼五城

仙人抚我顶

结发受长生

Hán Việt:

Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh

Thập Nhị Lâu Ngũ Thành

Tiên nhân phủ ngã đính

Kết phát thụ trường sinh。

__ Lý Bạch__ 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.