“Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Trình Duy Chi nhàn nhạt cười nói, sẽ không có ai mãi mãi chờ một người, là chính mình cứ tự cho là đúng.
Hà Viện Viện nhìn Trình Duy Chi, không biết nên nói cái gì, chính mình từng đối với nàng vĩnh viễn nói mãi không ngừng, không nghĩ đến có một ngày, nàng lại không biết nói cái gì. Trình Duy Chi là mối tình đầu của nàng, đã từng là toàn bộ, nàng từng đối với Trình Duy Chi mà yêu mãnh liệt, nhưng hiện tại mình đã yêu Điền Hòa Hòa, sợ đánh mất nàng, còn phần tình cảm đối với Trình Duy Chi đã muốn buông bỏ. Nàng đã không còn trẻ, càng muốn ở bên cạnh Điền Hòa Hòa mà an nhàn thoải mái, nàng cũng rõ ràng biết, Điền Hòa Hòa mới là người phù hợp với chính mình. Bản thân mình và Điền Hòa Hòa là hai người giống nhau, gặp được nhau trong thế giới nhỏ này, đã là một loại hạnh phúc. Bây giờ Trình Duy Chi sẽ khổ sở, nhưng nàng tin, Trình Duy Chi sẽ mau chóng vượt qua. Thế giới của Trinh Duy Chi rất lớn, còn mình chỉ là một góc bé, nên sau này nàng sẽ tìm được một người tốt hơn, sẽ quên mình đi.
“Mình đã có bạn gái mới, hiện tại đang rất tốt.” Hà Viện Viện đối với Trình Duy Chi mà nói, mặc dù cả hai đã không thể trở lại như xưa, nhưng Trình Duy Chi trong lòng Hà Viện Viện vẫn là một người quan trọng, cho nên Hà Viện Viện mới sẵn lòng nói về Điền Hòa Hòa cho Trình Duy Chi.
“Vậy là tốt rồi, có cơ hội thì giới thiệu cho mình làm quen, bạn gái cậu hẳn là một người rất tốt.” Trình Duy Chi kỳ thật một chút cũng đều không muốn biết về bạn gái mới của Hà Viện Viện, nhưng lý trí mách bảo, mặc dù nàng và Hà Viện Viện đã không còn là người yêu, nhưng như cũ vẫn có thể làm bạn.
“Em ấy không đẹp bằng cậu, cũng không giỏi bằng, nhưng tính tình rất tốt, giống con mèo nhỏ, rất đáng yêu.” Thời điểm Hà Viện Viện nhắc đến Điền Hòa Hòa, khóe miệng cũng câu lên.
Trình Duy Chi biết lúc nhỏ Hà Viện Viện có nuôi một con mèo con, được Hà Viện Viện chăm đến vô cùng đáng yêu. Lúc nhỏ Hà Viện Viện vô cùng thích nó, sau khi mèo nhỏ chết, Viện Viện đã khóc rất nhiều, về sau, Hà Viện Viện cũng không hề nuôi thêm con vật nào nữa, Viện Viện vẫn luôn là một người trọng tình cảm.
Trình Duy Chi thấy khi Hà Viện Viện nhắc đến nàng đều tươi cười, nghĩ thầm người kia có lẽ thật sự rất thích hợp với Hà Viện Viện, so với lúc chính mình ở bên nàng, cũng không có làm Hà Viện Viện vui đến như vậy.
“Vậy khẳng định rất đáng yêu.” Trình Duy Chi từ đáy lòng nói.
“Đúng vậy, em ấy gọi là Điền Hòa Hòa, tên nghe cũng thật dễ thương, em ấy so với con mèo nhỏ còn dễ thương hơn, còn rất biết cách chăm sóc người, hôm nay em ấy biết mình đi gặp cậu, có khi còn đang ở nhà khóc nhè đây!” Hà Viện Viện nói xong có chút lo lắng cho Điền Hòa Hòa ở nhà. . Google 𝑡𝐫a𝑛g 𝑛ày, đọc 𝑛gay khô𝑛g q𝓾ả𝑛g cáo { 𝖳𝚁𝓾𝐌𝖳𝚁U𝙔eN.V𝑛 }
“Vậy chúng ta ăn nhanh để cho cậu mau về nhà dỗ em ấy.” Trình Duy Chi nhìn Hà Viện Viện đều một lòng đặt lên hết trên người bạn gái mới, trong lòng không khỏi chua xót, lại có vài phen xúc động, khi xưa nàng đã từng một lòng thích mình, mà mình lại không biết quý trọng. Vật đổi sao dời, Hà Viện Viện cũng đã khép mình qua trang mới, mình cũng nên buông xuống Hà Viện Viện thôi.
“Xin lỗi…..” Hà Viện Viện có chút ngượng ngùng, nãy giờ vẫn luôn nói về Điền Hòa Hòa, nhất thời quên mất cảm xúc của Trình Duy Chi, cũng quên mất nàng có muốn nghe hay không.
“Chúng ta vẫn là bạn tốt, không phải sao?” Trình Duy Chi hỏi ngược lại, tuy rằng trong lòng là hụt hẫng, nhưng nàng làm người vẫn luôn như vậy có chừng mực. Nàng để ý Hà Viện Viện, cũng vì cả hai từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cho nên nàng chấp nhận nghe Hà Viện Viện nói về Điền Hòa Hòa, chua xót nhưng cũng thay nàng mà vui vẻ.
“Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn tốt đã cùng nhau lớn lên!” Hà Viện Viện khẳng định nói, Trình Duy Chi thật rất tốt, vĩnh viễn là một người phụ nữ khéo léo, Hà Viện Viện cảm thấy nếu đổi lại là nàng, khẳng định cũng không thể xử sự được tự nhiên mà hào phóng như Trình Duy Chi.
Hà Viện Viện và Trình Duy Chi ăn cơm chiều xong, Hà Viện Viện cũng không có lưu lại lâu, mau chóng trở về, nàng lo lắng cho Điền Hòa Hòa ở nhà, không đành lòng để cho Điền Hòa Hòa khó chịu.
Trình Duy Chi nhìn Hà Viện Viện vội vàng rời đi, không nhịn được mà cười, nụ cười lại chua xót.
Lý Tĩnh và bạn gái nhỏ quen nhau được nửa năm, thế mà lại luôn luôn cãi cọ, mấy ngày hôm trước mới vừa chia tay. Lý Tĩnh hiện tại độc thân sẽ thường xuyên nhớ đến Điền Hòa Hòa, người có đôi khi là như thế, lúc có được không biết quý trọng, mất đi rồi mới biết quý. Đôi khi Lý Tĩnh có suy nghĩ, nàng chắc là sẽ không tìm được người nào tốt như Điền Hòa Hòa nữa, nhớ đến Điền Hòa Hòa đã cùng Hà Viện Viện bên nhau, trong lòng lại mất mát.
Nói đến cũng khéo, lúc Lý Tĩnh đang nhớ đến Điền Hòa Hòa, liền thấy Điền Hòa Hòa từ bên người đi qua, nhưng nàng tựa hồ không nhìn thấy chính mình. Trạng thái tinh thần của Điền Hòa Hòa không tốt lắm, có chút thất thần.
Lý Tĩnh nhìn Điền Hòa Hòa một chút cũng không chú ý đến đèn xanh kia đã muốn chuyển đỏ, vẫn tiếp tục đi về phía trước, liền thật nhanh duỗi tay kéo lại Điền Hòa Hòa.
“Em làm sao thế này?” Lý Tĩnh nhíu mày hỏi.
“Là cô à…..” Điền Hòa Hòa nhìn đến người kéo mình là Lý Tĩnh, cũng sững sốt một chút.
“Hà Viện Viện đâu?” Lý Tĩnh hỏi, Điền Hòa Hòa yêu vào thì quên đi hết, trạng thái bây giờ của nàng hẳn là có liên quan đến Hà Viện Viện.
Vốn dĩ Điền Hòa Hòa không muốn khóc, vừa nghe Lý Tĩnh nhắc tới Hà Viện Viện, tựa như xúc động, nhịn không được bắt đầu cuống cuồng rơi nước mắt.