Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1073



Chương 1073

“Ông nói gì?” Ông ngoại nghe điện thoại xong, đột nhiên hô to lên, sắc mặt cũng biến sắc.

“Ông ngoại, sao vậy?” Lâm Vân thấy mặt ông ngoại tái nhợt đi liền vội hỏi.

“Ông vừa mới biết tin, ông Dương bị tái phát bệnh tim. Không… không thể cứu chữa. Đã qua đời rồi.” Ông ngoại cúi đầu, giọng cũng nghèn nghẹn.

“Ông Dương… đã… đã…” Lâm Vân sửng sốt.

Tin tức này quá bất ngờ. Tuy ông ngô cũng là vì bệnh tim tái phát mà nhập viện. Nhưng hai ngày trước khi Lâm Vân gặp ông Dương, bệnh tình của ông ta dường như đang có chuyển biến tốt. Không ngờ ông Dương lại ra đi đột ngột như vậy.

Tuy rằng Lâm Vân ít khi tiếp xúc với ông Dương. Nhưng anh và ông ngoại cũng nhận rất nhiều sự giúp đỡ chân tình của ông ấy.

Như chuyện Tỉnh Xuyên phá sản, nếu không phải ông Dương đứng sau lưng lo Lê, có lẽ Lâm Vân và ông ngoại cũng đã bị nhà họ Phạm gi ết chết rồi.

Nên khi nghe được tin như vậy, trong lòng Lâm Vân cũng thấy vô cùng đau xót.

Nhưng đúng là chuyện sinh lão bệnh tử. Đó là chuyện không ai có thể thay đổi. Dù sao ông Dương cũng đã sống tám mươi năm rồi.

“Cháu à, khi ông Dương còn sống, nhà họ Phạm kiêng dè ông ấy nên mới không dám ra tay với chúng ta. Nhưng giờ ông Dương đi rồi, nhà họ Phạm cũng không phải kiêng nể gì nữa, có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào. Hiện giờ chúng ta gặp phải nguy hiểm rồi.” Ông ngoại nói đầy lo lắng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 111

Lâm Vân tất nhiên hiếu được chuyện này.

“Bạch Hổ, lái nhanh lên đi. CHúng ta phải tới Hà Nội ngay lập tức. Nếu không nhà họ Phạm có thể tìm giết chúng ta bất cứ lúc nào.” Lâm Vân nói.

Bạch Hổ gật đấu, nói: “Nhưng hình như phía trước đang bị tắc đường.”

Bởi vì đang ở trong nội thành, hiện tại đã là giờ cao điểm, giao thông hỗn loạn, tắc đường cũng là chuyện thường thấy.

Trong phòng khách của nhà họ Phạm.

“Ông chủ, ông nhất định phải báo thù cho đứa con của tôi!” Ông chủ nhà họ Chu khóc lóc mà nói.

“Ông nghĩ rằng tôi không muốn giết thằng đó à? Nhưng lão già họ Dương kia lại dùng hết cách để bảo vệ nó. Lão ta là người có nhiều chiến công hiển hách, mấy người ở trên cũng không thể vuốt mặt không nể mũi.” Phạm Quang Đức nói.

Phạm Nhật Long bên cạnh cũng đứng dậy, cười nói.

“Ông yên tâm đi, lão già mắc dịch kia nhất định không sống qua ngày hôm nay được đâu. Chỉ cần lão ta chết, chúng ta liền có thể ra tay với Lâm Vân và Liễu Chí Trung.”

“Nhật Long, sao cháu nói có thể khẳng định như vậy? Tuy ông già kia bị bệnh, nhưng nghe nói ông ta đã hồi phục rồi. Ông ta nhất định có thể sống được lâu hơn chứ?” Ông chủ nhà họ chu nói đầy nghi hoặc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

“Ha ha, nói thật cho ông biết, chúng tôi đã mua được người ở bệnh viện rồi. Là người chăm sóc cho ông già kia luôn. Tôi cam đoan với ông, ngay trong ngày hôm nay, lão già kia sẽ đau tim mà chết. Hơn nữa cũng sẽ không một ai có manh mối chuyện có người đã nhúng tay vào.” Phạm Nhật Long nói đắc ý.

“Hả?” Ông chủ nhà họ Chu kinh sợ.

Đúng lúc này, điện thoại của Phạm Quang Đức vang lên. Lão ta nhanh chóng nghe máy, sau đó cười nói.

“Sao? Lão Dương đó chết rồi à? Tốt, tốt lắm.” Phạm Quang Đức cười hài lòng.

Sau khi ông ta cúp máy liền quay sang hai người còn lại nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.