Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 469



Chương 469

“Quả thật là vậy, vị võ sĩ kia của ông Khương quá mạnh rồi! E rằng chủ tịch Lâm sẽ phải thua…!

Tất cả mọi người đều cảm thán không thôi, bởi vì mọi người đều thấy được Hắc Báo ở trên lôi đài lợi hại cỡ nào.

Trong lòng đa số ông chủ đều cảm thấy hy vọng thắng của Lâm Vân rất xa vời.

“Mau nhìn đi, người của chủ tịch Lâm đã lên lôi đài, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi.” Đám ông chủ ở đây đều luôn tập trung nhìn trên lỗi đài, tất cả mọi người đều biết rõ đây là điểm nhấn của ngày hôm nay.

Mọi người rất muốn biết, rốt cuộc người nào mới là người thắng cuối cùng.

Trên lôi đài, Thạch Hàn đã đi lên.

“Tuyển thủ của hai bên vào chỗ, bây giờ trận đấu bắt đầu.

Lúc này trọng tài tuyên bố.

“Tôi sẽ giết anh báo thù thay Bạch Sa.” Đôi mắt Thạch Hàn nheo lại nhìn chằm chằm Hắc Bảo.

“Anh…!Anh tên là gì?” Vẻ mặt Hắc Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm Thạch Hàn.

Bởi vì sau khi Hắc Bảo nhìn Thạch Hàn ở khoảng cách gần, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt của Thạch Hàn xong, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới một người, nghĩ tới một người đến bây giờ vẫn khiến anh ta mơ thấy ác mộng.

“Thạch Hàn!” Thạch Hàn mở miệng nói hai chữ

Lúc Hắc Báo nghe thấy hai chữ “Thạch Hàn” này, toàn thân lập tức run lên, sắc mặt đều trở nên trắng xanh, giống như chịu đả kích rất lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17

“Anh…!Anh quả nhiên là Thạch Hàn, anh…!Sao anh có thể xuất hiện ở nơi đây?” Hắc Báo nhìn chằm chằm Thạch Hàn, trong mắt lóe lên sợ hãi vô tận, giống như nhìn thấy ma quỷ.

“Anh quen tôi à?” Thạch Hàn nhướng mày.

“Tôi tên là Hắc Báo, tôi…!Tôi từng đánh quyền anh với anh một trận ở nước ngoài, chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Giọng nói của Hắc Bảo đều hơi run rẩy.

Bởi vì Hắc Báo hồi tưởng lại trận đấu khiến người ta sinh ra bóng ma, ở trong cuộc tranh tài đó anh ta thảm cỡ nào, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.

“Tôi đấu với quá nhiều người, kẻ yếu không có tư cách được tôi nhớ kỹ” Thạch Hàn lạnh giọng nói.

“Anh…!Không phải anh là vương của quyền anh ngầm ở nước ngoài à? Anh…!Sao anh có thể tới nước này, sao anh có thể xuất hiện ở đây?” Hắc Báo nằm mơ cũng không ngờ tới, lại có thể đụng tới Thạch Hàn khiến mình mơ thấy ác mộng.

“Bớt nói lời linh tinh đi, tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ đánh anh phọt cả óc.

Trong mắt Thạch Hàn lóe lên sát ý Sau khi Hắc Báo nghe thấy thế, anh ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Bởi vì anh ta từng lĩnh giáo Thạch Hàn mạnh cỡ nào, lần đó anh ta bị Thạch Hàn đánh trọng thương suýt mất mạng, khoảng một năm sau mới khôi phục lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Ngoại trừ vết thương trên cơ thể ra, cuộc thi đấu lần đó còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta.

“Đừng đánh! Đừng đánh! Tôi nhận thua!” Hắc Báo sợ hãi không thôi, vội vàng quỳ trên đất.

Đã từng có bóng ma tâm lý, khiến Hắc Báo không thể sinh ra ý chí chiến đấu.

“Sao lại thế này?” “Võ sĩ của ông Khương, sao lại quỳ xuống nhận thua thế?” Sau khi Hắc Báo quỳ xuống nhận thua, mọi người ở đây lập tức mơ hồ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.