Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 145



Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh hơi chần chừ một chút, nghĩ đến việc sắp được gặp hai anh trai ở trường mẫu giáo, nên mới lề mề bước lên xe.

Trên đường đến trường mẫu giáo, Tiểu Tinh Tinh ôm cặp sách ngồi ở ghế sau, đôi mắt cụp xuống, cả người thoạt nhìn ỉu xìu ủ rũ.

Phó Vi Trữ cũng có suy nghĩ sẽ tạo quan hệ tốt với cô bé, ít nhất là ngoài mặt phải vui vẻ mới được.

Thông qua gương chiếu hậu, cô ta quan sát Tiểu Tinh Tinh một lúc rồi giả vờ quan tâm: “Con khó chịu ở đâu à? Có muốn dì đưa con đến bệnh viện không?”

Tiểu Tinh Tinh nghe thấy giọng nói của cô ta nhưng không thèm ngẩng đầu lên.

Phó Vi Trữ cau mày, tiếp tục ôn nhu quan tâm: “Nếu không dì sẽ xin phép cho con nghỉ một ngày, chúng ta về nghỉ ngơi một ngày thì sao?”

Cô ta nói xong vẫn không có phản hồi gì.

Chờ mấy giây nữa Phó Vi Trữ lập tức trở nên mất kiên nhẫn: “Lệ Tinh Tình, dì đang hỏi con đó! Con bày ra sắc mặt gì vậy hả? Giờ nói chuyện đàng hoàng với con cũng không được đúng không?”

Nghe được giọng điệu không vui của cô ta, Tiểu Tinh Tinh không khỏi co rúm người lại, ôm cặp sách chặt hơn.

Phó Vi Trữ nhìn thấy rõ ràng thái độ kháng cự của Tiểu Tinh Tinh, sau đó lại nhớ tới đêm qua Tống Viện có kể lý do Lệ Bạc Thâm không muốn với kết hôn cô ta, càng nghĩ càng cảm thấy tức.

Tham Khảo Thêm:  Chương 264

Nếu không phải vì thái độ của đứa nhỏ này thì làm sao bây giờ Giang Nguyễn Nguyễn có thể ở bên cạnh Bạc Thâm chứ? Cô ta cũng không cần lo lắng khi Giang Nguyễn Nguyễn trở về nước như vậy!

Suy nghĩ một lúc, trong lòng Phó Vi Trữ càng khó chịu, cô ta lái xe sang bên đường rồi phanh gấp.

Tiểu Tinh Tinh không kịp chuẩn bị, mất thăng bằng lảo đảo ngã về phía trước, cô bé mím môi ngước mắt lên nhìn thì thấy đôi mắt rực lửa của Phó Vi Trữ thông qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Tiểu Tinh Tinh nheo mắt lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Mỗi lần dì xấu tính này muốn ra tay đều bày ra ánh mắt như thế này.

Nhưng bây giờ cô bé không còn cách nào để cầu cứu…

Phó Vi Trữ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Tinh Tinh thì càng tức giận hơn, cô ta mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau, kế tiếp là đóng sầm cửa lại.

Tiểu Tinh Tinh vội vàng tránh xa cô ta ra nhưng chưa gì đã bị cô ta thô bạo tóm lấy cánh tay.

“Con câm, ý mày là gì? Mày cố ý tỏ ra rất ghét tao cho cha mày thấy đúng không?” Phó Vi Trữ dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn cô bé, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh hơn: “Suốt mấy năm qua tao đối xử với mày không tốt sao? Chỉ thiếu điều xem mày là tổ tiên mà cung phụng rồi, vậy mà mày lại trả ơn tao như vậy hả? Mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày đúng không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Đại Kết Cục Hoàn

Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đã đỏ hoe nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng để không phát ra bất kì âm thanh, mi mắt hạ xuống không dám nhìn vào cô ta.

Phó Vi Trữ không đợi cô bé phản ứng, càng nghĩ càng tức giận, cô ta kéo cô bé vào lòng, không nói lời nào mà mạnh tay tát vào mông Tiểu Tinh Tinh: “Đồ câm, nếu không phải mày ở bên cạnh Bạc Thâm thì mày nghĩ tao có đời nào tao cần phải tươi cười đối xử tốt với mày chứ? Còn mày? Mày là thứ nể mặt rồi còn không biết xấu hổ. Mày không báo đáp tao, tao còn chưa tính. Nghĩ sao mày lại dám vẫy đuôi với con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó chứ! Đúng là đồ Bạch Nhãn Lang*! Tao nói cho mày biết, giữa tao với cha mày có hôn sự, cho dù mày không muốn cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân của cha mày! Nếu không, đừng trách sao tao không khách khí!”

(*được dùng để miêu tả những người vô ơn, đốt cầu qua sông, lấy hận thù báo đáp lòng tốt.)

Tiếng tát đánh giòn giã vang vọng toàn bộ chiếc xe, thỉnh thoảng còn xen lẫn những lời chửi rủa độc ác của Phó Vi Trữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.