Dường như lúc này, nguyên chủ đã chết đang đứng sau lưng Lâm Nhất, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng mà khẽ khàng nỉ non.
“Ngày 26 tháng 8 năm Canh Tí, hôm đó trời đầy mây. Cơn mưa lúc đầu lất phất nên có vẻ sư tỷ đã quên mang theo ô, cuối cùng bị mưa rơi khắp người. Ta dồn hết dũng khí trở về căn nhà gỗ của mình để lấy ô, nhưng lúc bước ra ngoài thì đã không nhìn thấy sư tỷ đâu nữa rồi”.
Advertisement
“Ngày mùng 6 tháng 10 năm Canh Tí, hôm đó thật lạnh, gió thu thổi qua khiến ta cảm thấy lạnh thấu xương. Nhưng khi nhìn thấy sư tỷ tới, trong lòng ta bỗng thấy dường như trời nắng lên rồi. Cho đến ba ngày sau đó sư tỷ tới lấy kiếm, rồi thưởng cho ta một trăm lượng vàng, bảo ta xuống núi mua thêm vài bộ quần áo. Đó là lần đầu tiên sư tỷ nói với ta nhiều lời tới vậy!”
Advertisement
“Ngày 15 tháng 11 năm Canh Tí, hôm ấy trời đổ tuyết lớn. Có lẽ vì tuyết rơi nên dường như ta cũng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt sư tỷ. Hoặc cũng có thể là ta nhớ nhầm, nhưng ta nghĩ chắc là không sai đâu, hôm đó sư tỷ thật sự đã mỉm cười. Từ đó về sau ta đều hy vọng mỗi ngày tuyết rơi sư tỷ đều mỉm cười như thế, cười nhiều chút mới tốt, càng nhiều thì càng tốt!”
…
Nguyên chủ cứ thế nói không ngừng, dường như lúc này đây hắn đang đứng sau lưng Lâm Nhất, mỉm cười vô cùng vui vẻ.
Chẳng biết tự bao giờ mà đôi mắt Lâm Nhất đã dần nhòe lệ.
Một người khóc một người cười, biết bao chuyện cũ đều lần lượt được Lâm Nhất kể lại một lượt.
Nguyên chủ không chỉ nhớ rõ mỗi một lần Tô Hàm Nguyệt thưởng đồ cho mình, mà ngay cả tiết trời, bộ đồ nàng mặc, cũng như từng cử chỉ nét mặt của nàng vào những ngày đó, hắn đều khắc ghi trong lòng.
Những tiếng cười đùa châm chọc Lâm Nhất lúc đầu trong Cơ Quan đường dần dần biến mất.
Giờ phút này, bầu không khí nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của một mình Lâm Nhất…
Nghe thấy từng câu từng chữ mà hắn nói với Tô Hàm Nguyệt.
“Tháng 7 năm nay, sư tỷ lại tới, nhưng đã khác hoàn toàn trước kia. Sắc mặt sư tỷ không hề thay đổi, nhưng ta vẫn nhận ra dường như sư tỷ có tâm sự, nhiều lần muốn hỏi tỷ một câu…”
“Đủ rồi!”
Nhưng đúng lúc này, Tô Hàm Nguyệt mặt không đổi sắc lại đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Lâm Nhất.
Trên khuôn mặt lạnh lùng đó nhanh chóng biến ảo, dường như đang đè nén điều gì.
Sắc mặt của nàng đã tốt hơn vẻ tái nhợt thấy rõ trước đó.
Tô Hàm Nguyệt trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”