Chẳng trách Tô Hàm Nguyệt lại tức giận như vậy, thậm chí còn tức đến mức cảm xúc bất ổn.
Bây giờ Lâm Nhất nghĩ đến tu vi của bản thân vẫn đang tăng trưởng kỳ lạ.
Có khả năng liên quan đến viên đan dược ngày hôm đó Tô Hàm Nguyệt cho hắn nuốt trên đài đấu võ, bằng không thì chẳng còn cách giải thích nào khác.
Advertisement
Không ngủ liền ba ngày, Lâm Nhất cảm thấy sự mệt mỏi vô tận kéo tới, khoảnh khắc vừa nhắm mắt lại là đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Advertisement
Khi hắn mở mắt ra thì sắc trời đã tối đen lại rồi.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu rọi vào trong căn nhà gỗ đơn sơ, khắp mặt đất là sương trắng.
Đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, trên bầu trời ánh trăng sáng sực, khiến những vì sao trở nên mờ ảo.
Lâm Nhất đứng dưới ánh trăng sáng, ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, có chút phiền muộn.
Xưu!
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp mặc trường bào trắng như tuyết, lăng không xuất hiện, nàng như choàng lên người ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, giống như từ trên trời hạ xuống vậy.
Nữ tử áo trắng trên trời đó đeo mạng che mặt, đột nhiên đâm tới một kiếm.
Lâm Nhất nhướn mày, lập tức nhận ra đây chính là Lưu Phong kiếm pháp!
Xưu!
Kiếm quang chớp mắt liền tới, không kịp suy nghĩ, Lâm Nhất rút kiếm nghênh chiến.
Vừa giao thủ, Lâm Nhất lập tức kinh hãi không thôi.
Đối phương không những nắm vững Lưu Phong kiếm pháp mà trình độ còn không hề thấp hơn hắn, thậm chí mơ hồ còn mạnh hơn hắn một chút.
“Ngươi là ai?”
Cách một lớp mạng che mặt, Lâm Nhất không thể xác định được thân phận của đối phương.
Đối phương không đáp lời, kiếm trong tay chém ra chỉ càng sắc bén hơn, khiến hắn không thể nói chuyện được nữa.
Tụ kiếm thành sông, tuôn trào như gió!
Ánh trăng như nước, tưới đẫm mặt đất, phủ thêm một tầng ôn hòa và rực rỡ lên người của cả hai.
Hai người dùng Lưu Phong kiếm pháp đối chiến, người múa theo kiếm, bay lên bay xuống, ánh kiếm sáng quắc.