“Bạch thành chủ không cần đa lễ, mời ngồi!”
Lâm Nhất phát hiện ra, tông chủ của Tứ đại tông môn đều khá khách sáo với Bạch Thu Thủy này.
Giơ tay ra mời đến vị trí chính giữa trên đài cao, cao hơn một bậc so với vị trí của Tứ đại tông môn.
Bạch Thu Thủy vừa ngồi xuống không lâu lại đứng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống khán giả xung quanh quảng trường.
“Tứ tông tranh tài ba năm một lần là việc trọng đại của nước Thiên Thủy, các vị đường xa đến đây đã vất vả rồi…”
Advertisement
Giọng nói của nàng ta như nước chảy trong núi, thanh thúy trong trẻo, cực kỳ êm tai, làm cho người ta có chút hưởng thụ.
Người đẹp, giọng nói lại càng đẹp hơn.
Sau lời mở đầu, Bạch Thu Thủy cười nhẹ nói: “Cảm ơn bốn vị tông chủ đã cho tiểu nữ cơ hội chủ trì trận đấu lớn lần này”.
Advertisement
“Bạch thành chủ khách khí rồi”.
Đoàn người Bạch Thiên Minh vội vàng chắp tay, tỏ vẻ không dám nhận.
“Tiếp sau đây ta xin tuyên bố, Tứ tông tranh tài chính thức bắt đầu, điểm thưởng của trận đấu đầu tiên chính là hai tòa thành trì dưới tên của Tử Viêm Môn”.
Vừa dứt lời thì thấy nàng ta bắn ngón tay ra.
Keng!
Một miếng lệnh bài tượng trưng cho hai tòa thành trì rơi lên cột trụ đá trạm trổ long phượng cao trăm mét ngay giữa đài đấu võ.
Ngay từ khi bắt đầu, không phí trong hội trường đã có chút căng thẳng.
So với kỳ sát hạch trong tông môn thì trận đấu của Tứ tông tranh tài này nghiêm túc hơn rất nhiều.
Một khi thua cuộc thì hai tòa thành trì cùng với lợi ích to lớn mang lại nói mất là mất.
Trên cột đá trên đài luận võ, tấm lệnh bài kia tỏa sáng dưới ánh nắng rực rỡ.
Không biết nó được tạo thành từ chất liệu gì mà khi ánh mặt trời chiếu vào lại tỏa ra hào quang chói lọi tựa như bảo thạch thu hút sự chú ý của toàn trường, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Lợi nhuận khổng lồ của hai tòa thành quả thực xứng đáng với ánh hào quang chói sáng như vậy.
Nói trắng ra, Tứ tông tranh tài chính là để giữ vững vị trí của mình, bảo vệ nguồn tài nguyên của bản thân, đồng thời cố hết sức xâm chiếm tài nguyên của người khác.
Như lúc này, hai tòa thành của Tử Viêm Môn đã trở thành phần thưởng.
Những môn phái khác nếu có ý định thì có thể phái tuyển thủ chính hoặc tuyển thủ dự bị của mình ra khiêu chiến.
Không giới hạn số lần khiêu chiến, cho đến khi không còn ai khiêu chiến nữa mới thôi.
Tuy rằng quy tắc là không hạn chế số lần khiêu chiến, nhưng trên thực tế, mỗi tông môn đều chỉ có mười tuyển thủ dự bị và ba tuyển thủ chính.
Tuyển thủ dự bị chỉ có thể xuất chiến một lần, sau đó không thể tiếp tục chiến.
Tuyển thủ chính nếu xuất chiến quá nhiều sẽ tiêu hao thực lực, làm ảnh hưởng đến những tài nguyên quan trọng.
Đám tuyển thủ tựa như quân cờ vậy, tất cả các môn phái đều cân nhắc kỹ lưỡng xem hai tòa thành thì đáng để ném ra bao nhiêu quân cờ.
Víu!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ trên đài cao nhảy xuống.
Đó là một tuyển thủ dự bị của Tử Viêm Môn, hắn ta ngạo nghễ nói: “Bất tài, tại hạ Cao Hàn, đệ tử Tử Viêm Môn, mong được đệ tử Thanh Vân Môn chỉ giáo!”
Dưới ánh nắng chói chang, khí thế võ đạo tầng tám từ trên người hắn ta ầm ầm bộc phát ra ngoài.
Phút chốc, sóng nhiệt cuồn cuộn lan ra, quét qua người vây xem ở bốn phía dưới đài.
“Võ đạo tầng tám!”
“Ba năm không gặp, tất cả đệ tử nội môn của các tông môn đều đã trưởng thành thật nhanh!”
“Vừa bắt đầu đã có tuyển thủ mạnh như thế, Tứ tông tranh tài năm nay e là sẽ có một phen long tranh hổ đấu!”
Cao Hàn vừa xuất hiện đã nhanh chóng làm nóng bầu không khí tại hiện trường.
Chỉ với tu vi mạnh mẽ, không cần nhiều lời cũng đủ kích động sự háo hức, trông mong của tất cả quần chúng vây xem cuộc chiến.
Lâm Nhất ngồi ở vị trí phía sau, nghe thiếu môn chủ và những người khác đang bàn luận nhanh xem có nên phái người xuất chiến hay không.