Dọa cho ông ta vội vàng lùi về sau, lo sợ cảnh tượng bị thương lúc trước lại lần nữa xảy ra.
“Tông chủ, chúng tôi tới giúp ngài!”
Mấy tay trưởng lão của Tử Viêm Môn thấy Liễu Dự không thể làm gì được Lâm Nhất, thậm chí hình như còn đã trở thành vật luyện tập của đối phương, càng đánh về sau Lâm Nhất lại càng mạnh.
Bốn người vội vàng lao tới, cùng lúc giết về phía Lâm Nhất.
“Đáng ghét, Lâm sư đệ cẩn thận!”
Nhìn thấy bốn trưởng lão Tử Viêm Môn cùng lúc lao về phía Lâm Nhất, đệ tử Thanh Vân Môn lập tức trở nên khẩn trương.
“Tử Vân kiếm!”
“Liệt Sơn đao pháp!”
“Thiên Cực kiếm!”
“Bách Vân Thích!”
Bốn trưởng lão Tử Viêm Môn đều thi triển ra các tuyệt học, sản sinh ra một mảng kiếm ảnh và thương mang, nhảy vọt lên không trung giết về phía Lâm Nhất.
Advertisement
Sát khí khổng lồ hội tụ lại với nhau, khiến Lâm Nhất đang đắm chìm vào trong trạng thái huyền diệu chợt bừng tỉnh.
Hắn phảng phất như vừa tỉnh cơn mộng, ẩn sâu trong đôi mắt như có ngọn lửa ầm ầm bùng cháy.
Đối mặt với sát chiêu của bốn trưởng lão Tử Viêm Môn, Táng Hoa kiếm trong tay khẽ di chuyển, chợt nghe thấy âm thanh run rẩy vang lên.
Két két két!
Tên đài đấu võ hỗn loạn này, Táng Hoa kiếm mỏng như cánh ve vang lên tiếng kêu thanh thúy êm tai.
Tựa như có người đang hợp tấu đàn tranh, boong boong không ngừng, làm cho tất cả mọi người đều phải sửng sốt.
“Âm thanh gì vậy?”
Advertisement
Bốn trưởng lão Tử Viêm Môn đột nhiên phát hiện ra, binh khí trong tay không thể kiểm soát mà trở nên run rẩy.
Sát chiêu cường đại dần dần có chút không thể thành hình, sắc mặt lập tức lo lắng, ra sức khống chế.
Nhân lúc bốn trưởng lão Tử Viêm Môn đang hoảng loạn, Hoa từ đâu sinh ra lại lần nữa được thi triển.
Hắn từ trong trạng thái huyền diệu bừng tỉnh lại, đối với Tường Vi kiếm pháp lại càng lĩnh ngộ được sâu hơn.
Một kiếm chém ra này trên đầu mũi kiếm hiện ra tận ba đóa hoa Tường Vi cùng lúc nở rộ.
Xôn xao!
Đợi đến khoảnh khắc hoa Tường Vi nổ tung thì vô số cánh hoa vờn quanh người Lâm Nhất, tự như một cơn gió lốc bốc lên.
Trong nhất thời, kiếm thế xao động, cánh hoa Tường Vi ngợp trời, dưới sự điều khiển của Lâm Nhất, điên cuồng đánh tới.
Thình thịch thình thịch!
Bốn trưởng lão Tử Viêm Môn đang bay tới, chợt kêu thảm không thôi, lần lượt bị đánh bay đi.
Sau khi rơi xuống đất, ánh mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, lũ lượt lùi về sau.
Coong!
Đến khi hoa Tường Vi tiêu tan hết, kiếm trong tay lâm Nhất vẫn không ngừng phát ra âm thanh loong coong, kiếm âm lanh lảnh.
“Vấn Kiếm Thông Linh?”, trên đài cao, Bạch Thu Thủy đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.
Keng!
Âm thanh loong coong linh hoạt kỳ ảo của Táng Hoa kiếm trên võ đài không ngừng vang vọng.
Dưới âm thanh kiếm âm này, cục diện cuộc hỗn chiến của hai đại tông môn trên võ đài đều phải ngừng lại một lát.
Hai bên đều kinh ngạc phát hiện ra binh khí trong tay đang có vẻ không chịu nghe lời.
“Chuyện gì vậy?”
“Kiếm của ta!”
Rất nhiều võ giả tỏ ra vô cùng hoảng loạn, vội vàng dùng lực nắm chắc binh khí đang run rẩy của mình.
Bên ngoài đài đấu võ, người xem xung quanh đều đứng lên.
Nhất thời, ánh mắt của hàng ngàn hàng vạn người đều đổ dồn về phía Lâm Nhất.
Vừa nãy, một kiếm của hắn sinh ra ba đóa hoa Tường Vi, cánh hoa ngợp trời đã đánh bay bốn tay trưởng lão Tử Viêm Môn.
Rồi sau đó trường kiếm trong tay lại không ngừng kêu lên loong coong, âm thanh kỳ ảo, vang vọng tứ phương.
“Ai biết kiếm âm này có nghĩa là gì không?”
“Mới nghe thấy lần đầu, trước nay chưa từng nghe nói kiếm có thể phát ra âm thanh linh hoạt kỳ ảo như vậy, còn khiến tất cả binh khí trên võ đài chịu ảnh hưởng nữa”.
“Khủng khiếp thật, lần này Thanh Vân Môn thật sự lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế nữa rồi!”
“Tử Viêm Môn cũng đen đủi, ba năm trước bọn họ bị Tô Hàm Nguyệt đàn áp phải ngậm đắng nuốt cay, ba năm sau lại gặp phải Lâm Nhất này”.
“Điều khủng khiếp hơn đó là Lâm Nhất còn là một Kiếm Nô, ai có thể ngờ được…”
Ngoài thành chủ thành Bạch Thủy nhận ra Vấn Kiếm Thông Linh ra thì những người khác bao gồm cả người của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn đều tỏ ra vô cùng hoang mang khó hiểu.
Liễu Dự trên đài đấu võ hoàn toàn không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt.
Ông ta đang định phối hợp với Tứ đại trưởng lão cùng nhau gi3t chết Lâm Nhất.
Ai ngờ dưới sự cưỡng chế thì lại khiến Lâm Nhất đột phá, Hoa từ đâu sinh ra lại nở ra tận ba đóa hoa Tường Vi.
“Đáng giận!”, ông ta gầm lên một tiếng rồi không quan tâm nhiều nữa, lần nữa bổ nhào về phía Lâm Nhất.
Chỉ muốn nhân khoảnh khắc Lâm Nhất đang tiêu hao quá nhiều mà trực tiếp kết liễu đối phương.
Ba năm trước, Tô Hàm Nguyệt rạch giời xuất thế, khiến Tử Viêm Môn tuột mất danh hiệu đệ nhất tông của nước Thiên Thủy một cách không ra làm sao.
Nhẫn nhịn ba năm, khó khăn lắm mới mong mỏi quật khởi dẫn đầu thì lại xuất hiện một Lâm Nhất yêu nghiệt.
Lẽ nào lại bắt Tử Viêm Môn chịu đựng ba năm nữa sao?
Không nhẫn nhịn được nữa!
Oanh!
Chợt thấy trên người ông ta đột nhiên bạo phát ra khí thế kinh người, một điểm quang hoa từ trong đan điền đi ra, cực kỳ chói mắt, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Đó chính là hạt giống Tiên Thiên, Liễu Dự chuẩn bị dùng cảnh giới võ đạo tầng mười để cưỡng ép điều động ra linh nguyên Tiên Thiên.
Dù bị thương nặng, cũng phải liều mạng gi3t chết bằng được Lâm Nhất.
“Chết!”
Trong tiếng rống giận, Liễu Dự bổ nhào mà tới, đánh xuống một chưởng.
Quyền thế khủ ng bố chớp mắt cuồn cuộn sinh ra.
Lâm Nhất đứng mũi chịu sào, bị thổi tới mức không mở nổi mắt, bước chân lùi về sau từng chút từng chút.
“Đây là uy áp Tiên Thiên!”
Hắn dùng Long Hổ Sinh Uy để gia tăng cũng khó ngăn cản được uy áp trên người đối phương.
Trong lúc Lâm Nhất điên cuồng suy nghĩ cách đối với tình thế nguy cấp này, thì một đạo nhân ảnh giữa không trung xuất hiện, đột nhiên ra tay, đón lấy Liễu Dự rồi đánh ra một quyền.
Thình thịch!
Liễu Dự phun ra một ngụm máu tươi, một chưởng miễn cưỡng điều động ra linh nguyên Tiên Thiên của ông ta đã bị ngăn cản một cách nhẹ nhàng.
Bị linh nguyên phản phệ, Liễu Dự trọng thương ngay tại chỗ, sắc mặt nhìn như già đi mười tuổi.
“Bạch thành chủ!”
Sau khi nhìn rõ người ra tay, sắc mặt Liễu Dự kinh ngạc, không dám làm càn.
“Liễu tông chủ, ngài làm loạn đến mức này khiến tiểu nữ thật sự không hiểu”.
Bạch Thu Thủy mỉm cười, cố ý tỏ ra vẻ không hiểu hỏi.
“Ta…”
Liễu Dự muốn giải thích nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được cái cớ nào.
Sự xuất hiện của Bạch Thu Thủy khiến ông ta không thể ngờ được, trong lịch sử của nước Thiên Thủy chưa từng có tiền lệ thành chủ nhúng tay vào việc của Tứ tông.
“Được rồi, trước đó ta đã nghe thấy quyết định từ bỏ tranh đoạt mỏ linh khoáng của ngài rồi, vậy cứ quyết định thế đi. Tử Viêm Môn chủ động từ bỏ tranh chấp linh khoáng, Tứ tông tranh tài tiếp tục diễn ra”.
“Đa tạ thành chủ!”, Bạch Thiên Minh nghe vậy vô cùng vui mừng, dẫn theo đệ tử Thanh Vân Môn vội vàng tới cảm ơn.
Liễu Dự mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng vô cùng nghẹn khuất.
Tổng thể dự tính ổn thỏa đều đã hỏng cả rồi, nhưng ông ta vốn đã đuối lý, sau khi Bạch Thu Thủy ra mặt thì không thể không nghe theo.
Bạch Thu Thủy nhìn về phía sau lưng, lên tiếng hỏi: “Hai vị tông chủ, có muốn phái ra tuyển thủ chính để cạnh tranh linh khoáng không?”
Cuồng Đao Môn La Tinh và Huyền Dương Môn thiếu tông chủ Phong Vô Hằng hai mắt nhìn nhau.
Từ trong ánh mắt của hai người có thể nhìn thấy được một tia bất đắc dĩ.