Ầm!
Tà khí cuồng bạo kèm theo uy áp khủng khiếp khiến đám người Chương Bình chỉ mới Huyền Võ tầng ba không thể chịu nổi, khoé miệng chảy máu, ngã gục xuống ngay tại chỗ.
Luồng tà khí vô hình kia tựa như một ngọn núi đè lên người họ, khiến họ không thể thi triển tu vi của mình, nằm sấp dưới đất, không động đậy nổi.
Vẻ khinh thường loé qua trong mắt đại hán trung niên, ông ta mắng: “Rác rưởi! Tông môn thật lãng phí khi dùng tài nguyên cho các ngươi!”
“Vậy sao?”
Nhưng lúc này có một tiếng cười khẩy vang lên, nghe vô cùng chói tai.
Đại hán trung niên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng thứ ông ta nhìn thấy lại là một tia quyền mang từ xa đến gần, nó như một lưỡi kiếm sắc bén, liên tục phóng to trong tầm mắt của ông ta.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, ông ta đã không thể né tránh tia quyền mang ẩn chứa kiếm ý vô cùng mạnh mẽ kia.
Quyền hệt như kiếm, kiếm hệt như quyền, nhân đa lưu ảnh, nhất bộ thất quyền!
Trong tiếng động lớn, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên, bảy cái bóng mờ chồng chất lên nhau. Trong nháy mắt, tia quyền mang chất chồng bắn vào ngực gã đại hán trung niên.
Phụt!
Đại hán trung niên bị đánh bay ngay tại chỗ, hộc ra một búng máu rồi ngã xuống đất.
Khi đại hán trung niên định đứng lên, tiếng xương sườn gãy liên tục vang lên trước ngực ông ta, làm ông ta đau đến mức ngã gục xuống.
Luồng kiếm kình chồng chất bảy tia quyền mang điên cuồng tàn phá trong cơ thể ông ta, nhất thời ông ta không thể đứng dậy.
Trong mắt ông ta lập tức loé qua vẻ hoảng sợ: “Chuyện này sao có thể… Một cú đấm, chỉ một cú đấm đã làm ta tàn phế ư?”
Thiếu niên trước mặt chỉ có tu vi Huyền Võ tầng hai, vừa rồi ông ta cũng không coi trọng hắn.
Hoàn toàn không để ý…
Vèo!
Trong không gian mờ tối, một bóng đen lặng lẽ nhào về phía cổ Lâm Nhất.
Nhưng Lâm Nhất không thèm nhìn, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lạnh lùng bước về phía đại hán trung niên.
Trong bóng tối, người trung niên áo đen cười nhếch mép, suy cho cùng cũng chỉ là một tên vô dụng, lát nữa ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Ầm!