Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 99: 99: Chàng Rể Chàng Dâu End



Dương Nguyên năm mười tám tuổi bừng bừng nhiệt huyết tham gia nhập ngũ.

Năm đó gặp được Thiếu tướng Dương Lâm Bảo cũng đang luyện tập lựa chọn cho lính tinh nhuệ.

Trải qua một năm trời dốc sức khổ luyện, vào một đêm cuối tháng bảy oi bức, anh đang chạy bộ phía ngoài quân khu thì thoáng thấy vài cái bóng đen di chuyển.

Chàng trai Dương Nguyên sức tò mò rất lớn, liền im lặng đi theo những cái bóng đó ra đến bìa rừng.

Anh núp bên một cái cây lớn thì cảm giác phía sau có một bàn tay đang sờ vào mình.

Nhanh chóng sử dụng những thứ đã học được để chuẩn bị vật lại tên lạ mặt phía sau thì ai ngờ bị hắn trụ hai tay lên đầu rồi bịt miệng lại.
Dương Nguyên hoảng hốt trợn tròn mắt, thì tên kia lên tiếng:
– Suỵt! Là tôi.
Dương Nguyên nhíu mày suy nghĩ:
– Là ai cơ?
Anh yên lặng không lên tiếng, tên kia thả ra rồi cùng anh núp sát vào thân cây theo dõi đám người phía trước, anh không nhịn được mà hỏi:
– Anh là ai?
– Trần Diệc.
Trần Diệc? Là cái người da ngăm đen mặt mày cau có cắt đầu đinh suốt ngày bên cạnh Thiếu tướng Dương Lâm Bảo đó ư?
Anh lại nhỏ giọng hỏi:
– Sao anh lại ra đây?
Trần Diệc kiên nhẫn trả lời:
– Tại sao cậu ra đây.
Dương Nguyên bị vặn lại có chút bực mình:
– Tôi..
Chưa thốt ra được chữ thứ hai thì bị bịt miệng lại.

Đám phía trước nghe được động tĩnh thì nói to:
– Ai?
Nghe tiếng loạch xoạch súng lên nòng mà Dương Nguyên rợn cả người.

Anh ra ngoài chạy bộ thì có mang theo cái gì đâu, bây giờ bị phát hiện thì thây chắc lủng lỗ chỗ.
Trần Diệc bên cạnh cũng nhanh lẹ rút súng ra, dúi vào tay anh một khẩu súng lục, nói nhỏ:
– Đến hai mét rưỡi thì trực tiếp nổ súng.
Dương Nguyên là tân binh, chưa trực tiếp ra chiến trường lần nào.

Nghe anh nói thế thì có hơi run.

Đám kia ít nhất sáu người, mà bên anh có hai người.

Nhỡ như..
Chưa suy nghĩ được gì hết thì Trần Diệc bên cạnh đã nổ súng, một tên áo đen ngã xuống.

Anh nhanh chóng lách qua cái cây đối diện.

Bên kia có một người gục xuống cũng điên cuồng xả súng vào hướng hai người.
Đạn bay bập bập vào thân cây, găm xuống toé đất, rạt rạt vào những bụi cây thấp.

Dương Nguyên cầm súng mà run rẩy không biết làm gì.

Trần Diệc bên kia dường như không chống cự được, bị dính một viên ngay chân mà khuỵu xuống.
Bấy giờ anh không suy nghĩ nhiều nữa, lấy bình tĩnh nhắm từng tên mà bắn, một tên, hai tên, ba tên, tên cuối cùng ngã xuống.

Anh vội vàng chạy lại đỡ Trần Diệc.

Trên người anh ta đầy vết xước, mỉm cười với anh:
– Thằng nhóc không tồi.
Dương Nguyên đỡ Trần Diệc về quân khu, đến doanh trại quân y xử lý vết thương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: 13: Ca Sĩ Phù Hợp

Anh đang ngồi cho y tá băng bó mấy vết thương nhỏ thì Dương Lâm Bảo đi đến.

Vội đứng dậy giơ tay chào:
– Thiếu tướng.
Dương Lâm Bảo ngoắc tay bảo anh ngồi xuống rồi nói:
– Là cậu với Trần Diệc xử lý đám lính bắn tỉa?
Dương Nguyên khẽ gật đầu, chuẩn bị tinh thần ăn phạt.
Dương Lâm Bảo thấy mặt lo lắng của anh thì mỉm cười:
– Không cần phải thể hiện như thế.
Dương Nguyên căng thẳng:
– Sắp bị phạt thì làm sao vui vẻ được ạ?
Dương Lâm Bảo bình thản nói:
– Không ai phạt cậu cả, sau lần tập huấn tốt nghiệp đợt này cậu chuyển đến chỗ Trần Diệc ở, hai cậu cùng giúp tôi rèn luyện tân binh.
Dương Nguyên không tin vào tai mình, hỏi lại:
– Gì cơ?
Dương Lâm Bảo nhíu mày:
– Tôi nói nhỏ lắm sao?
Dương Nguyên lắc đầu:
– Không, thiếu tướng, tôi, tôi nghe rõ.
Và từ hôm đó, Dương Nguyên cùng Trần Diệc làm cánh tay đắc lực cho Dương Lâm Bảo, vào sinh ra tử cùng nhau mấy trăm lần.

Từ tình đồng chí dần trở thành “cưới nhau về ta cùng làm đồng chí”.

Từ bạn cùng phòng trở thành bạn cùng giường.
Người đầu tiên phát hiện ra là Hạ Mạn Thư, và cô cũng là người se duyên kết tóc cho đôi bạn trẻ này.
Hỏi sao cô biết a? Dễ thôi, vào năm thứ ba sau khi Dương Lâm Bảo cưới Hạ Mạn Thư.

Dương Nguyên đã đến tìm cô nói chuyện, cao hứng thế nào lại kéo nhau ra vườn uống rượu.

Anh vốn là người không dễ say, nhưng chẳng biết sao uống vài ly là tí bỉ.

Hạ Mạn Thư không uống, chỉ lấy nước hoa quả cụng ly với anh.

Dương Nguyên ngồi trên xích đu uất ức:
– Chị Hạ, em nói xem, tên Trần Diệc đáng ghét đó mắng anh.

Có phải hắn không cần anh nữa không?
Hạ Mạn Thư ngồi bên cạnh ăn bimbim trả lời:
– Trần Diệc mà không cần anh sao? Có mà anh ấy bỏ những thứ cần để đưa anh về ấy.
Dương Nguyên dựa vào cái dây, làu bàu:
– Nếu thế tại sao anh ấy không đến tìm anh cơ chứ?
Hạ Mạn Thư đứng dậy phủi tay:
– Dương công tử à, anh với Trần công tử cãi nhau, anh không kể đầu đuôi câu chuyện làm sao mà em biết đường được.
Dương Nguyên nhớ ra:
– Ờ há! Chuyện là thế này.
Anh lại dựa vào sợi dây, mặt đã hây hây đỏ:
– Lúc sáng anh có hỏi anh ấy rằng người anh ấy thích nhìn như thế nào.
Anh tức giận vung chân lên không trung:
– Ai ngờ anh ấy trả lời rằng là một người da trắng, mắt to, eo thon chân nhỏ.
Hạ Mạn Thư bật cười, nhìn ra phía sau anh:
– Thế chứ anh muốn thế nào?
Dương Nguyên tỏ vẻ uất ức:
– Ít nhất phải nói là “hiện tại chưa có”, hoặc là “thế nào cũng được”, anh ta nói như thế không phải là để ý cô nương nhà nào hay sao.
Rồi anh cúi đầu, buồn xo:
– Thế thì anh còn làm ăn gì được nữa.
Trần Diệc đứng ở sau nghe anh nói thì không khỏi bật cười, đi lại đỡ lấy anh:
– Chị Hạ, cậu ta làm phiền em rồi.
Dương Nguyên nhìn anh một cái rồi hất tay ra:
– Tên khốn, đừng đụng vào tôi.
Trần Diệc trặc lưỡi một cái, để anh dựa vào mình:
– Yên nào, đừng nháo.
Hạ Mạn Thư thu giọn đồ đạc của Dương Nguyên đưa Trần Diệc rồi nói:
– Chịu khó dỗ nhé!
Trần Diệc chào cô rồi cõng Dương Nguyên trở về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhà hai người là căn nhà cách đó không xa, khoảng tầm vài trăm mét.

Dương Nguyên nằm trên lưng anh liên tục nói nhảm:
– Sao anh không đi kiếm cô nương da trắng mắt to, eo thon chân nhỏ đi.

Trần Diệc không trả lời, kệ cậu thổi phù vào tai mình.

Đến cửa nhà anh thả Dương Nguyên xuống:
– Xuống, tôi mở cửa.
Dương Nguyên trườn xuống nhưng vẫn dựa vào anh, Trần Diệc bất lực mở cửa rồi kéo cậu vào nhà.

Người anh rất to cao, lực lưỡng, da lại ngăm ngăm đen, cơ bắp thì như lực sĩ.

Còn Dương Nguyên thì thấp hơn anh gần cái đầu, da trắng hơn và gương mặt có chút trẻ con.

Cậu bám lấy Trần Diệc rồi nói:
– Diệc, anh thật có cơ bắp đó nha.
Tay cậu bóp bóp bụng anh, hai mắt sáng lên như thể thấy vàng.

Trần Diệc kéo anh vứt xuống ghế sô pha:
– Nằm yên đi.
Rồi anh vào bếp làm một ly nước chanh mật ong mang ra đưa trước mặt cậu:
– Uống.
Dương Nguyên xua xua, dụi đầu vào chiếc gối trên ghế:
– Không được, em (thay cách xưng hô cho ngọt ngào) muốn ngủ.
Trần Diệc lôi anh dậy:
– Uống đi nhanh lên, không mai lại cảm.
Dương Nguyên miễn cưỡng ngồi dậy cầm ly chanh mật ong uống, uống xong anh nhìn Trần Diệc:
– Diệc!
Trần Diệc để cái ly lên bàn:
– Gì?
Dương Nguyên đưa tay ôm mặt anh đối diện với mình:
– Anh nói đi, cô gái da trắng mắt to eo thon chân nhỏ là ai?
Trần Diệc định gỡ tay cậu ra nhưng bị hất ra.

Anh liền kéo tay cậu xuống so với mình:
– Ai trắng hơn?
Dương Nguyên có ngốc thì cũng biết, anh thản nhiên trả lời:
– Em.
Anh lấy tay cậu đưa lên mắt mình hỏi:
– Mắt ai to hơn?
Dương Nguyên ngiêng đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời:
– Mắt của em.
Trần Diệc lại cầm tay anh xuống bụng mình:
– Eo ai nhỏ hơn?
Dương Nguyên đưa cả hai tay ướm bụng của anh rồi lại ướm bùng mình, trả lời:
– Của em.
Trần Diệc lại kéo tay anh xuống đùi của mình:
– Chân ai nhỏ hơn?
Dương Nguyên chỉ vào chân cậu:
– Chân này.
Trần Diệc liền mỉm cười:
– Vậy em biết người da trắng mắt to, eo nhỏ chân thon là ai chưa?
Dương Nguyên không phục, bĩu môi:
– Nhưng đó là nữ nhân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1596: Kết cục (2)

Trần Diệc hỏi lại:
– Tôi khi nào nói đó là nữ nhân.
Dương Nguyên suy nghĩ, đúng là anh chỉ bảo là “người” chứ không nói là nam hay nữ.

Cậu miễn cưỡng gật đầu:
– Được rồi.

Biết rồi.
Anh lại muốn ngã ra ghế để ngủ, nhưng Trần Diệc cũng thuận lên đó nằm lên người anh:
– Biết rồi thì làm sao?
Dương Nguyên mơ màng buồn ngủ lắc đầu:
– Buồn ngủ lắm, em đi ngủ.
Trần Diệc cúi xuống hôn cậu một cái, nói:
– Ai bảo em uống rượu.
Dương Nguyên đan tay vào tay anh, giọng nói không rõ:
– Ai bảo anh làm em buồn.
Cậu mơ hồ chìm vào giấc ngủ, Trần Diệc bế cậu vào phòng ngủ của anh.
Sáng hôm sau dậy đầu cậu đau như búa bổ, lăn qua lăn lại thì đụng phải cái thân người nằm bên cạnh.

Anh cố nhớ lại chuyện tối qua, vui sướng một chút mà rúc vào lòng anh.

Trần Diệc cũng thuận tay mà ôm cậu:
– Dậy rồi?
Dương Nguyên xấu hổ gật đầu, Trần Diệc vuốt lại mái tóc bồng bềnh của cậu rồi nói:
– Dậy đi rồi ăn sáng, chúng ta còn phải đi đến Tuý Lâm Viên.
Dương Nguyên lắc đầu phản kháng:
– Muốn ôm thêm chút nữa.
Trần Diệc cúi xuống hôn môi cậu:
– Không được, chúng ta còn phải đi bảo vệ chị Hạ.
Dương Nguyên rướn người lên đón nhận đôi môi lành lạnh của anh:
– Thế thì dậy thôi.
Cậu định ngồi dậy nhưng lại bị anh kéo xuống giường, lật người đừ lên hôn.

Môi lưỡi dây dưa một lúc thật lâu rồi mới thực sự rời giường.
Ngay hôm đó, hai người khoe ngay “chiến tích” đầu tiên cho Hạ Mạn Thư, còn dự định tổ chức đám cưới.

Đúng chuẩn chàng rể chàng dâu.

Trần Diệc mặc vest đen, Dương Nguyên mặc vest trắng đứng trao nhẫn ở lễ đường.

Một hủ nữ như Hạ Mạn Thư không khỏi phấn khích, cô đã đích thân làm chiếc bánh kem cưới kia.
Cưới được hơn một năm hai người bọn họ mới có thể bỏ thời gian đi hưởng tuần trăng mật.

Và ngày trở về là buổi tối cô trở lại Tuý Lâm Viên.
Người đã nhận diện ra tình cảm của hai người là Hạ Mạn Thư, người đầu tiên ủng hộ họ đến bên nhau là Hạ Mạn Thư, người vui nhất khi nghe họ cưới là Hạ Mạn Thư, người duy nhất ủng hộ để họ thụ tinh nhân tạo cũng là Hạ Mạn Thư, người mà chống lại những định lý về giới tính để bảo vệ họ cũng là cô.

Họ coi cô như một người bạn bè thân thiết, một người em gái.
Biết rằng người mình sống chết đến cùng là Dương Lâm Bảo, nhưng hai người cũng không thể nào bỏ mặc một người con gái nhỏ bé đó được.
Nếu mà vô tình gặp được Hạ Mạn Thư của những năm về trước, họ sẽ không do dự nói rằng “Có thể yêu nhưng không thể hi vọng quá nhiều.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.