“Bác không thể để bạn học của Jessica đói bụng rời đi được. Còn có cháu nữa Augustine, lúc không có Jessica ở đây, cháu đã giúp Antony là Winny rất nhiều. Bác phải cảm ơn cháu thật tốt mới được.”
“Mẹ, bọn họ không đói bụng, vả lại cũng không định ở lại ăn cơm đâu.” Jessica phụng phịu, cố gắng khống chế cảm xúc chán ghét không lộ ra.
Đây là phiền toái của cô, không thể để người nhà vì cô mà lo lắng được. Cô không muốn để mẹ lại biết cô bị bắt nạt mà thương tâm được. Không được! Vĩnh viễn không thể được!
“Jessica Jones, lễ phép của con đâu rồi?” Tươi cười trên mặt Elise biến mất, chỉ còn lại vẻ nghiêm túc.
“Đó là bạn học của con, làm chủ nhà con phải nhiệt tình đón khách chứ. Mẹ cũng không nhớ đã dạy con phải cư xử kiểu vậy với khách đấy.”
Jessica cúi đầu, thành thật nghe mẹ mắng nhưng trong đầu đã chửi James và Sirius một ngàn lẻ một kiểu khác nhau. Bọn họ đã khiến cô mất nhiều như vậy mà bây giờ lại bắt cô mời bọn họ về nhà ăn cơm á. Thật tức chết mà! Nghĩ đến đây, không biết vì sao, đột nhiên mũi Jessica thấy thật chua, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Jones phu nhân, bác không cần trách Jones tiểu thư như vậy đâu.” Rốt cuộc Regulus vẫn nhìn không được.
Tuy rằng cậu không thực sự hiểu rõ mọi thứ nhưng phân tích tình huống vừa rồi, cậu cũng nhận ra, trong mắt Jones, ba người bọn họ đều không được hoan nghênh. Nhìn ánh mắt phẫn nộ Jones bắn về phía ba người, cậu cảm thấy hiện tại phải làm dịu bầu không khí trước đã.
“Chúng cháu quả thật không đói bụng đâu ạ. Bọn cháu chỉ định đi dạo quanh đây chút thôi.”
“Các cháu đến nhà bác ăn cơm trưa đi, rồi bảo Jessica dẫn đường cho. Con bé quen đường quen nẻo ở đây rồi, chứ không để các cháu tự đi lại bị lạc mất thì chết dở.” Elise vẫn kiên trì mời ba người về nhà, không cho họ rời đi.
Cứ như vậy, không ai có thể thoát khỏi một người mẹ Gryffindor nhiệt tình nên ba người cũng chỉ có thể đồng ý. Còn về phần Augustine, ngay sau khi Elise mời, cậu đã lặng lẽ chuồn đi từ lúc nào không biết.
Tuy không tình nguyện nhưng Jessica cũng không muốn mẹ mình thất vọng. Ở góc Elise không nhìn thấy, cô bắn cho nhóm ba người ánh mắt cảnh cáo, ý bảo họ tốt nhất nên lễ phép một chút, đừng làm ra hành động gì vô lễ, không tốt với người nhà cô.
Bởi vì công việc, Johann không về nhà ăn cơm trưa, trong nhà chỉ có Antony và Winny. Nhìn thấy Jessica dẫn bạn về nhà, hai đứa nhóc đều kinh ngạc, song lại rất vui vẻ đứng dậy giúp mẹ và chị đón tiếp họ. Điều này làm cho ba người có chút xấu hổ, dù sao quan hệ giữa họ còn lâu mới trở thành bạn bè chứ đừng nói gì đến mức thân thiết mời nhau về nhà. Được người nhà người có thể coi là kẻ thù đón tiếp nhiệt tình, James và Siriud đều cảm thấy không được tự nhiên. Còn Regulus, vì không có bất kì xung đột lợi ích nào với Jessica, cậu ngược lại tự tại hơn chút.
Lười cùng ba người ngốc cùng một chỗ, Jessica một lần nữa dùng ánh mắt cảnh cáo ba người bọn họ rồi vào bếp giúp mẹ làm bữa trưa.
Trong bếp, Elise đang vội vàng nấu ăn, bà định trổ hết tài nghệ làm bữa trưa thêm phong phú hơn chút.
“Xin lỗi con, bảo bối.” Thấy com gái đi vào, Elise lau hai tay vào tạp dề, tiến lên ôm Jessica vào lòng “Mẹ không nên mắng con trước mặt nhiều người như vậy.”
“Không sao đâu mẹ.” Jessica hôn mẹ một cái lên má “Con biết mẹ chỉ muốn con sống tốt ở trường thôi mà.”
“Bảo bối của mẹ…” Trong mắt Elise có chút phức tạp và áy náy. Đương nhiên bà biết, bởi vì gia cảnh và thân thế, trước kia ở trường cũ, Jessica không ít lần bị bạn học bắt nạt. Hơn nữa, bà cũng không tin, ở trường mới con gái bà không còn bị bắt nạt như thế nữa. Tuy rằng, đúng thật là Jessica chưa từng nhắc tới điều đó qua thư.
“Con sẽ ở trường tốt mà mẹ.” Jessica từ trong lòng mẹ đứng dậy, cầm lấy bình thủy tinh bên cạnh “Con đi pha nước chanh đây ạ. Con biết mẹ thích uống nước con pha mà.”
“Được rồi. Mau đi đi, Jessica.” Vui mừng khi thấy con mình không nghĩ nhiều, Elise lại đi về phía bếp “Đón tiếp khách tốt, nhiệt tình vào nhé… dù cho chúng từng bắt nạt con.”
“…Vâng ạ.”
Bước chân Jessica dừng lại một chút, cô đã hạ quyết tâm, sau khi khai giảng phải đi tìm Snape. Nếu bản thân cô còn có thể “nhiệt tình” chiêu đãi đầu sỏ gây nên chuyện kia thì làm gì còn lý do không thể tha thứ cho bạn của mình. Huống chi, trong năm nhất này, Snape đã vì cô làm nhiều điều.
“Nước chanh tự tôi pha, mong sẽ hợp khẩu vị các anh.” Jessica bưng bình thủy tinh cùng vài cái cốc đi tới, đặt chúng lên bàn.
“Cảm ơn, Jones tiểu thư.” Người đầu tiên mở miệng luôn là Regulus, cậu chàng cười ôn hòa, giúp Jessica đưa nước cho mọi người.
“Chị Jessica, hôm nay em có thể uống nhiều thêm một chút được không ạ?” Winny tội nghiệp nhìn Jessica, trong tay còn cầm cái cốc.
“Không được!”
Jessica phụng phịu không chấp nhận mong muốn của Winny rồi giúp cô bé ngồi xuống ghế, còn cô thì quỳ một chân xuống, đem chân cô bé đặt lên đầu gối mình.
“Trong giai đoạn trị liệu em không thể uống nhiều nước lạnh. Đây là hình phạt của em đấy. Sau này nhớ kĩ, đừng có mà học chị từ trên cây nhảy xuống.”
“Chị Jess~, em hứa sau này sẽ không thế nữa mà.” Winny đáng thương cúi đầu xuống, đuôi lông màu, khóe mắt đều đầy vẻ cầu xin.
“Em chỉ muốn thử xem có thể hành động giống người bình thường không thôi mà…”
“Người bình thường sẽ không làm như vậy đâu.” Jessica bất vi sở động*.
* Bất vi sở động – 不为所动 (unmoved, unswayed) là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
Chợt Jessica nhận ra, cô ở cạnh Snape một thời gian cũng đã bị nhiễm thói quen không mềm lòng bởi những lời cầu xin. Thôi thì cũng chẳng hại ai, cô cũng đỡ bị hai đứa nhóc tinh quái này làm nũng, nháo đến phiền.
“Nhưng mà anh Augustine…” Nhận thấy áp thấp từ người Jessica tỏa ra, giọng nói của Jessica cũng dần nhỏ xuống rồi chẳng dám cò kè mặc cả gì thêm.
“Cậu ta cũng chẳng phải là người bình thường gì đâu!” Jessica thay băng cho Winny xong, cẩn thận hạ chân cô bé xuống rồi mới vỗ tay đứng lên.
“Đừng có học theo cậu ta. Người cậu ta nhiều thịt như vậy, có ngã từ tầng cao xuống cũng không chết được đâu! Nhưng em thì khác Winny, em gầy lắm á…”
Jessica cong lưng, nhìn thẳng vào mắt cô bé “Đừng làm cho những người yêu thương em phải lo lắng, Winny.”
“Em xin lỗi…” Winny đỏ mặt lên, hai mắt cũng rưng rưng nhưng bởi vì có khách, cô bé vẫn cố nén không khóc.
Thở dài, Jessica biết hiện không phải lúc để mềm lòng. Cô xoay người vào phòng bếp, giúp Elise chuẩn bị đồ ăn. Làm con cả trong nhà, đôi khi, cô phải nghiêm khắc với các em để tránh chúng gặp phải hay làm những chuyện nguy hiểm. Tuy đây là việc Jessica ghét nhất nhưng cô cũng không thể từ chối trách nhiệm này. Ba mẹ cô đều rất bận.
Nghe được bước chân Jessica rời đi, Antony có lỗi, hướng James đang kể chuyện thế giới Ma pháp gật đầu rồi bám lấy tay vịn sofa đứng lên. Bởi vì đã quen thuộc với mọi thứ trong nhà, Atony bước đến cạnh Winny như người bình thường.
“Mau cầm lấy này, Quỷ khóc nhè.” Antony lấy từ túi quần ra một viên kẹo đến từ thế giới Phép thuật nhét vào trong tay Winny.
“Em, em mới không có khóc!” Winny lau khóe mắt, lớn tiếng cãi lại để thể hiện bản thân cô bé thực sự không khóc. Tuy nhiên, nếu có thể nén thêm tiếng nức nở kia thù lời nói của cô bé sẽ thuyết phục hơn.
“Được rồi, được rồi. Em nói không khóc thì là không khóc.” Antony hiển nhiên đã tập thành thói quen, không có cùng Winny cãi nhau.
“Nhà chúng ta còn có khách đấy. Không phải em có hứng thú với Quitditch sao? Anh Potter đang kể đến đoạn đấy đấy, mau tới kia nghe đi.”
“Vâng!” Winny đồng ý, đứng dậy, theo thói quen đỡ lấy khuỷu tay Antony. Hai đứa nhóc cứ như vậy đỡ nhau đi tới bên cạnh James, ngồi xuống, chờ cậu tiếp tục kể chuyện.
Chính Regulus cũng chưa chú ý tới, khi nhìn chị em Jessica trò chuyện với nhau, trên mặt cậu đã lộ ra vẻ hâm mộ. Vì sao bọn họ có thể sống hòa thuận như vậy? Mà chính cậu lại… Nghĩ đến đây, Regulus trộm liếc nhìn Sirius ngồi đối diện, lại không nghĩ rằng anh trai cũng đang nhìn cậu.
Vì tâm tư bị lộ, Regulus thấy mặt mình nóng lên. Cậu tựa như vĩnh viễn không thể ở trước mặt anh trai tỏ ra thành thục, trấn tĩnh. Thật giống như ngày xưa, khi cậu vẫn còn là nhóc con luôn chạy theo sau Sirius. Cho dù cậu có tỏ ra thành thạo với tất cả mọi người nhưng vĩnh viễn không thể giữ lớp ngụy trang trước mặt anh trai mình.
Nhìn biểu tình trên mặt Regulus, tâm tình Sirius cũng thực phức tạp. So sánh với con nhóc Jones, cậu chàng chưa thực sự là người anh tốt. Có lẽ,… cậu nên nghiêm khắc với Regulus hơn chút chăng? Mặc kệ là như thế nào, cậu không thể kém hơn con nhóc kia được!
Không đề cập tới tâm tư của mấy người nữa, sau khi được thưởng thức bữa ăn Elise tỉ mỉ chuẩn bị, lấy Potter cầm đầu, ba người ngại ngùng vừa mới được chiêu đãi no say đã cáo từ ra về nên đã ở lại nói chuyện phiếm với Elise, thuận tiện giải mã một số thắc mắc của nhà Jones về pháp thuật.
Thẳng đến ba giờ chiều, Jessica mới lấy lý do đưa họ về nhà để mang ba người đi ra rồi đưa họ đến gần nhà gỗ của lão Bangka. So với trong thôn nhiều ngõ ngách, bọn trẻ con thích la cà ở đấy thì nơi này an toàn hơn nhiều. Có lẽ bởi, nơi này chỉ toàn cây, vả lại còn có nhiều bọ, côn trùng cũng như một số động vật nguy hiểm nên chẳng nhiều người thích đến nơi này mấy. Vì lẽ đấy, đây chính là nơi hoàn hảo để ba người có thể thi triển phép thuật trở về, sẽ không có người nào thấy ba người sống sờ sờ, biến mất trong không trung.
Trên đường đi, mấy người cũng không nói gì với nhau. Dù vừa cùng nhau ăn bữa trưa nhưng nó cũng chẳng giúp quan hệ giữa họ cải thiện hơn là bao. Jessica ném ba người ở một bên, đi về chiếc ghế thân gỗ mà cô hay ngồi. Cô cũng chẳng có hứng thú ở gần ba người.
Bất quá, không biết hôm nay là ngày gì, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ của Jessica cũng không được thực hiện, bởi vì Sirius đột nhiên chạy lên vài bước cản đường cô.
“Jones, vì sao người nhà nhóc lại đối xử nhiệt tình với bọn tôi vậy? Tôi không tin họ lại không nhìn ra quan hệ giữa chúng ta không tốt.” Sirius khoanh tay, đứng trước mặt Jessica, trong đôi mắt xám mang theo tia tìm tòi, nghiên cứu.
Thật ngạc nhiên, lúc này, Sirius toát ra thần thái của một Slytherin đa mưu túc trí, chứ không phải là một Gryffindor đơn giản, nóng nảy như thường ngày.
“Bởi vì họ muốn tôi sống tốt ở trường.” Jessica vốn không quan tâm tên Black trước mặt này nhưng vì không muốn mẹ dụng tâm uổng phí nên không thể không nên tinh thần ứng phó với anh.
“Gia đình tôi cho rằng nếu họ thân mật đón tiếp mấy người thì sẽ giúp làm dịu quan hệ giữa chúng ta.”
Liếc mắt nhìn James Potter chán đến mức nghịch bụi cây bên cạnh ở đằng sau, Jessica thầm nghĩ sẽ không nói cho anh ta biết loài cây anh ta đang sờ là phúc lộc đồng. Tất nhiên cô cũng không nói nếu lấy tay không sờ vào lá cây sẽ khiến cây tiết ra chất lỏng có khả năng làm cho da xuất hiện các nốt phát ban, ửng hồng. Đâu phải cô bắt anh ta phải sờ vào cái cây đấy, đúng không?
“Tôi nghĩ, hiện tại thời gian cũng vừa rồi.” Lập tức, Jessica trực tiếp tháo vòng tay ra ném về phía James.
“Tôi hy vọng mấy người sẽ xóa bỏ mấy câu thần chú trên vòng tay rồi trả lại cho tôi. Dù sao đây cũng là quà chị Lily tặng cho tôi. Nếu mấy người không trả, tôi sẽ nói với chị Lily là bị mấy người cướp mất.”
James nhanh nhẹn bắt lấy vòng tay Jessica ném qua, cùng Regulus có chút đăm chiêu bên cạnh đợi Sirius trở lại rồi biến mất trước mặt Jessica.
Nhìn ba người phiền toái kia biến mất, Jessica mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng đi về phía nhà mình. Kỳ thật cũng nên cảm ơn bọn họ, nếu không nhờ trận khôi hài ngày hôm nay, chỉ sợ bản thân cô không thể quyết định làm hòa với Snape nhanh như vậy.