Đột Nhiên Được Lên Hashtag

Chương 52: 52: Do Có Người Đơn Phương Tôi



Khúc Hạ lấp ló, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn ra bên ngoài.

Cậu nhìn thấy Chu Luân vẫn bán khỏa thân ngồi bấm điện thoại.

Khúc Hạ bĩu môi, tự thầm chửi mình đúng là đồ ngu xuẩn.

Đã sống lại một kiếp mà vẫn chứng nào tật nấy, mê trai không lối thoát.
Khúc Hạ lò dò từng bước lại gần, giả bộ như mình không có chuyện gì mà đi tìm máy sấy.

Khúc Hạ cắm điện, bất chợt có bàn tay đưa ra cầm máy sấy tóc.

“Tự em…!làm được rồi.” Khúc Hạ nói.

Chu Luân vẫn cầm máy sấy rồi bật nút điều chỉnh nhiệt độ: “Ngồi yên.”
Khúc Hạ ngồi bất động như tượng để mặc Chu Luân sấy tóc cho mình.

Từng ngón tay thon dài luồn vào tóc cậu, khi thì lướt qua tai cậu, lúc đụng gáy cậu, Khúc Hạ không khỏi không nhớ tới chuyện Chu Luân nói lúc nãy.

Tay hắn dịu dàng xoa từng lọn tóc của cậu.

Tay hắn hơi mát lạnh, lúc đụng chạm qua da làm cậu thoải mái vô cùng.

Bỗng Chu Luân hơi cúi người, hơi thở nóng ấm của hắn phả qua tai cậu.

Khúc Hạ vừa nhột vừa tê nhưng không dám gãi tai.

Cậu thầm nghĩ, Chu Luân không phải sấy tóc cho cậu, cái này là đang tra tấn cậu.
“Anh đừng thế mà…!đừng trả thù vụ em lỡ tỏ tình với anh mà…!em dại dột chơi ngu thôi, anh bỏ qua cho em đi…”
“Ừm…” Chu Luân kéo dài âm cuối: “Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến lời tỏ tình của em.”
Rốt cuộc đêm qua cậu tỏ tình kiểu gì mà bây giờ hắn cứ nói mấy câu kỳ quặc đó vậy.

“Anh không cần suy nghĩ tới nó đâu…!em thề đấy…” Khúc Hạ nhỏ giọng nói.

Máy sấy tóc chìa ra trước mặt cậu.

Khúc Hạ ngỡ ngàng, Chu Luân nói: “Đến lượt tôi.”
Cậu không ngờ Chu Luân cứ để tóc ướt chờ cậu đến sấy.

Đây là lần đầu tiên Khúc Hạ chạm vào tóc hắn.

Từng sợi tóc mềm mại, mùi thơm của dầu gội thoang thoảng dễ chịu.

Khúc Hạ nhớ ra hắn cùng cậu xài chung một loại.

Khúc Hạ thầm cười trong lòng, fan hay có câu gì nhỉ….!Cheap moment cùng thần tượng.

Cậu với Chu Luân đang cheap moment đúng không.

Sợi tóc đen nhánh, mềm mại bị Khúc Hạ xới tung thành tổ quạ.

Chu Luân lườm: “Làm cho đàng hoàng, mất kiểu định hình tóc bây giờ.”
Khúc Hạ cười khúc khích.

Thì ra Chu Luân cũng có mặt dịu dàng, mềm mại…!như mái tóc của hắn vậy.
Dự định ban đầu của họ tạm thời gác qua một bên khi có fan phát hiện ra Chu Luân.

Khúc Hạ lo lắng hắn sẽ gặp fan cuồng quấy rối giống lần trước nên ngỏ ý muốn quay về sớm.

Dự định tối nay tắm onsen cứ thế lại gác qua một bên.

Khúc Hạ cũng không hiểu tại sao Chu Luân nổi giận tới như vậy, nhưng cậu muốn tốt cho hắn thôi mà.

Thứ hai đầu tuần cậu mang lời bài hát cho Quân Bảo và giám đốc âm nhạc xem qua.

Cả hai người trầm ngâm hồi lâu làm Khúc Hạ lo lắng.

Hồi lâu, giám đốc âm nhạc mới lên tiếng.

“Vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
Quân Bảo vỗ vai cậu: “Đừng lo lắng, thả lỏng tinh thần đi, giám đốc sẽ tìm cách cho em.”
Khúc Hạ gật đầu.

Cậu biết người ở Paradise sẽ không dễ dàng vượt qua như hồi ở công ty cũ, trái lại cậu cũng không lo lắng mấy, vì hợp đồng quảng cáo nước hoa cậu đã ký rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Về sau doanh thu của nhãn hàng cậu đại diễn có một nửa thuộc về túi công ty, điều đó đã an ủi cậu rằng mình không vô dụng mấy.

“Hay chuyện này tạm để qua một bên đi, cuối tháng này em bấm máy quay TVC bên nước hoa rồi, cứ tập trung vô cái đó trước cho chắc.”
“Vâng ạ.” Khúc Hạ gật đầu.

“Chậc chậc, chưa gì mà kiếm về được hợp đồng đại diện rồi, Khúc Hạ cũng khá lắm nha.” Giám đốc sản xuất cũng cười theo.

Khúc Hạ ngượng ngùng gãi đầu.

Chu Luân từng đề nghị MV cậu sẽ công chiếu vào tết Tây, mà từ bây giờ đến thời gian đó cũng không còn nhiều thời gian.

Tính ra cả cậu và Quân Bảo đều phải chạy nước rút mới kịp.

Bên cạnh đó, có một game show thực tế do đài truyền hình phát sóng công bố dàn cast mới, trong đó có cả Chu Luân làm cư dân mạng dậy sóng.

Đa phần fan đều mong chờ sẽ chụp được những khoảnh khắc “hề hước” của hắn và cho ra những tấm meme để đời.
Chu Luân bắt đầu quay game show, cũng không rảnh rang cho lắm.

Theo kế hoạch, sản phẩm âm nhạc được tung ra trước, đợi hiệu ứng của khán giả mới tuyên bố nhãn hàng cậu đại diện.

Không biết từ ngày cậu có qua lại bí mật với Chu Luân, dường như may mắn lại quay lại tìm cậu.

Quân Bảo tìm cậu, cho biết phía bên sản xuất game show chương trình muốn cậu làm khách mời.

Khúc Hạ nhận ra đấy là chương trình của Chu Luân làm chủ nhà.

Khúc Hạ ngập ngừng, đắn đo không biết nên tham gia hay không, cậu sợ dân cư mạng đòi tẩy chay chương trình, vả lại cậu sẽ có phốt đeo bám Chu Luân nữa.

Chu Luân hay tin cậu có ý định từ chối, cứ nghĩ hắn sẽ gọi cậu lên giáo huấn, nhưng Khúc Hạ chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn của hắn.

Khúc Hạ có chút hụt hẫng, thầm nghĩ ngày mai hắn có nhắn tin cậu sẽ giả vờ như không online cho bỏ ghét.

Buổi chiều, Khúc Hạ về nhà, chuông báo Chu Luân có tag cậu kèm theo vang lên.

Khúc Hạ nghi hoặc mở điện thoại ra xem thử, suýt chút nữa cậu đã ném điện thoại mình sang một bên rồi.

Vì sao Chu Luân lại có lời bái hát tình đơn phương của cậu vậy?
Chu Luân khéo léo chụp lại mỗi đoạn đầu bài hát rồi tag tên cậu vào.

Có người tò mò hỏi có phải bài hát sắp tới của cậu hay không.

Khúc Hạ mím chặt môi, dè dặt đè chặt vào phím gọi.

Một hồi sau cậu rụt rè kêu: “Chu Luân…”
Thế là cậu bị ép dùng bài hát đó làm MV cho lần trở lại sàn âm nhạc như thế đó.

Trong điện thoại truyền ra giọng cười khẽ của Chu Luân.
Mà sau lần đó, Khúc Hạ bị “cưỡng chế” chỉnh sửa bài hát kia.

Cũng không biết giám đốc sản xuất với Quân Bảo nhìn ra được cái gì, mỗi khi vào cuộc họp họ đều nhìn cậu cười tủm tỉm.

Khúc Hạ ban đầu còn tò mò, nhưng sau đó cậu quyết mặc kệ, không quan tâm đến họ đang nghĩ không đúng về mối quan hệ của cậu và Chu Luân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Chương 50

Còn chuyện cậu tham gia game show có Chu Luân làm chủ nhà, dĩ nhiên là cậu phải tham gia rồi.

Tính ra đây là thứ hai cậu cùng Chu Luân xuất hiện chung một chương trình.

Từ sớm, Quân Bảo đã đón Khúc Hạ ở nhà rồi chở thẳng đến phim trường.

Quân Bảo rất thích làm việc với Khúc Hạ.

Cậu có ý thức vô cùng, không ngủ quá trễ để quản lý tới tận giường gọi dậy, cũng không sai Quân Bảo mua này mua nọ.

Thực ra Quân Bảo có thể nhìn ra Khúc Hạ từ đó đến giờ ý thức mình không phải là người nổi tiếng, người khác đối xử không được công bằng cho lắm nên cậu muốn cũng không dám làm phiền đến ai.

Làm việc với mấy đứa trẻ hiểu chuyện như thế này thật thoải mái.

Lúc đến gần phim trường, Quân Bảo lên tiếng: “Hôm nay em quay chung với người em không thích.

Vì vậy có chuyện gì em cứ tìm Chu Luân nhờ giúp đỡ.”
“Em đâu có ghét ai đâu ta…” Khúc Hạ lầm bẩm một mình.
Nhưng điều cậu không ngờ là khách mời còn lại là Tố Tố và Vân Anh.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Vân Anh dường như quên mất những gì mà hai người đấu đá lúc còn ở Khúc gia.

Khúc Hạ vừa mới bước vào phòng diễn viên thì Vân Anh từ trong góc vọt ra.

“Anh hai!”
Tiếng anh hai này vô cùng lớn, đủ để Chu Luân với những người khác, bao gồm thợ trang diểm và thiết kế phục trang ngoái đầu lại nhìn.

Khúc Hạ thấy ai nấy đều nhìn mình nên không thể đẩy Vân Anh ra, để mặc cô ta nắm tay mình.

“Anh hai, sao anh tới trễ qua dạ? Em chờ anh nãy giờ luôn.”
Khúc Hạ tự chửi thề trong lòng.

Trong phòng có nghệ sĩ hài hạng A Quý Hải, Lam Thanh, nữ nghệ sĩ hài Minh Châu, chưa tính cả lớp diễn viên trẻ nhưng ở hạng A như Chu Luân và Tố Tó, câu nói “ngây thơ” tưởng chừng vô hại kia đang ngấm ngầm cạnh khóe cậu là hạng nhỏ bé mà lại đi trễ so với tiền bối.
Trước khi vào chỗ Khúc Hạ đã cúi đầu chào hết một lượt mọi người trong phòng, bao gồm cả Chu Luân và Tố Tố.

Lúc cậu nghe Vân Anh nói vậy cũng không biết phải nói thế nào, chỉ trợn mắt nhìn Vân Anh, tìm lý do gì? Kẹt xe? Ngủ quên? Giữa đường mắc vệ sinh? Hay là bận lịch trình khác? Trong lúc Khúc Hạ đang bận tìm lý do chống chế, Chu Luân nhướng mày, điệu bộ như thể đang trò chuyện với người thân trong nhà tiếp tục nói chuyện với nghệ sĩ Quý Hải.Nghệ sĩ Quý Hải thở dài: “Lần nào đi quay ở đây cũng bị kẹt xe mệt thật.

Mỗi lần quay xong ở đây là trễ giờ ở chỗ khác.”
Chu Luân hơi ngửa cằm lên để thợ trang điểm làm việc: “Lần sau anh nói tài xế đi từ đường Pasteur qua đây, đường đó một chiều, ít đèn đỏ nên không sợ bị kẹt xe bất ngờ.”
“Thế hả? Lần sau anh kêu tài xế đi đường đó.

Sáng bị kẹt xe quá trời tưởng tới trễ rồi, ai ngờ đạo diễn còn chơi trò dây thun hơn mấy anh em nghệ sĩ của mình.”
Chu Luân bật cười: “Chắc ảnh cũng bị kẹt xe giống anh em mình.”
Chu Luân quay sang nhìn Khúc Hạ, tỏ vẻ trách móc: “Đứng lóng ngóng ở đó làm gì nữa, qua đây.”
Khúc Hạ nghe vậy gỡ tay Vân Anh ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cậu ho nhẹ một cái, kéo chiếc vali nhỏ màu trắng tới: “Em có chút đồ ăn muốn mời anh chị ăn thử lúc chưa quay được không ạ.”
Nghệ sĩ Minh Châu hồ hởi nói: “Chị chỉ thích mỗi bánh tráng thôi, Hạ có đem theo hông?”

“Có ạ.” Khúc Hạ nhoẻn miệng cười.

Nghệ sĩ Minh Châu vô cùng tự nhiên, đứng dậy đi tới chỗ cậu.

Khúc Hạ kéo vali ra, bên trong đều là đồ ăn vặt, đủ loại từ bánh, trái cây, bánh tráng, loại nào cũng có, còn có vài lon nước ngọt lọt thỏm trong đống bánh lặt vặt kia, nhưng nếu đếm kĩ, có tổng cộng chín lon dành cho chín nghệ sĩ quay chương trình này.

“Trời ơi, coi Hạ nó mang theo cả vali đồ ăn luôn này.

Camera đâu rồi, quay cái cảnh này lại cho chế.

Hèn chi ai cũng hỏi Hạ ăn thế mà dinh dưỡng đi đâu rồi.

Em lúc nào cũng mang theo vali ăn vặt vầy hả Hạ?”
Hạ ngượng ngùng gãi đầu.

Minh Châu vừa lục bánh vừa ngoắc mấy nghệ sĩ khác.

Một nhóm nghệ sĩ váy áo lộng lẫy, nước hoa thơm phức đang tụm ba tụm bốn chia đồ ăn vặt như trẻ con.

Nghệ sĩ Minh Châu nói lớn: “Chết rồi, kiểu này chắc chị phải điều tra lịch trình của Khúc Hạ rồi xin đi theo để được ăn ké thế này quá.”
Khúc Hạ bật cười.

Cậu mời nghệ sĩ cứ ăn tự nhiên.

Mà vốn dĩ mấy nghệ sĩ này chỉ thần thái trên truyền hình mà thôi, đằng sau hậu trường họ ồn ào, lao xao, giành đồ ăn của nhau không khác người bình thường là mấy.

Chu Luân ngoắc tay: “Qua đây cho thợ trang điểm.”
Khúc Hạ ngoan ngoãn đi qua, cậu nói nhỏ: “Cảm ơn anh ban nãy đã nói đỡ giùm em.”
Chu Luân nhếch môi cười, không đợi cậu kịp phản ứng, hắn đã chồm người tới, môi hắn vừa khéo đặt bên cạnh tai cậu.Hắn thì thầm: “Có người đang “đơn phương” tôi, tôi làm sao ngó lơ để em bị bắt nạt được?”
Nói xong Chu Luân trở lại chỗ ngồi, trên tay hắn có thêm một chai nước lọc.

Khúc Hạ ngượng ngùng, giả bộ lấy nước cái cù lôi á.

Đừng dùng giọng nói quyến rũ đó thì thầm vài cậu chứ.

Hồi nãy hình như hắn còn thổi một cái vào tai cậu nữa thì phải.
Khúc Hạ nhanh hoàn hồn, cậu nhận ra mình hoàn toàn bỏ lơ Vân Anh.

Vân Anh nghiến răng, cũng tức tối muốn chửi Khúc Hạ lắm nhưng phải kiềm lại.

Khúc Hạ cảm thấy mình cứ lơ Vân Anh cũng không tốt lắm, nhất là khi cậu đã nhìn thấy Tố Tố đã lén nhìn về phía cậu.

“Em đứng đó làm gì, mau ngồi đi chứ.”
Vân Anh thừa biết Khúc Hạ đang đóng kịch nên cô ta được nước lấn tới.

Vân Anh trách móc: “Xớ, ai thèm ngồi, anh hai, chụp với em một tấm nha, em muốn khoe với fan của em.”
Khúc Hạ nhoẻn miệng cười: “Được thôi, qua đây.”
Vân Anh vui vẻ chạy tới, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là cảnh hai anh em đang vui vẻ trò chuyện với nhau, nhưng đâu ai biết rằng mối quan hệ của họ đa căng thẳng đến độ thà nhìn con chó còn hơn nhìn mặt đối phương..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.