Đứa Trẻ Hư

Chương 51: C51: Tin đồn



Nguyễn Tri Mộ chuẩn bị tan làm, đột nhiên bên kế hoạch gọi điện đến, hôm nay có tiệc tối với nhà đài Long Nguyên, bảo anh mau chóng thu xếp, có mặt ở đó trong vòng 20 phút nữa.

Nguyễn Tri Mộ chà sạch mặt trong nhà vệ sinh, nước máy lạnh buốt tê tái, gột rửa đi sự mệt mỏi trên đuôi mày, nhìn người đàn ông gầy gò nhợt nhạt trong gương, bản thân tự cảm thấy xa lạ.

Ngày trước anh cũng gầy nhưng bắp tay bắp chân vẫn có thịt, giờ đây lại như bộ xương biết đi, nhẹ rung lắc cũng cảm thấy mệt mỏi.

Có điều, dù có thành bộ xương, đặt vào trong quan tài, cũng phải đi dự bữa tiệc tối này.

Nguyễn Tri Mộ thay bộ sơ mi đơn giản sạch sẽ rồi vội vàng bắt taxi đến khách sạn.

Công ty ký không ít với người mẫu, dẫn chương trình cũng không ít, Nguyễn Tri Mộ không phải người nổi bật nhất về ngoại hình hay kỹ năng dẫn chương trình nhưng người đẹp thì không dẻo miệng bằng anh, người dẻo miệng lại không đẹp bằng anh, tính đi tính lại, lần nào cần người hâm nóng bữa tiệc, cũng đều gọi anh đi theo.

Đến nơi, khách sạn Bách Nhạc, phòng riêng hào hoa nhìn ra sông, cũng không ít người, nhà đài có năm người, công ty có quản lý dự án, tiếp thị, nhà thiết kế thương hiệu và Nguyễn Tri Mộ.

Ý của đài Long Nguyên là, tiệc cuối năm dự định bắt đầu đấu thầu công khai, người có tiềm năng bắt đầu đăng ký, giá đấu không được thấp hơn giá đấu tối thiểu do đài quy định, nếu không sẽ không hợp lệ, có năm gói thầu cho dự án, năm nhà thầu đứng nhất sẽ trúng thầu.

Ý của công ty là chê giá quá cao, các phương tiện truyền thông đại chúng đang phát triển nhanh chóng, đài truyền hình, báo giấy tạp chí đang giảm dần, tình trạng các thương hiệu đổ tiền đổ xô lên các đài truyền hình không còn như xưa nữa. Công ty của Nguyễn Tri Mộ trong mấy năm gần đây đang tập trung vào tiếp thị quảng bá, muốn đi theo con đường lưu lượng và phát triển nhanh chóng nên đầu tư tiệc tối của đài cũng không có ý nghĩa lắm.

Chuyện đến đây, không khí trên bàn ăn cũng trở nên gượng gạo.

Có điều mặc dù chưa đạt được thoả thuận nhưng công ty vẫn tỏ ra khách sáo với người nhà đài, dù gì thành phố S cũng là địa bàn của người ta, quay đi quay lại cũng sẽ phải chạm mặt, mạng lưới quan hệ ở thành phố S rất phức tạp, mọi việc cần phải hành xử cẩn thận.

Lúc bọn họ bàn công chuyện, Nguyễn Tri Mộ ngồi một bên yên lặng uống canh, việc này anh cũng không chen lời được, lúc này, làm một chiếc bình hoa di động là thích hợp nhất.

Anh đang cố hớt bọt bí ngô ra khỏi canh thì tay phải bất ngờ bị tóm lấy.

“Cậu tên là Nguyễn Tri Mộ đúng không, bao tuổi rồi?”

Nguyễn Tri Mộ hơi giằng ra nhưng không được, tay vẫn cầm muôi múc canh, quay đầu nhìn gã.

Người tóm tay anh tên là Trịnh Thệ, gã là nhà sản xuất của đài Long Nguyên, nước da ngăm đen, răng vàng què, lỗ mũi to có thể thấy mấy sợi lông mũi dài, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Mặt Nguyễn Tri Mộ không biểu cảm: “Đạo diễn Trịnh, tôi tốt nghiệp đại học được năm năm rồi, năm nay 28.”

“28 à?” Trịnh Thệ hơi ngạc nhiên: “Đã lớn thế rồi, tôi tưởng cậu mới tốt nghiệp.”

Trịnh Thệ buông tay, Nguyễn Tri Mộ lập tức rút tay về.

“Là thế này, tôi chưa vào nghề được mấy năm, cũng tính là người mới.” Nguyễn Tri Mộ cười cười, đáp: “Các anh nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh.”

Anh đứng dậy, bước ra ngoài căn phòng đầy khói thuốc và hơi rượu.

Phía sau lờ mờ cảm thấy khác thường, ánh mắt nóng hổi của Trịnh Thệ dán lên lưng và mông anh, ý đồ đã rõ, như con rắn độc nhớp nháp nước dãi.

Nguyễn Tri Mộ bước nhanh hơn, vội vàng rời khỏi tầm nhìn của gã.

Không phải lần đầu tiên anh bị quấy rối nhưng cơ thể vẫn cứng đờ, cả người khó chịu.

Đi vệ sinh xong, không muốn quay về đó cho nên xoay người, lên sân thượng hóng gió.

Tham Khảo Thêm:  Chương 149: 149: Một Màn Kịch Hay Của Kẻ Bạo Lực Học Đường

Sân thượng ở tầng sáu, gần sông, tầm nhìn thoáng đãng, từ trên đỉnh toà nhà nhìn xuống, có thể thu hết vào mắt cảnh sắc xa hoa truỵ lạc của thành phố S.

Anh đã từng cho rằng thành phố S sẽ là nơi khởi đầu cuộc sống của anh, nhà nhà người người đều bảo, thành phố S tấc đất tấc vàng.

Lăn lộn hai ba năm, anh mới hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói: Mỗi người ngoài đến đây đều trở thành những tấm bia của thành phố S, họ là những người đào vàng nhưng vàng bạc sẽ mãi thuộc về bản thân thành phố S và họ sẽ không bao giờ thực sự thuộc về nơi đây.

Nguyễn Tri Mộ nhớ đến ngày xưa.

Hồi trước, lúc anh còn ở thành phố A, toà nhà ở có một sân thượng, anh cũng từng với một người nằm dài trên ghế trúc, lắc lư buôn chuyện, uống sữa uống nước dừa, ăn đậu phộng, nghe chuyện ma đêm khuya trên radio.

Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.

Nhưng cảm giác như là sự việc của kiếp trước.

Nguyễn Tri Mộ chìm trong hồi ức, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó một bàn tay to lớn thô ráp vòng qua eo anh.

“Bảo bối, sao lại đứng hóng gió ở đây, không sợ bị cảm à.” Trịnh Thệ vùi vào cổ anh, ngửi mùi nước hoa thoảng bên tai: “Mùi này nhạt quá, nhưng rất hợp với cậu.”

Nguyễn Tri Mộ hoảng hốt, bắt lấy tay gã, vùng vẫy giằng ra.

Tuy nhiên, tay còn lại Trịnh Thệ cũng phủ lên, đằng sau dí sát vào anh, không khí tràn ngập hơi nóng và mùi nước bọt khiến anh buồn nôn.

Chân trái của Nguyễn Tri Mộ giẫm mạnh lên chân gã, nhân lúc gã đau bèn xoay người bỏ chạy.

Trịnh Thệ nắm lưng quần anh, kéo lại, đầu gối áp vào bụng dưới anh, hung dữ đè anh xuống đất, vẻ mặt dữ tợn: “Mày có cần đi nghe ngóng địa vị của Trịnh Thệ này ở thành phố S không, bình thường với kẻ khác thế nào. Tối nay tao khách khí tí với mày là mày lên mặt đúng không, dám giẫm chân tao? Mặt mày còn không xứng để tao giẫm!”

Nguyễn Tri Mộ tưởng gã sẽ giẫm lên mặt anh, tuy nhiên Trịnh Thệ u ám nhìn anh chằm chằm rồi giơ tay kéo cổ áo anh.

Cúc áo bị bung ra, lăn bên cạnh đầu anh.

Bụng dưới của Nguyễn Tri Mộ quặn đau, bị ép ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn gã.

Mặt dù ngày trước cũng trải qua quấy rối nhưng căn bản đều là chỗ đông người, cho dù đối phương không vui vì anh kháng cự nhưng phần lớn cũng không nói gì, chỉ lo bị mất mặt.

Hôm nay không biết có phải đang trên sân thượng, xung quanh không người, Trịnh Thệ mới dám cậy mạnh.

Nguyễn Tri Mộ hét hai tiếng, bị Trịnh Thệ bịt chặt miệng.

Gã đàn ông trung niên bốn, năm mươi tuổi, lực lưỡng mạnh mẽ, sức lực phải lớn gấp đôi Nguyễn Tri Mộ.

Nguyễn Tri Mộ bất lực vùng vẫy, đột nhiên nghe thấy tiếng hô vọng đến từ cửa sân thượng: “Nhuyễn Nhuyễn!”

* Nhuyễn Nhuyễn 软软 Ruǎn ruǎn, đồng âm với họ Nguyễn 阮.

Âm thanh gấp gáp, là giọng của một chàng trai trẻ tuổi.

Trong khoảng khắc, ký ức của Nguyễn Tri Mộ ùa về đêm đó cách đây mấy năm.

Trong lòng chấn động, hơi thở ngưng đọng.

Không…

Không thể nào…

Chẳng nhẽ là…

Giây sau, Trịnh Thệ bị kéo mạnh cổ áo, quật ngã ra đất.

Nguyễn Tri Mộ nằm nghiêng ở đó, vội vã quay đầu nhìn.

Người áp chế Trịnh Thệ mặc quần áo như vệ sĩ, mặc đồ tây, phải cao đến hai mét.

Tay vệ sĩ nhẹ bóp cổ họng, Trịnh Thệ liền không dám ho he.

Một người chạy đến từ sau vệ sĩ, đỡ Nguyễn Tri Mộ dậy, lo lắng nhìn anh: “Anh không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”

Mượn ánh trăng, Nguyễn Tri Mộ nhìn rõ mặt anh ta.

Anh ta có khuôn mặt tuấn tú, đôi lông mày sắc lẹm, mặc dù lạnh lùng nhăn mặt nhưng vẫn mang chút non nớt.

Đông Lan.

Trái tim vốn đang lơ lửng bỗng rơi mạnh xuống đáy vực.

Xem ra đã quá lâu chưa nghe thấy giọng hắn, Nguyễn Tri Mộ tự chế giễu bản thân, vậy mà lại nghe nhầm, vậy mà lại tưởng hắn như kỵ sĩ đột ngột xuất hiện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 989

Đông Lan nhìn ánh mắt anh, không vui nói: “Anh có thái độ gì vậy, trông thấy tôi rất thất vọng à? Anh tưởng là ai đến?”

“Không có ai, tôi không dám tin mình lại được cứu.” Nguyễn Tri Mộ qua quýt trả lời: “Đỡ tôi ngồi dậy, chậm thôi chậm thôi… đau chết đi được… á…”

Đông Lan thấy anh đi rất chậm, dứt khoát bế anh lên: “Tôi nghe nói Bách Nhạc có món mới nên cố ý đến thưởng thức một phen, không ngờ lại gặp anh.”

Nguyễn Tri Mộ cả kinh: “Không cần, tôi tự…”

Đông Lan căn bản không nghe anh nói, nghênh ngang bế anh ra ngoài: “Im miệng, nếu không tôi vứt anh xuống lầu.”

Lúc đi qua Trịnh Thế đang nằm trên đắt, miệng dính máu, Nguyễn Tri Mộ nói: “Gã…”

“Không cần quản gã, tôi bảo Tiểu Đường đưa hắn đến đồn cảnh sát.”

Nguyễn Tri Mộ kinh ngạc: “Nhưng gã là người của đài Long Nguyên…”

Mặc dù bị quấy rối rất ghê tởm nhưng Trịnh Thệ suy cho cùng cũng là nhà sản xuất của đài truyền hình, chẳng may đắc tội, về sau sẽ rất phiền phức.

Đông Lan lăn lộn trong giới cũng đã lâu, vừa nhìn là biết có chuyện gì, dửng dưng đáp: “Công ty các anh với đài truyền hình có công chuyện à? Yên tâm, Trịnh Thệ chỉ là chân chạy vặt. Năm ngoái Long Nguyên có một chương trình tạp kỹ muốn mời tôi, giám đốc đài bọn họ hẹn tôi cả tháng mới gặp được, tối về tôi gọi điện cho lãnh đạo bọn họ, không có chuyện gì đâu.”

Nói xong lại làm màu hỏi anh: “Sao hả, có phải thấy tôi ban nãy rất đẹp trai, có cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân không?”

Nguyễn Tri Mộ: “…”

Anh lại đáp qua loa: “Ừ, rất đẹp trai.”

Sau khi đi ra từ sân thượng, sắp đến hành lang, đi thêm vài bước nữa sẽ đến nơi đông người.

Nguyễn Tri Mộ sợ bị người khác bắt gặp, muốn Đông Lan thả mình xuống.

Nhưng Đông Lan ôm đến nghiện, sống chết không chịu buông.

“Anh ngại gì, tôi ôm anh, anh nên cảm thấy may mắn, cảm động rơi nước mắt mới phải…”

Đến thang máy, cửa bỗng mở ra.

Thang máy đứng chật kín người, họ đều là phóng viên giải trí mặc quần áo bình thường, mang theo các kiểu công cụ tác nghiệp, chụp điên cuồng hai người, xem ra đã đợi từ lâu.

Bảy tám cái mic chĩa vào Đông Lan.

“Xin hỏi anh Đông Lan, anh là người đồng tính đúng không?”

“Người anh đang ôm là người yêu của anh sao, tối nay hai người đến khách sạn hẹn hò đêm khuya hay ăn tối lãng mạn dưới ánh nến?”

“Lúc trước phỏng vấn anh nói tạm thời chưa có kế hoạch kết hôn, có phải để che giấu tính hướng của mình không?”

Thậm chí có mic hướng đến Nguyễn Tri Mộ: “Xin hỏi anh là người tình bí mật của Đông Lan sao, hay là đối tượng được bao nuôi?”

Nguyễn Tri Mộ: “…”

——

Hôm sau, bức ảnh Đông Lan ôm một người đàn ông vào đêm tối tại khách sạn phủ kín trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn.

Người qua đường nhao nhao than thở người có tiền thật biết chơi.

Fans của Đông Lan bùng nổ, họ phát hiện người đàn ông được ôm chính là dẫn chương trình của thương hiệu mỹ phẩm Đông Lan đang làm đại ngôn, cũng chính là công ty trước đó đã làm náo loạn dư luận vì sản phẩm bị mốc. Cho nên tối đó mọi người xông vào phòng livestream, Nguyễn Tri Mộ lại gặp phải một đợt bạo lực mạng kiểu mới.

Bạo lực mạng với anh không gì khác chính là “Xấu quá, so với Đông Lan lại càng xấu rõ”, “Có lẽ đã ủ mưu từ lâu, hẹn trước với phóng viên, nhân cơ hội này hãm hại Đông Lan”, “Vụ khủng hoảng lần trước của công ty rất biết giả vờ đáng thương, hiện giờ xem ra, quả nhiên là trà xanh tâm cơ”, “Định bao giờ vào giới giải trí đây”.

Giám đốc tìm Nguyễn Tri Mộ nói chuyện, tiếc nuối bảo rằng, mặc dù anh rất chăm chỉ trong công việc, cũng rất nỗ lực nhưng giờ sự việc quá rùm beng, fans của Đông Lan gây ảnh hưởng đến doanh thu, bởi vì mặc dù lượng người vào livestream có tăng nhưng chủ yếu toàn chửi bới, sản phẩm của bọn họ vốn đi theo con đường lưu lượng, sức mua sắm của fans đóng một vai trò rất quan trọng. Hiện giờ fans không những không mua lại còn đào bới mấy tin tức tiêu cực của thương hiệu ngày trước, lan truyền khắp nơi, đối với thương hiệu hại nhiều hơn lợi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1354

Vì thế, công ty không thể không để anh nghỉ ngơi vài ngày, tránh dư luận.

Nói cách khác, anh bị sa thải tạm thời.

Hôm đó 7 giờ sáng Nguyễn Tri Mộ đến công ty, 7 giờ 30 phút đã bị đuổi ra.

Mặc dù chưa bị chấm dứt hợp đồng nhưng anh đang ký hợp đồng ở đây, thời gian này cũng không nhận được công việc khác, chỉ đành về nhà chờ đợi.

Nguyễn Tri Mộ ôm hộp giấy, đứng ở cổng công ty nơi người ra người vào, đột nhiên nhớ đến một câu nói, hình dung được hoàn cảnh của bản thân hiện giờ.

Ngày tam cửu nằm trong quan tài ăn kem – Lạnh ngắt.

* 三九天躺棺材里吃冰块——凉透了。Ý chỉ những ngày lạnh giá nhất còn ăn kem sẽ khiến con người ta càng thêm lạnh buốt, ngụ ý thể hiện sự thất vọng buồn khổ đau xót.

——

Ngay lúc này, trong toà nhà văn phòng khu thương mại Z, phòng làm việc Nhiếp ảnh Không gian Trác Việt.

Một người đàn ông mặc bộ quần áo vải lanh thoải mái, khí chất yểu điệu, để tóc dài bước vào phòng.

Trợ lý nhiếp ảnh gia thấy cậu ta, vội đặt máy ảnh trong tay xuống: “Anh Bạch đến tìm ông chủ em à?”

“Không có chuyện gì, các cậu cứ làm việc đi.” Bạch Xuyên cười tươi rói: “Tiểu Xán, quần áo hôm nay được đấy, biết mặc quần jean cạp cao với áo cộc rồi.”

Trợ lý hơi ngượng: “Vì, lần trước anh nói, mặc thế này chân mới dài…”

“Để tâm đ ến lời nói của tôi vậy sao?”

Mặt của cậu trợ lý đỏ bừng.

Bạch Xuyên trêu ghẹo trợ lý xong, đi vào phòng studio trong cùng, cũng chẳng gõ cửa, tuỳ tiện mở cửa bước vào.

Ánh sáng bên trong lờ mờ, chỉ có ánh sáng trước camera.

Bên trong vọng ra giọng điệu không vui: “Có phải tôi đã nói, lúc tôi làm việc đừng có tự ý đi vào.”

Âm thanh lạnh lùng, như mũi dao nhọn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Bạch Xuyên còn chẳng thèm căng thẳng, cười hihi: “Không phải thấy cậu làm mệt rồi mới vào nói chuyện đôi câu sao, nghỉ ngơi một chút.”

Nghiêm Việt đang nhìn sân khấu chụp ảnh tĩnh ngẩng đầu lên, đôi mắt bị tóc mái che khuất, ánh mắt thờ ơ: “Không cần.”

“Tin tức nóng oanh tạc thành phố S hôm nay đã xem chưa?” Bạch Xuyên ném một chồng báo lên bàn trà bên cạnh: “Bỏ đi, cậu thích xem thì xem, giáo viên hướng dẫn tìm tôi có chuyện, hôm qua một loạt thông số dữ liệu thí nghiệm bị đặt sai, phải làm lại hết.”

Bạch Xuyên nhún vai rồi rời đi.

Nghiêm Việt vẫn điều chỉnh ánh sáng, điều chỉnh góc độ, mắt còn không ngước lên.

Mấy chục phút sau, cuối cùng cũng hoàn thành lần chụp cơ bản, đặt máy xuống, ngẩng đầu lên, xoay xoay cái cổ đau nhức.

Trước đây khi còn đi học, giáo viên thường nói hắn là “madman”, cứ chụp ảnh là liều mạng, làm bất kể ngày đêm, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, thậm chí có lần bị trật khớp mà hồn nhiên không biết.

Nhưng có thứ khiến con người ta toàn tâm toàn ý, cũng là một điều may mắn.

Như thế sẽ không nghĩ đến chuyện khác nữa.

Nghiêm Việt nghiêng đầu sang phải, ánh mắt rơi vào đống báo nhăn nhúm.

Đây là… Bạch Xuyên mang đến lúc nãy.

Báo được in màu, tiêu đề trang nhất là tin giải trí ngập dấu chấm than, hình như có một minh tinh nào đó ôm ấp say đắm một người đồng tính nam trong khách sạn vào đêm khuya.

Trong mắt hắn, những thứ này chỉ là thông tin rác rưởi còn không bằng rau thối trong thùng rác.

Bình thường Bạch Xuyên không hay quan tâm đ ến mấy thứ này, sao tự dưng lại đưa cho hắn xem.

Hay là bị giáo viên hướng dẫn ép đến phát điên rồi?

Nghiêm Việt nhàn nhạt quét mắt.

Khi nhìn thấy người được ôm trong ảnh, ánh mắt chợt cứng đờ.

Hết chương 51.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.