“Đại sư huynh? Huynh!”
Sở Nhược Đình không nghĩ sức chiến đấu của Tuân Từ lại mạnh tới vậy, lúc này mới thở hổn hển, hắn, hắn, hắn còn muốn làm thêm lần thứ hai?
Sở Nhược Đình giơ tay chống lên vòm ngực kiên cố của hắn, Tuân Từ cũng không để ý bất chấp mà thọc vào rút ra liên tục. Trên dương v*t uốn lượn gân xanh còn dính đầy t*ng trùng màu trắng đục vừa bắn ra, cùng với tơ máu đỏ thắm của thiếu nữ vừa phá thân.
“Đừng… Đừng… Như vậy.” Lời vừa dứt, nàng lại bị nam nhân đâm phá thành từng mảnh nhỏ, Sở Nhược Đình bất đắc dĩ, chỉ có thể mở rộng hai chân cố gắng thích ứng với cái thứ có kích thước siêu khủng kia.
Huyệt khẩu phấn nộn bởi vì sung huyết mà sưng lên, phần mép bị dương v*t thô dài căng chặt. Chất nhầy đan quyện, huyệt khẩu gian nan phun ra nuốt vào, Sở Nhược Đình chỉ mới nhìn thoáng qua lập tức xấu hổ đến quay đầu đi.
Quá dâm mĩ.
Sở Nhược Đình cảm thấy mình như con thuyền cô độc giữa sóng biển mênh mông, cơ thể mềm mại bám vào thân hình cường đại của nam nhân, theo mỗi một lần hắn đâm vào mà kiều mị kêu lên. Nàng dần dần cảm nhận được khoái cảm cả về thể xác lẫn tinh thần. Trong nửa canh giờ, nàng bị Tuân Từ làm đến cao trào thêm hai lần, mà Tuân Từ một lần cũng chưa bắn. Giọng Sở Nhược Đình trở nên khản đặc, khô khốc, chỉ có thể ôm cổ Tuân Từ, để hắn tùy ý đùa nghịch đủ các loại tư thế.
Chuyện tình dục, nam nhân đúng là thực tủy biết vị, không thể có chuyện làm một hai lần đã dừng lại được.
Sở Nhược Đình muốn chạy trốn, nhưng tu vi lại không bằng Tuân Từ, dù toàn bộ nọc độc đã được giải nhưng vẫn chỉ có thể để Tuân Từ ấn trên mặt cỏ cỏ, trên thân cây, đá bên hồ không ngừng thọc vào rút ra. Nàng tưởng rằng Tuân Từ làm thêm vài lần thì sẽ dừng tay, lại không ngờ tới Tuân Từ càng làm càng nghiện, dù ban ngày hay đêm tối cũng không muốn ngừng lại.
Sở Nhược Đình bị bắt nâng mông lên, Tuân Từ ở phía sau di chuyển. dương v*t hoàn toàn tiến vào, lại một phát rút ra toàn bộ, dường như đã mang cả hồn nàng rút ra theo.
“Đại sư huynh… Buông tha cho ta đi.”
Sở Nhược Đình nhìn Thái Cực kiếm bị ném cách đó không xa, hoàn toàn không thể tưởng tượng được vị đại sư huynh chính nhân quân tử lại có thể mãnh liệt nhường này.
Tuân Từ biết bản thân như vậy là không đúng, nhưng cơ thể nữ tử dưới thân mình lại như có ma lực khiến hắn không thể thoát ly, chỉ muốn một lần lại một lần chôn chặt vào đó.
Hắn nhẹ vỗ về sống lưng xinh đẹp của thiếu nữ, hôn lên bả vai nàng: “Nhược Đình, ngoan nào, sư huynh đang giúp muội giải độc.”
Sở Nhược Đình âm thầm trợn trắng mắt.
Ngươi đang lừa quỷ chắc!
Tạm thời không thể trốn tránh, Sở Nhược Đình dứt khoát mặc kệ nam nhân kia hành động, điều động linh lực, tiến hành tu luyện. Nàng quét mắt nhìn thức hải như thói quen, phát hiện giữa thức hải xuất hiện một thứ, dài khoảng mười tấc, rộng bằng hai ngón tay, lại là một khúc thẻ tre!
Sở Nhược Đình lập tức nhớ đến sau khi mình chết, trong hư không cũng nhặt được một thẻ tre, sau khi du ngoạn trong không trung thì không thấy nữa còn tưởng là đã biến mất, không ngờ tới nó lại được giấu trong góc thức hải của nàng.
Sở Nhược Đình lập tức tách một sợi thần thức ra tra xét nội dung thẻ tre, biết được vật ấy lại là một môn phái tâm pháp có tên 《 Mị Thánh Quyết 》, tu luyện lại cần đến… Tình dục!
Sở Nhược Đình ở tiên môn 80 năm, tu vi cao nhất nàng đạt được là bước vào kết đan kỳ, sức mạnh ấy chỉ đủ để bảo vệ mật mảnh đất nhỏ. Nàng đã từng nghe qua kiếm đạo, đan đạo, đao đạo, phù đạo, khí đạo, thể đạo… Nhưng chưa bao giờ nghe qua cái gọi là tình dục đạo! Chỉ vì muốn nhập tiên đồ nên phải chặt đứt tình duyên, mấy bậc lão làng tu luyện đến Nguyên Anh kỳ và Độ Kiếp có ai mà không lãnh tình lãnh tâm? Dù có kết đạo lữ đi chăng nữa thì cũng không quyến luyến thâm tình giống phàm phu tục tử được.
Dùng tình dục nhập đạo, Sở Nhược Đình chưa từng nghe qua.
《 Mị Thánh Quyết 》 khiến nàng tò mò, vô thức lật xem quyển tâm pháp nhập môn thứ nhất: Thiên Kiều Bá Mị.
Bước đầu tiên là luyện thể.
Nó khác với cách rèn luyện thân thể thông thường, những phương pháp đó thường có đích đến là rèn luyện cơ thể trở nên vô cùng mạnh mẽ kiên cố không gì phá vỡ nổi, nhưng phương pháp rèn luyện trong 《 Mị Thánh Quyết 》 lại hướng tới rèn luyện cơ thể, dung mạo trở nên mỹ lệ tới cực hạn.
Sở Nhược Đình cẩn thận cân nhắc tâm pháp, nàng bị mê hoặc, không tự chủ được mà bắt đầu tu luyện. Dường như tâm pháp này cực kỳ phù hợp với nàng, nhanh chóng ghi nhớ ba công pháp quan trọng trong Thiên Kiều Bá Mị, linh lực từ đan điền du tẩu khắp cơ thể. Trong lúc linh lực thanh tẩy gân mạch, bảo dưỡng đan điền cho nàng, thì cùng lúc đó Tuân Từ bắn một lượng lớn tinh dịch vào cơ thể nàng, Sở Nhược Đình vô thức vặn eo ưỡn mông,hấp thụ toàn bộ tinh dịch, linh lực được chuyển hóa ngày càng thuần hậu giúp tu vi nhanh chóng tăng lên.
Tuân Từ cảm thấy bản thân điên rồi.
Mỗi một lần hắn đều tự nhắc nhở đây sẽ là lần cuối cùng, nhưng cứ nhìn đến cơ thể thướt tha mê người của Sở Nhược Đình hắn không cách nào kiềm chế được, lại lần một nữa cắm vào.
Theo lý thuyết, nếu nữ nhân làm tình nhiều lần như vậy thì huyệt đạo sẽ bị giãn rộng, nhưng âm đ*o Sở Nhược Đình lại càng ngày càng khít chặt, cứ như một cái miệng nhỏ xinh đẹp đang mút chặt thứ thô to cứng rắn của hắn, khiến hắn thực cốt tiêu hồn.
Tuân Từ ôm ôm Sở Nhược Đình, để nàng ngồi lên người mình, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, phía dưới nhanh chóng đưa đẩy.
Hắn chìm đắm trong tình dục, mê ly hôn lên môi nàng, xoa nắn bộ ngực tróng nõn đầy đặn của nàng, lẩm bẩm gọi: “Nhược Đình, Nhược Đình…”
Sở Nhược Đình nghe tiếng hắn gọi mới hoàn hồn.
Nàng từ tâm pháp thoát ra thì phát hiện tu vi trước kia mới ở Luyện Khí tầng thứ sáu nay đã biến thành Luyện Khí tầng thứ tám! Đời trước, để đột phá tầng tu vi này nàng đã mất đến bảy năm!
Sở Nhược Đình mừng rỡ như điên, dưới thân truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng cảm thấy như có pháo hoa vừa nổ tung trong đầu. Huyệt đạo co rút, toàn thân Tuân Từ cũng run lên, mã mắt bắn ra từng luồng tinh dịch đậm đặc, sảng khoái đến mức hắn không nhịn được mà thở ra một hơi.
Hai người tựa vào nhau thở dốc, cả hai đều không nói lời nào, chỉ im lặng tận hưởng dư vị sung sướng sau trận ân ái cuồng nhiệt này.
Không thể để Tuân Từ tiếp tục hành sự như vậy nữa.
Sở Nhược Đình cắn cánh môi, từ trên người hắn chậm rãi đứng lên. Thân thể dần trống rỗng khi vật cứng rắn đang lấp đầy mật huyệt dần dần bị rút ra, ngay sau đó chất lỏng trắng đục theo bắp đùi nàng ào ạt chảy xuống, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Hai chân Sở Nhược Đình mềm nhũn vô lực khiến nàng suýt té ngã, Tuân Từ đang muốn đỡ nàng lại bị nàng nghiêng người tránh đi.
Sở Nhược Đình không bận tâm tới vẻ mặt của hắn, xoay lưng lại, niệm Tịnh Trần Quyết loại bỏ toàn bộ chất bẩn trên người. Ngay sau đó đi nhặt xiêm y trên mặt đất mặc lại.
Tuân Từ cũng hiểu rõ, hắn nên tỉnh mộng rồi.
Hắn vừa tiếc lại vừa thấy hổ thẹn.
Tuân Từ mặc xong xiêm y, quay trở về bộ dáng đại đệ tử thanh tuấn tuyệt trần của Thanh Kiếm Tông.
Hắn nhặt lại Thái Cực kiếm, đứng trước mặt Sở Nhược Đình, trịnh trọng nói: “Nhược Đình, sau khi trở về, ta sẽ báo cáo lại mọi chuyện với chưởng môn sau đó cầu hôn muội.”
“Không cần.”
Sở Nhược Đình nghiêng đầu chải lại mái tóc đen dày đang tán loạn, buông câu từ chối.
Tuân Từ nhíu mày, tiến lên hai bước, khó hiểu hỏi: “Tại sao? Muội và ta đều đã làm chuyện phu thê nên làm, ta hẳn là nên…”
“Nên chịu trách nhiệm sao?” Sở Nhược Đình ngước mắt, lạnh lùng mà nhìn thẳng hắn, “Huynh đối với ta, nếu chỉ là phải chịu trách nhiệm thì không cần thiết.”
Sở Nhược Đình điều chỉnh hô hấp, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh không gợn sóng, ngay cả giọng nói cũng bằng bằng, thản nhiên: “Đại sư huynh, thật ra ta đã biết, người huynh thích nhiều năm qua là tiểu sư muội, Nhược Đình sao dám hoành đao đoạt ái? Lần này, là ta học nghệ không tinh, gây phiền toái khiến ngài ngàn dặm xa xôi tới đây giải độc cho ta. Độc hiện giờ đã tiêu tán, việc này trời biết đất biết, ngài biết ta biết. Nuốt trọn chuyện này vào trong bụng, vĩnh viễn không nhắc tới nữa!”
Tuân Từ trăm triệu không nghĩ tới Sở Nhược Đình sẽ quyết tuyệt như vậy!
Mới chỉ mười lăm phút trước, nàng còn dùng giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt này ở hắn trong lòng hắn nỉ non “Sư huynh…đừng”.
Tuân Từ bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như vừa bị vứt bỏ.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, đang muốn biện giải, nhưng lại đối mặt với ánh mắt sắc bén của Sở Nhược Đình.
“Tuân Từ!” Sở Nhược Đình trừng mắt nhìn hắn, “Tuy rằng lúc ấy ta trúng độc, thần trí không rõ, nhưng có một chuyện ta nhớ rất rõ ràng.”
“Chuyện gì vậy?” Tuân Từ nhỏ giọng hỏi, lộ ra chút chột dạ mà chính hắn cũng không hiểu rõ.
Sở Nhược Đình cười lạnh, “Nếu lúc ấy ta nhớ không lầm, huynh biết ta trúng độc Dạ Mê Phong nhưng lại muốn bỏ ta lại?” Nàng cúi đầu, âm điệu chua xót, không cách nào che giấu biểu cảm buồn bã trong đôi mắt đen nhánh, “Huynh muốn lập tức đi tìm tiểu sư muội? Dù sao, tiểu sư muội mới là huynh người yêu. Nếu khi đó ta không kéo vạt áo huynh lại, thì hiện tại có lẽ ta đã chết rồi chăng?”
Không đợi Tuân Từ trả lời, Sở Nhược Đình lại lần nữa nói: “Rõ ràng biết ta trúng độc trước, huynh lại đưa viên Thanh Tâm Đan duy nhất cho Tam sư đệ, để hắn đi cứu tiểu sư muội. Khi đó…. Huynh chưa từng suy xét tới sống chết của ta.”
Cổ họng Tuân Từ như bị nghẹn lại, muốn giải thích rằng không phải như muội nghĩ đâu, nhưng nửa chữ cũng không thể phát ra.
Đúng vậy.
Không phải như thế thì còn là gì?
Lúc ấy, chỉ trong nháy mắt, hắn thật sự muốn vứt bỏ Sở Nhược Đình đi tìm Kiều Kiều.
Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm biểu cảm giãy giụa trên mặt hắn, giọng nói mềm mại nhưng lại nói ra những lời kiên quyết nhất: “Tuân Từ, ta không cần lòng thương hại dối trá từ huynh, cũng không cần huynh chịu trách nhiệm. Ta, Sở Nhược Đình, đời này dù phải gả heo gả chó, cũng sẽ không bao giờ gả cho huynh!” Nàng nhắm mắt, “Tuyệt đối không!”
Nói xong, nàng dứt khoát hất vai Tuân Từ, rời đi.
“Nhược Đình!”
Tuân Từ nhìn chằm chằm bóng lưng yếu ớt nhưng kiên định kia, lắc lắc đầu hỏi, “Tại sao muội lại tới huyền Hoa Sơn bắt Dạ Mê Phong? Chẳng lẽ muội không biết nơi này rất nguy hiểm sao?”
Nếu không phải nàng lỗ mãng chạy tới đây, thì bọn họ làm sao sẽ phát sinh những chuyện này?
Nếu có thể, hắn hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, vĩnh viễn không bước vào nơi đây.
Sở Nhược Đình khựng lại một chút.
Nàng mím môi, lạnh lùng đáp: “Không liên quan gì tới huynh.”
Từ đầu đến cuối, Sở Nhược Đình không hề quay đầu bố thì cho Tuân Từ một cái liếc mắt, để hắn lẻ loi một mình đứng nơi đó.
(~▽)~(~▽)~(~▽)~