Bầu không khí trong ngôi nhà tranh nhỏ xinh cực kỳ gượng gạo.
Sở Nhược Đình muốn rặn ra nụ cười nịnh nọt, nhưng khóe miệng nàng chả tài nào cong lên nổi trước vẻ mặt âm u của Nhạn Thiên Sơn.
Nhạn Thiên Sơn phất tay áo đứng dậy, “Dòng máu âm khí trong cơ thể ngươi đến từ đâu?”
“Hở?” Sở Nhược Đình hấp tấp mặc quần áo, giờ nàng mới biết ban nãy Nhạn Thiên Sơn ấn xương sườn nàng để trị thương. Nàng vừa áy náy vừa ngượng ngùng nói, “Tiền bối hỏi ma khí chỗ xương sườn hả?”
Phải trả lời sao đây?
Sở Nhược Đình thẹn thùng giây lát rồi do dự đáp, “Vào đêm trăng tròn hằng năm, Hách Liên U Ngân sẽ nhập ma và cần tìm người tán công. Ma khí trên người ta là do hắn lây truyền.”
Nhạn Thiên Sơn biết vụ tán công của Hách Liên U Ngân, song hắn không biết sau khi tán công sẽ để lại máu thiên ma.
Hắn trầm ngâm thật lâu rồi xoay người, “Sở tiểu đạo hữu, ta muốn lục soát hồn ngươi.”
Sở Nhược Đình có nói thật chăng nữa thì hắn cũng chẳng thể tin lời từ một phía, bởi vì đây là việc rất hệ trọng.
Mặt nữ tử trắng nhợt, nàng lập tức cự tuyệt, “Ta không muốn.”
Nhạn Thiên Sơn chăm chú nhìn gương mặt Sở Nhược Đình; ánh mắt hắn thâm trầm tựa núi tuyết hùng vĩ, mây trời trôi nổi và sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, đồng thời lại nghiêm nghị lẫn thánh thiện. Hắn bỗng chắp tay rồi khom lưng trước Sở Nhược Đình, “Chuyện này vô cùng quan trọng, nó liên quan đến trăm họ trong thiên hạ nên không thể ngó lơ. Hy vọng Sở tiểu đạo hữu cho phép.”
Sở Nhược Đình hoảng sợ.
Nàng lùi vài bước, hoài nghi mình bị hoa mắt.
“Trăm họ trong thiên hạ liên quan gì tới ta?” Sở Nhược Đình cắn đôi môi tái nhợt.
Nhạn Thiên Sơn nói, “Theo lý là vậy, nhưng tổ chim mà bị phá thì trứng cũng chẳng vẹn nguyên.”
Sắc mặt Sở Nhược Đình tối sầm.
Nhạn Thiên Sơn không ép buộc nàng, hắn tính tạm lui để Sở Nhược Đình có thời gian suy nghĩ. Chính lúc ấy, nữ tử phía sau cất tiếng, “Có thể thanh tẩy nó không?”
Khí đen nơi xương sườn là tâm bệnh của Sở Nhược Đình.
Những năm gần đây, Hách Liên U Ngân tương đối quan tâm nàng. Hắn chẳng những giúp nàng rèn pháp khí khống chế dương độc, mà còn thử rút dương v*t khỏi người Sở Nhược Đình rồi bắn ra ngoài khi lên đỉnh. Tuy nhiên cách đó vô tác dụng vì dương độc cần cơ thể phụ nữ làm vật dẫn. Sở Nhược Đình lẫn Hách Liên U Ngân đều không hiểu nguyên do.
Nàng ngẩng đầu, chẳng hề chớp mắt lúc nhìn Nhạn Thiên Sơn, “Ta cho phép ngài lục soát linh hồn, nhưng ngài có thể thanh tẩy ma khí không?”
Nhạn Thiên Sơn không dám hứa suông, “Phải kiểm tra mới biết được.”
Hắn cần biết rõ Hách Liên U Ngân tán công thế nào, và lấy máu thiên ma từ đâu.
Sở Nhược Đình chậm chạp ngồi xuống mép giường, nàng đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi nhắm lại hàng mi dài, “Nhạn tiền bối hãy làm đi.”
Nhạn Thiên Sơn bước đến trước mặt nàng, hắn giơ tay xoa mái đầu đen nhánh mượt mà.
Có lẽ biết nàng đang sợ nên hắn trấn an, “Sưu Hồn Thuật của ta sẽ không khiến ngươi cảm thấy đau đớn.”
Giọng hắn mát rượi và chất phác, nó chứa đựng sức mạnh trấn định lòng người. Trái tim hoảng loạn trong Sở Nhược Đình bình tĩnh lại.
Nàng nhắm nghiền mắt.
Vô số hình ảnh lóe lên trong đầu làm cô gái dưới bàn tay hắn run run.
Những giọt nước ấm áp rơi trên mu bàn tay Nhạn Thiên Sơn.
Hết giọt này đến giọt khác.
Nhạn Thiên Sơn hơi ngẩn người rồi nâng tay lau nước mắt trên mặt nàng.
Hắn không lừa Sở Nhược Đình, nàng vẫn bình thường sau lần lục soát này.
Song những hồi ức đứt quãng khiến mắt nàng đỏ hoe, nàng ngồi thẫn thờ với tinh thần suy sụp.
Nhạn Thiên Sơn đứng khoanh tay dưới mái hiên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi tay áo rộng màu xanh của hắn làm chúng dập dờn giống sương tuyết. Hắn nhìn dãy núi vô tận đằng xa và đột ngột nói, “Mọi chuyện đã qua.”
Sở Nhược Đình hoàn hồn, nàng mỉm cười khi hiểu hắn đang an ủi mình, “Ta quen rồi.”
Nàng cũng chẳng biết mình sẽ lê lết trên cuộc đời này đến lúc nào mới dừng lại được.
“Nhạn tiền bối, có thể thanh tẩy ma khí không?”
Nhạn Thiên Sơn khẽ lắc đầu, “Bắt buộc phải cắt xương.”
Phương pháp trên quá nguy hiểm. Tu sĩ mà cắt bỏ xương thì còn yếu hơn người phàm; thiếu xương khiến họ khuyết tật, không thể vận chuyển linh lực khắp chu thiên, và ảnh hưởng tu luyện. Dần dà, tu vi của họ sẽ giậm chân tại chỗ chứ chẳng có lợi lộc gì.
Sở Nhược Đình không quá thất vọng, khóe miệng nàng giật giật, “Đúng là thân như lục bình, mệnh như cỏ rác.”
Nhạn Thiên Sơn không tán đồng những lời chán nản ấy. Với tư cách là người ngoài cuộc, hắn thấy trong ký ức nàng một tu sĩ chính đạo can đảm, quật cường, và cứng cỏi tới mức chả thể bẻ gãy. Nàng tựa rừng trúc xanh mướt ngoài kia hay núi Côn Luân sừng sững ngàn năm; tuyết đè không ngã, gió thổi không gãy.
“Ta hiểu rõ những việc đã qua không thể sửa chữa, nhưng việc sau này vẫn có thể đổi thay. Bởi vì ta chưa đi sâu vào con đường lầm lạc, ta thấy rõ hôm nay mình đúng còn hôm qua là sai.”[1] Nhạn Thiên Sơn mở lòng bàn tay, nụ hoa nhỏ bé nở trên tay hắn giữa khung cảnh trắng xóa mênh mông. Nó nở rộ rồi héo úa, vội vã hoàn thành một kiếp sống.
Hắn khuyên, “Thỉnh thoảng quay đầu lại thì được, nhưng tuyệt đối đừng đắm chìm vào quá khứ.”
Đời người trong trời đất tựa bóng ngựa câu trắng chạy qua khe cửa, như cái chớp mắt mà thôi.[2]
Cuộc đời sẽ ngày càng u ám nếu không hướng về phía trước mà mãi sống trong bóng ma.
Ánh mắt Sở Nhược Đình lập lòe khi nhìn đóa hoa khô héo trong tay hắn.
Nhạn Thiên Sơn không nhiều lời nữa, hắn chỉ gợi ý vài ba câu còn việc đắc đạo là tùy thuộc vào nàng. Bùa truyền âm trên người hắn phát sáng, Nhạn Thiên Sơn rời nhà tranh để tới sân ngoài.
“Côn Luân, ngươi nghĩ sao về việc kia?” Giọng Lâm Thành Tử phát ra từ lá bùa.
Nhạn Thiên Sơn vốn định đồng ý chinh phạt tà ma cùng Lâm Thành Tử, song ký ức của Sở Nhược Đình khiến hắn thấy việc này cần bàn kỹ hơn.
“Để bàn sau.”
Lâm Thành Tử nghe hắn lặp lại câu “để bàn sau” thì không khỏi nôn nóng, “Công lực lão yêu ma Hách Liên bị giảm mạnh là cơ hội tốt nhất để tấn công Thấp Hải.”
Nhạn Thiên Sơn giữ nguyên ý kiến, “Để bàn sau.”
Lâm Thành Tử biết cuộc thảo luận này không có kết quả bèn đổi đề tài, “Chẳng phải ngươi muốn tìm người truyền thụ trận pháp sao? Kiều nhi nhà ta rất thích hợp, mấy ngày nữa ta đưa nàng ấy tới gò Côn Luân được không?”
Nhạn Thiên Sơn trầm mặc.
Tuyết đọng uốn cong trúc xanh, tạo tiếng xào xạc khe khẽ.
Sở Nhược Đình bước ra khỏi nhà tranh, nàng đứng dưới mái hiên và mắt chạm mắt với Nhạn Thiên Sơn.
Mặt nàng chẳng đượm vẻ sa sút như hồi nãy, đôi mắt kia đong đầy ánh sáng. Người con gái tiện tay ngắt lá trúc rồi vân vê chiếc lá, nàng cười rạng rỡ, “Nhạn tiền bối hiểu sai rồi, xưa nay ta đâu có bị quá khứ giam cầm. Con người phải nhìn về phía trước, cứ đắm chìm trong quá khứ thì sao thực hiện giấc mơ được?”
Nhạn Thiên Sơn biết giấc mơ của nàng.
Báo thù cho phụ mẫu, sau đó ở ẩn cùng thanh niên tên Kinh Mạch.
“Ngươi rất thông minh,” Nhạn Thiên Sơn gật gù.
Sở Nhược Đình vui vẻ gãi mũi, “Lâu rồi không ai khen ta thông minh, Nhạn tiền bối tinh mắt đấy.”
A Trúc ôm bài tập đến, cậu tức khắc nổi giận khi thấy Sở Nhược Đình đứng dưới hiên nhà với lá trúc trên tay.
“Nhỏ kia, dám ngắt lá của ta!”
“Ta ngắt đấy thì sao.”
A Trúc chạy quanh Sở Nhược Đình để giật chiếc lá.
Sở Nhược Đình khá cao, A Trúc nhón chân cũng chả với tới. Tay trái nàng giơ chiếc lá lên cao, tay phải sờ đầu A Trúc, “Bé trúc thành tinh, có giỏi thì giành lại đi. Ta không chỉ ngắt lá của bé mà còn giật tóc bé đó. Tức không? Tức không hả?”
A Trúc nhảy loi choi làm Sở Nhược Đình ôm bụng cười. Một lớn một nhỏ chơi trò rượt đuổi quanh nhà tranh.
Đỉnh núi tuyết vắng lặng bỗng chốc trở nên náo loạn.
“Côn Luân? Ngươi nghĩ sao? Chọn Kiều nhi nhà ta chứ?” Lâm Thành Tử hỏi ráo riết.
“Không cần.”
Nhạn Thiên Sơn dời mắt khỏi hai người kia, ánh mắt lạnh nhạt giờ như tuyết tan, “Ta đã tìm được người thừa kế.”
Không hiểu sao Lâm Thành Tử lại thấy bực bội.
Kiều Kiều là con cưng của Thiên Đạo mà sao Côn Luân còn chê?
“Kẻ ngươi chọn tài năng hơn Kiều Kiều à?”
“Thiên phú có lẽ không bằng Kiều Kiều.” Nhạn Thiên Sơn thoáng ngừng nói trước lúc tiếp tục, “Nhưng nàng ấy…tốt.”
Tốt?
Người nào đủ sức khiến Nhạn Thiên Sơn mô tả chỉ bằng một chữ “tốt”?
Lâm Thành Tử suýt phì cười.
Hắn cũng muốn xem Nhạn Thiên Sơn chọn người thế nào, vì vậy hắn lấy viên Cửu Chuyển Kim Lộ làm tiền đặt cược và hẹn năm năm sau sẽ cho Kiều Kiều thi đấu với người của Nhạn Thiên Sơn. Nhạn Thiên Sơn tính từ chối nhưng Cửu Chuyển Kim Lộ có lợi cho máu thiên ma trong người Sở Nhược Đình, thế là hắn nhân tiện chấp thuận.
Quyết định xong, Nhạn Thiên Sơn nhớ đến một việc quan trọng.
…Hắn chưa hỏi Sở Nhược Đình có chịu không.
A Trúc vẫn đang nhe răng trợn mắt mà đuổi theo Sở Nhược Đình, dấu chân bọn họ in lộn xộn trên lớp tuyết đọng trong sân.
Thân hình cao gầy của Nhạn Thiên Sơn chắn trước hai người.
“A Trúc, con lui xuống đi.”
A Trúc tức tối trừng mắt nhìn Sở Nhược Đình. Nàng làm mặt xấu trêu cậu, còn đắc ý quơ quơ chiếc lá.
Nhạn Thiên Sơn giấu thân phận của Lâm Thành Tử rồi hỏi ý Sở Nhược Đình.
Nàng không biết sẽ tỷ thí với ai nhưng có thua cũng chẳng lỗ. Đương nhiên Sở Nhược Đình khao khát được học trận pháp từ vị tiền bối hùng mạnh.
Nàng cố tình chau mày, nghịch ngón tay một cách khó xử và thở dài, “Nhạn tiền bối, ta muốn đồng ý lắm. Nhưng ngài xem, ta là người của Vô Niệm Cung nên trước hết cần hoàn tất nhiệm vụ ma quân giao. Ngọc Phục Hy…”
“Ngươi biết ngọc Phục Hy ở đâu không?”
Sở Nhược Đình lắc đầu.
Gương mặt Nhạn Thiên Sơn lạnh tanh, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ cây trâm ngọc xanh biếc tựa lá trúc trên mái tóc đen, “Nếu ngươi có thể tháo trâm ngọc thì nó sẽ thuộc về ngươi.”
Hóa ra ngọc Phục Hy luôn cài trên tóc hắn!
Sở Nhược Đình nhìn láo liên, nàng cười cộc lốc, “Nhạn tiền bối giỡn hoài, sao ta chạm vào trâm ngọc của ngài được, thách thế này…” Nàng nói giữa chừng thì đột ngột vung roi Thương Vân tới đỉnh đầu nam tử.
Nhạn Thiên Sơn nghiêng đầu, dễ dàng né đòn.
Sở Nhược Đình chẳng mơ sẽ đánh lén thành công ngay lần đầu, ánh mắt nàng nghiêm túc khi tấn công Nhạn Thiên Sơn lần nữa.
Nhạn Thiên Sơn lui về sau nửa bước, ánh sáng xanh lóe lên và pháp bảo của hắn xuất hiện. Tay trái hắn cầm Vô Tự Thiên Thư, tay phải cầm bút phán quan dài hai thước, hắn nghiêm nghị bảo, “Những tu sĩ ỷ y vào pháp bảo với linh lực thường bỏ qua cách vận hành của chiêu thức, ngươi cần chú ý điểm này.”
Tay phải hắn múa bút phán quan, những dòng thư pháp được viết bằng Cuồng Thảo[3] tuôn rơi từ không trung.
“Lưu tinh phi ngọc đạn, bảo kiếm lạc thu sương!”[4]
Khoảnh khắc câu thơ hình thành, ngọn roi của Sở Nhược Đình như đụng phải kiếm khí. Kiếm khí nhanh khôn xiết, nó tung ra mười hai nhát kiếm với nhát sau nhanh hơn nhát trước. Chúng sắc bén và lóa mắt, khiến đối thủ rụng rời linh hồn. Hình như đây là một kiếm trận.
Sở Nhược Đình mặc pháp bảo phòng ngự, kiếm khí không gây thương tích cho nàng nhưng trúng đòn thì đau cùng cực.
Sau khi chịu đựng sáu mươi sáu nhát kiếm, Sở Nhược Đình tìm ra quy luật của kiếm trận. Tay phải nàng nắm chặt roi Thương Vân để phá mắt trận.
Nàng chưa kịp nghỉ lấy hơi thì Nhạn Thiên Sơn đã múa bút.
“Giang hồ thập tái sơ cuồng tích. Hồng trần lý, quyện du khách.”[5]
Trong nháy mắt, một ông lão già khú đế xuất hiện từ câu thơ. Ông lão mau chóng biến thành con thú hung dữ và mở cái mồm đỏ lòm để phun luồng khí nóng rực.
Sở Nhược Đình bị đánh bay, nàng vô thức lùi về sau.
“Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong!”[6]
Cuồng phong hùng hổ kéo đến giữa tiếng gào thét.
“Bằng bắc hải, phượng triêu dương. Hựu huề thư kiếm lộ mang mang!”[7]
Hai bóng chim khổng lồ mờ ảo khoe vuốt sắc lẫn mõm dài, chúng công kích cả hai bên trái phải.
“Ta chịu thua, ta chịu thua!”
Sở Nhược Đình chạy vắt giò lên cổ. Cuối cùng nàng đã hiểu tại sao ma quân căm thù Côn Luân lão tổ tận xương tủy. Hắn toàn dùng thơ ca đánh nhau, tên ma quân mù chữ đảm bảo chỉ biết đứng đực mặt!Chú thích
[1] Nguyên văn: Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả khả truy; thực mê đồ kỳ vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi. Hai câu này trích từ bài thơ Quy Khứ Lai Từ của Đào Tiềm, một trong những nhà thơ lớn thời Tấn và Lưu Tống.
[2] Đây là cách nói ví von của Trang Tử về việc đời người quá ngắn ngủi. “Câu” thường được dùng để chỉ con ngựa còn trẻ và sung sức.
[3] Lối viết được cải biên từ chữ Thảo, nó gần như không thể đọc và chỉ mang tính nghệ thuật cao.
[4] Dịch nghĩa: Đạn phóng bay như sao xẹt, sương thu lấp lánh kiếm vàng. Câu thơ được trích từ bài Tòng Quân Hành của nữ thi sĩ Trương Ngọc Nương.
[5] Dịch nghĩa: Mười năm trên giang hồ xóa tan mọi sự điên cuồng. Cõi hồng trần bào mòn khách đường xa. Hai câu này trích trong bài từ Nghênh Xuân nhạc · Giang Hồ Thập Tái Sơ Cuồng Tích của Trần Duẫn Bình, một nhà thơ thời Tống.
[6] Dịch nghĩa: Một luồng khí tuôn trào, vạn dặm tức đổi thay. Câu này trích trong bài từ Thuỷ Điệu Ca Đầu · Hoàng Châu Khoái Tai Đình Tặng Trương Ác Thuyên của Tô Thức – nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
[7] Dịch nghĩa: Bằng về biển bắc, phượng đón mặt trời. Người mang theo sách cùng kiếm trên con đường thênh thang. Đây là hai câu trong bài thơ Giá Cô Thiên · Tống Khuếch Chi Thu Thí của Tân Khí Tật, một nhà thơ nổi tiếng thời Nam Tống.