Không ngờ họ còn chưa ra khỏi nhà đã nghe Kiều Ảnh đột nhiên lên tiếng: “Từ từ đã.”
Hai người không yên lòng lại mang theo chút mong đợi xoay người lại hỏi: “Sao vậy trò Kiều?”
Nhưng Kiều Ảnh lại lạnh lùng ném ra ba chữ: “Lấy đồ đi”
Hai người căn bản không dám nói gì, họ chạy trở vào lấy quà cáp đầy đất đi.
Khi Lý Lệ Liên nhìn thấy hiệu trưởng lấy cái túi giấy trên bàn đi thì lập tức kêu lên: ‘Ấy ấy… Hiệu trưởng Phương.”
Bà ta đuổi theo hiệu trưởng mấy bước, sau đó quay đầu lại nổi giận đùng đùng trừng Kiều Ảnh: “Con nhỏ chết tiệt kia, mày có biết trong đó có gì không? Trong đó là mười vạn đấy.”
Kiều Ảnh lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi mặc kệ, cô trở về phòng và đóng cửa lại.
Lý Lệ Liên sao có thể để họ cầm tiền đi về, bà ta vội đuổi theo ra ngoài.
“Tiểu Ý, rốt cuộc là sao vậy? Con nói cho cha nghe xem.” Kỳ thật cha Kiều đã nghe hiểu rồi, nhưng ông ấy cũng không tin Kiều Ảnh thi được điểm cao như vậy giống như mọi người, càng không tin vì chuyện này mà hiệu trưởng đích thân đến nhà nhận lỗi.
Thái độ của hiệu trưởng và cô giáo kia làm ông ấy cảm thấy chuyện này không đơn giản, mà Phong Đằng mà Kiều Ảnh vừa nói đến là ai?
Ông nhớ thị trưởng Vân Thành của bọn họ cũng có tên này.
Kiều Ý kể lại chuyện đã xảy ra, mặc dù cha Kiều không tin nổi, nhưng hiệu trưởng và giáo viên đã tới tận nhà xin lỗi thì chuyện này không sai được.
Ông ấy vui mừng nói: “Cha biết ngay mà, con và Linh Linh đều thông minh như vậy thì làm sao chị hai con kém được.”
“Căn bản không phải như vậy.” Kiều Linh Linh giậm chân: “Làm sao chị ta thi được điểm tối đa được, nhất định là gian lận, có điều không có chứng cớ mà thôi, nếu không phải chị ta tìm cảnh sát làm lớn chuyện này thì hiệu trưởng bọn họ sẽ không đến đây đâu.”
Kiều Linh Linh cắn răng, gương mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo.
“Chị hai không ngốc, trước kia điểm số không tốt là do không muốn thi mà thôi.” Kiều Ý lập tức đứng ra nói chuyện thay Kiều Ảnh.
“Không muốn thi? ” Kiều Linh Linh cảm thấy quá buồn cười: “Chỉ có em ngu ngốc tin lời chị ta.”
“Chị hai làm được đề bài năm trước hiệu trưởng Kinh Đại đưa ra, chị lên diễn đàn toán học Kinh Đại xem là biết.”
“Em có biết mình đang nói gì không?” Kiều Linh Linh cảm thấy càng nói càng xa vời.
Kiều Linh Linh học giỏi toán và cũng có giấc mộng thi vào Kinh Đại như Kiều Ý nên tất nhiên có theo dõi diễn đàn toán học Kinh Đại.
Kiều Ý không muốn nói nhiều với cô ta nên trở về phòng mình.
Thấy dáng vẻ “Tin hay không tuỳ chị” của Kiều Ý, Kiều Linh Linh nhất thời không chắc chắn lắm. Vì thế cô †a trực tiếp trở về phòng, cầm lấy cái điện thoại rách nát một ngày phải sạc pin bảy tám lần để đăng nhập diễn đàn…
Cha Kiều mờ mịt đứng một mình trong sảnh, lúc này ông mới phản ứng lại mà chạy ra tiễn hiệu trưởng.
Thủ đô ——
‘Tần Hàn Việt là người rất cuồng công việc, lúc hắn †ừ công ty về đến nhà đã hơn mười giờ tối.
“Cậu ba, hiệu trưởng Trương đã chờ ngài cả đêm rồi.” Quản gia nghe thấy tiếng xe thì đi ra nghênh đón.
“Sao không gọi điện thoại cho tôi biết?” Tân Hàn Việt đi nhanh lên bậc thềm, bước vào trong nhà.
“Hiệu trưởng Trương nói đừng quấy rầy ngài.”
Trên ghế sa lon trong đại sảnh, một ông lão chừng sáu mươi tuổi có đeo cặp kính viễn thị đang tập trung xem di động, thỉnh thoảng đỡ gọng kính của mình lên một cái.
Nghe thấy tiếng quản gia trở lại, ông vội ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, khí thế nghiêm nghị, mặc bộ âu phục cao cấp may vừa người mang theo khí chất cao quý hơn người mẫu thế giới đang đi nhanh đến trước mặt ông.
“Trễ như thế mà thầy còn chờ ở đây, có chuyện tìm tôi sao không gọi điện thoại chứ.” Tân Hàn Việt cởi áo khoác ra rồi đưa cho quản gia bên cạnh.
“Tôi biết cậu rất bận rộn—— Tôi không nói dông dài nữa, hôm nay tôi tìm cậu là muốn nhờ giúp một chuyện.”