Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 80: 80: “anh Yêu Em”



Tại cửa khách sạn, Giang Điềm theo thói quen định chào tạm biệt Phí Minh, Lục Minh Chu đã trực tiếp ôm Giang Điềm xuống xe, “Ngày mai Chú Phí không cần tới đây, chú nghỉ ngơi sớm chút.” Nói xong, anh đóng sầm cửa xe.
Phí Minh: “…”
Lục Minh Chu không né tránh nghi ngờ chút nào, ôm Giang Điềm vào sảnh khách sạn.

Khách sạn nhiều người đi lại, Giang Điềm lo lắng bị nhiều con mắt soi mói, cô muốn gạt tay anh ra, nhưng Lục Minh Chu không chịu buông tay.

Giang Điềm bất lực, “Đang bên ngoài đó, anh buông ra đi!”
Lục Minh Chu hỏi như lẽ đương nhiên: “Anh ôm bạn gái mình là phạm pháp sao?” Anh nhướng mày, lời nói ngọt xớt mà lại trêu chọc: “Nếu mà em sợ bị người khác nhìn thấy thì ôm sát vào chút, anh sẽ xem xét đi nhanh hơn.”
Giang Điềm cạn lời, vứt cho Lục Minh Chu một ánh mắt coi thường, Lục Minh Chu cười khẽ, Giang Điềm mặc kệ anh, vào thang máy liền nghịch điện thoại.

Cô đọc tin tức trên màn hình, thầm than: “Sao có nhiều người khen anh vậy nhỉ, rốt cuộc anh tốt chỗ nào chứ?”
Lục Minh Chu nghe Giang Điềm nói vậy, anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô, cười nhạt đáp lại: “Cũng không tốt chỗ nào, nhưng chắc tốt hơn một chút người nào đó có thể ngủ gật mọi nơi.”
Giang Điềm: “…”
Lục Minh Chu để ý Giang Điềm đang dùng tài khoản phụ, người được truy cập gần nhất ở trang chủ rõ ràng giống ảnh đại diện của anh, trong lòng anh mừng húm, điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ, “Hóa ra em quan tâm anh như vậy, thích anh nhiều đến thế sao?”
Giang Điềm không muốn khua môi múa mép với anh.

Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Giang Điềm liền dẫn đầu đi trước, Lục Minh Chu đứng phía sau cô, một tay đút túi quần, anh cười bất lực, “Đi ngược rồi, là bên này.”
Giang Điềm vội vàng liếc mắt nhìn số phòng, đúng là sai thật.

Cô nhanh chóng quay đầu, lúc đi qua Lục Minh Chu còn cố ý lấy bả vai đụng anh.
Lục Minh Chu nắm bắt cơ hội, trực tiếp khiêng Giang Điềm lên vai, nửa người Giang Điềm chúc xuống, không phối hợp mà dùng nắm đấm đánh anh, “Lục Minh Chu, anh thả em xuống!”
Lục Minh Chu cười vỗ một cái không mạnh không nhẹ lên mông Giang Điềm, cảnh cáo: “Đừng kêu.” Anh cười xấu xa, nói tiếp: “Ảnh hướng không tốt đâu ——”
Giang Điềm bị người nào đó mặt dày vô sỉ tét mông, lập tức ngoan ngoãn.

Lục Minh Chu mở cửa vào phòng, ngay sau đó trở tay đóng sầm cửa phòng.

Ánh mắt Giang Điềm liếc đến một góc, tiếng “lạch cạch” vang lên, cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, buồn bực: “Lục Minh Chu, anh lại lừa em!”
Lục Minh Chu cởi giày dưới chân, rồi giúp Giang Điềm tháo giày cao gót, vô tội nói: “Em đừng đổ oan người tốt.”
Lần này Giang Điềm không bị anh lừa nữa, cô giãy giụa muốn xuống.

Lục Minh Chu sợ làm Giang Điềm bị thương, vội vàng thả cô xuống đất.

Giang Điềm đứng vững, chỉ vào hai cái vali ở góc, chất vấn: “Hôm nay em mới đổi phòng, hành lý cũng còn chưa dọn, sao em biết được em ở phòng này?!”
Người nào đó đang đắc ý vênh váo, mới chợt nhận ra mình bị lòi đuôi, đành nhanh chóng bao biện: “… Anh đoán.”
Giang Điềm “ha ha” hai tiếng, cô liếc mắt rồi chỉ vào cửa, “Vậy anh nói cho em vừa nãy anh mở cửa kiểu gì?”
Lục Minh Chu không nói, đầu lưỡi anh uốn chạm hàm, tỏ vẻ ngây thơ nhìn Giang Điềm.

Giang Điềm tức phát cười, cô lấy mũi chân đá vào bắp chân Lục Minh Chu, “Nói đi, Lục tổng, anh già rồi nên trí nhớ kém sao?”
Lục Minh Chu uốn lưỡi một vòng, ngón tay gãi chóp mũi, nói rất có lý: “Đúng thế, hẳn là di chứng của việc bị Trần Mộ Dương đánh lần trước.”
Nói xong, anh vội vàng đi vào trong, muốn thoát khỏi hiện trường, nhưng Giang Điềm đổi theo ngay sau, cô nhảy lên lưng Lục Minh Chu, cánh tay vòng qua cổ Lục Minh Chu, lắc mạnh người anh, “Còn nữa, sao anh biết chú Phí! Lục Minh Chu, anh thế mà ngấm ngầm giở trò với em!”
Lục Minh Chu sợ Giang Điềm ngã xuống, cuống quít ôm mông Giang Điềm để phòng cô ngã, anh nhanh chóng xin tha thứ, “Em giỏi giang như vậy, anh đây là gọi là để ý nguy cơ, hiểu không?”
“Không hiểu!” Giang Điềm phá đám, “Còn có chuyện buổi tối, trên mạng đều nói anh với Kiều Huyên vạn điều xứng đôi.

Lục Minh Chu anh ghê gớm thật, thế mà chăn cừu trên đầu em!”
Lục Minh Chu bật cười: “Không phải anh vừa giải thích chuyện này trên xe rồi sao?”
Khuỷu tay Giang Điềm kẹp cổ Lục Minh Chu, “Em mặc kệ, dù sao em cũng giận rồi, em khó chịu em tủi thân em vô lý.”
Lục Minh Chu buồn cười, anh tước vũ khí đầu hàng, không muốn đôi co nữa, “Anh sai rồi, sai thật rồi, muốn cô Giang tha thứ cho anh một lần được không?”
Thật ra Giang Điềm cũng không thật sự giận Lục Minh Chu, nhưng vẫn vờ nghiêm túc: “… Xem biểu hiện của anh đã.”
Cánh tay Lục Minh Chu nâng hai mông Giang Điềm, từng chút từng chút dịch người Giang Điềm ra phía trước, không lâu sau, hai người mặt đối mặt.

Anh cụng trán Giang Điềm, Giang Điềm dồn hết sức lực bất động treo trên người anh, Lục Minh Chu liền đổi cách cúi đầu xuống hôn cô, Giang Điềm không nhanh không chậm ngửa ra sau trốn.

Lục Minh Chu thong thả cúi người đuổi theo, cười dỗ dành: “Đừng keo kiệt thế, hôn chút được không…”
Giang Điềm cười tiếp tục ngửa đầu về phía sau, cố tình phản lại, “Muốn em gái nhà anh ý!”
Lục Minh Chu nghe xong, liền cố ý cù eo Giang Điềm, anh uy hiếp từng câu từng chữ: “Em nói gì?”
Giang Điềm cười đến bả vai run run, lập tức quên mất hai chữ “liêm chính” viết như nào, chủ động dán lại gần Lục Minh Chu chụt chụt vài cái, nhịn cười nói: “Lục Minh Chu… Lục tổng… Anh yêu!”
Lục Minh Chu bị Giang Điềm dỗ dành mà sắc mặt mềm mại, anh ôm Giang Điềm lên cao chút, đang định làm chút gì đó, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến tiếng “ọc ọc”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 89

Lục Minh Chu dừng động tác, không hôn dược, nhưng đuôi mày lại không giấu được ý cười, “Đói sao?”
Giang Điềm chột dạ nhìn anh, chậm chạp gật đầu.
Lục Minh Chu vỗ nhẹ sau lưng Giang Điềm, “Anh gọi đồ ăn cho em, em đi tắm trước đi.” Dứt lời, anh định thả Giang Điềm xuống đất.
Hôm nay Giang Điềm cũng mệt mỏi, hiếm khi lộ khía cạnh cô gái nhỏ cáu kỉnh, chơi xấu không chịu xuống, “Anh ôm em, em đi không nổi.”
Nghe vậy, Lục Minh Chu trước tiên hơi ngẩn ra, sau đó dĩ nhiên ôm Giang Điềm đi về phía phòng tắm, Giang Điềm vì thực hiện được ý đồ mà ôm anh cười không dứt.
Nhưng Lục Minh Chu chỉ nghiêm chỉnh được ba giây, “Đừng nói ôm, ngay cả tắm anh cũng có thể giúp em ——”
Giang Điềm: “…”
…..
Giang Điềm khó có được hôm ngâm mình nước nóng, sấy khô tóc xong, đến lúc cô bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Lục Minh Chu đứng trước tủ, vali của cô mở toang dưới chân anh, Lục Minh Chu vừa thay cô treo quần áo vừa tiếp điện thoại.

Dường như anh cũng mới tắm xong, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn.
Anh từ tốn nói vài câu, rồi cúp điện thoại, Giang Điềm yên lặng nghe anh nói xong, Lục Minh Chu đứng quay lưng về phía cô, Giang Điềm khẽ khàng đi về phía trước, ôm lấy anh từ phía sau, dán đầu lên lưng anh.

Lục Minh Chu thấy cánh tay non mịnh vòng bên hông, anh buông di động xuống, hỏi nhỏ: “Tắm xong rồi sao?”
Giang Điềm ôm anh không nói gì, Lục Minh Chu đành bỏ mắc áo trên tay xuống, anh cầm cánh tay Giang Điềm, xoay người lại, hai người đối mặt.

Anh cúi đầu nhìn Giang Điềm, thấy cảm xúc của Giang Điềm rõ ràng trùng xuống, anh như vỗ về xoa mái tóc cô, chờ cô nói chuyện.
Giang Điềm kéo dây dai áo choàng tắm của Lục Minh Chu, ngước mắt nhìn anh, “Ngày mai anh về à?”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm hỏi vậy, rõ là đã nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, anh hơi gật đầu, “Chuyến bay chiều mai.”
Giang Điềm không nói gì, chỉ ôm Lục Minh Chu càng chặt hơn, gò má cô cọ vào ngực anh, khẽ nói: “Biết rồi.”
Tay phải Lục Minh Chu xoa đầu Giang Điềm, nhẹ nhàng giải thích với cô: “Có quá nhiều thứ bị trì hoãn trong khoảng thời gian này, công việc công ty cũng nhiều…” Anh cúi đầu, lấy cằm quyến luyến cọ cọ đỉnh đầu Giang Điềm, “Anh cũng nhớ em, khi nào rảnh anh sẽ tới đây với em, được không?”
Giang Điềm nghe anh nói dịu dàng, lòng bàn tay dừng ở sau lưng Lục Minh Chu quan tâm hỏi: “Vết thương của anh… Đã khỏi chưa?” Trước kia thông qua Dư Tư Nghiên, cô cũng biết được tình hình của Lục Minh Chu, tuy biết là anh không sao, nhưng bây giờ không nhịn được mà muốn biết thêm.
Lục Minh Chu sợ Giang Điềm lo lắng, vội liên tục gật đầu, anh khoe với Giang Điềm, “Anh rất nghe lời, bỏ rượu bỏ thuốc lá, hàng ngày sống như hòa thượng.”
Giang Điềm bán tín bán nghi liếc anh, Lục Minh Chu nhéo mũi cô, “Em không tin?”
Giang Điềm thừa nhận, Lục Minh Chu đành nói thật, “Thuốc lá là bỏ thật, còn rượu thì không, anh cố gắng uống ít đi.”
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu nói vậy, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, trong lòng có chút thương cảm, “Anh trách em không ở lại chăm sóc anh đúng không?”
“Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Lục Minh Chu thấy người Giang Điềm rất thơm, không khỏi ôm cô chặt hơn, nghiêm túc nói: “Giang Điềm, anh sẽ không khiến em phải từ bỏ gì vì anh, em nên tìm sân khấu của chính mình để tỏa sáng.

Em là nhất, sau đó mới đến anh, anh luôn ủng hộ em vô điều kiện, hiểu không?”
Giang Điềm rầu rĩ “Ừm” một tiếng, cô hít một hơi thật sâu, “Em rất nhớ anh, ngày nào cũng rất nhớ anh.”
Tối nay nhìn thấy Lục Minh Chu, cô đã trải qua trăm ngàn loại cảm xúc, có khóc có cười, cũng vui mừng, cô cảm nhận được sự săn sóc của Lục Minh Chu, nhưng ngày mai anh đã phải rời đi, cuối cùng cô cũng lấy hết cam đảm nói ra những bất lực thầm kín trong thời gian này.
Lục Minh Chu buông Giang Điềm ra chút, anh lùi về sau, tách hai người ra một khoảng.

Giang Điềm không nỡ, kéo dây đai áo tắm của anh, không khống chế được lực, đai lưng lỏng ra, vạt áo dạt sang hai bên, Giang Điềm nhìn thoáng qua, cảm xúc êm đềm ban đầu tức khắc bay xa, hai má cô đỏ ửng, “… Sao anh lại trần truồng như này?” Nói xong, cô quay mặt đi.
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm ghét bỏ anh, cảm thấy tủi thân, “Chỉ lo đuổi theo em, để mọi thứ trên xe mất rồi.”
Lúc đó anh thấy Giang Điềm rời đi, lập tức luống cuống, vội vã nói vài câu xong đuổi theo, đâu có nhớ phải mang theo hành lý.
Giang Điềm lén nhìn anh, “Vậy anh mặc cái gì?”
Lục Minh Chu không giở trò lưu manh, thắt lại dây đai áo choàng tắm, nghiêm chỉnh nói: “Mai anh gọi người đưa đến đây.”
“Ai lo ngày mai của anh!” Giang Điềm trừng mắt nhìn anh, “Em nói là hiện tại, cho đến ngày mai còn có một buổi tối đấy!”
Lục Minh Chu nhướng mày nhếch mép với cô, xấu xa nói: “Ngủ cần mặc quần áo sao.”
“…”
Giang Điềm đỏ mặt, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, cô nói lái sang chuyện khác, “Em đói chết mất, anh gọi đồ ăn chưa?”
Lục Minh Chu nhanh chóng đuổi kịp, đôi tay đặt lên vai Giang Điềm, đẩy cô đi về trước, “Muộn rồi, ăn nhiều quá không tốt, anh gọi người đưa mỳ tới.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Giang Điềm thật sự rất đói, nóng lòng muốn động đũa, Lục Minh Chu kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 297: C297: Người bản địa bị khi dễ

Giang Điềm ăn vài đũa đỡ đói, thấy Lục Minh Chu chỉ chống cằm nhìn cô, liền khó hiểu hỏi: “Anh không đói sao?” Cô chỉ chỉ bát đũa trước mặt anh, “Sao không ăn?”
Khóe miệng Giang Điềm dính hành lá, Lục Minh Chu vươn tay lau giúp cô, “Đã ăn trên máy bay rồi.”
Giang Điềm gật đầu, nhớ đến gì đó, cô không nhịn được lại hỏi: “Mà sao hôm nay anh lại đến đây?” Cô nhìn Lục Minh Chu, nói thêm: “Không phải anh không quan tâm chuyện của Thành Niệm sao?”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm chủ động hỏi, liền nhẹ nhàng giải thích với cô: “Bố anh lớn tuổi rồi, anh có thể giúp gì cũng sẽ cố gắng chia sẻ bớt cho ông một chút.

Nhưng mà việc tối nay đúng ra là công việc của người khác, là anh muốn gặp em, nên đến thay.”

Trong miệng Giang Điềm nhét đồ ăn, Lục Minh Chu lặng lẽ nói tiếp: “Anh sợ em giận, thầm nghĩ nếu là đi công tác, nếu em thật sự có trách, tóm lại anh vẫn tự tin hơn chút.”
Bỗng nhiên anh dừng lại, thở dài, sau đó lại hạ giọng nói: “Cũng thật sự nhớ em.

Giang Điềm, anh không lừa em, bốn tháng là cực hạn, anh thật sự không thể cho em lâu hơn nữa, cũng không làm nổi.”
Vừa rồi Giang Điềm nói nhớ anh, Lục Minh Chu cũng cảm thấy vậy.

Trong khoảng thời gian qua, anh đã hứa với Giang Điềm sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nên đã dành hơn hai tháng phục hồi cơ thể.

Anh không đi tìm Giang Điềm, một phần là vì đồng ý sẽ an tâm dưỡng bệnh với Giang Điềm, mặt khác cũng là do nằm viện, công việc của công ty bị đình trệ quá nhiều, anh bận bịu đến mức choáng váng, không có cách nào phân thân.

Hoạt động của Giang Điềm anh nắm rõ hơn ai hết, nhưng anh sợ làm ảnh hưởng cô thi đấu, nên mới không dám đến tìm cô.
Cái quan trọng là, sau khi Giang Điềm rời khỏi An Thành, Trần Mộ Dương tới gặp anh một lần.

Từ miệng Trần Mộ Dương, anh biết được Giang Điềm đã sớm biết chuyện An Tĩnh năm đó.

Lục Minh Chu rất kinh ngạc, cũng càng hối hận, vì sự nhát gan của mình, anh đã đánh mất cơ hội nói ra sự thật với Giang Điềm.

Điều duy nhất anh có thể làm cho Giang Điềm là cho cô đủ thời gian, đợi cô bình tĩnh suy ngẫm, miễn là Giang Điềm còn cần anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Chia cách gần nửa năm, hai người không liên lạc một chút nào, anh không biết Giang Điềm cần bao lâu mới có thể cho anh câu trả lời, nhưng anh đã chịu đựng đến giới hạn, không thể chịu thêm một giây phút nào nữa, nên mới có thể lấy vỏ bọc Thành Niệm, mặc kệ mà tìm tới.
Nói xong, Lục Minh Chu rơi vào khoảng lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Giang Điềm.

Dưới ánh mắt tham tham của Lục Minh Chu, Giang Điềm cũng cúi đầu lặng lẽ ăn hết đồ trước mặt.
Đến lúc bát mì chạm đáy, cô buông đũa, rút tờ giấy lau miệng, xong mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện với ánh mắt sâu như biển, cô khẽ gọi: “Lục Minh Chu ——”
Lục Minh Chu bỗng hoàn hồn, “Hử?”
Giang Điềm nói chắc nịch: “Em muốn ở bên anh, bất luận giữa chúng ta có chênh lệch lớn hay không xứng đôi nhường nào, em cũng muốn ở bên anh, Lục Minh Chu…”
Giang Điềm đẩy ghế dựa đứng dậy, vòng đến bên cạnh Lục Minh Chu, ánh mắt anh di động theo cô, anh nghiêng người nhìn Giang Điềm, cô gái dừng lại cách anh hai bước, cười với anh cong mí mắt, má lúm đồng tiền lấp ló, “Em thật sự rất thích anh, rất rất thích, ừm… Em yêu anh.”
Giang Điềm nhỏ nhẹ nói một câu, như sấm sét đánh xuống đất, hung hăng gõ vào đáy lòng mềm mại nhất của Lục Minh Chu.

Lòng nổi sóng trong nháy mắt, anh xúc động đứng bật lên, ghế dựa ngã thẳng về sau, Lục Minh Chu tiến về trước kéo Giang Điềm vào lòng, anh không biết nói gì, liên tục gọi tên cô, “Giang Điềm, Giang Điềm…”
Giang Điềm bị Lục Minh Chu ôm chặt quá, cô khẽ đẩy anh, “Anh nhẹ chút, em…”
Cô còn chưa nói xong, Lục Minh Chu đã nâng mông ôm cả người cô lên.

Cơ thể bỗng nhiên treo trên không, Giang Điềm theo bản năng kẹp chân quanh eo Lục Minh Chu, Lục Minh Chu gấp gáp cúi đầu hôn cô.
Giang Điềm không trốn tránh, cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Em còn chưa đánh răng mà…”
Lục Minh Chu ôm hôn cô, Giang Điềm cố gắng ôm mặt Lục Minh Chu muốn đẩy anh ra sau, cô bị Lục Minh Chu làm ngạt thở, giọng nói càng thêm mềm mại, “Đợi đã… Anh chờ chút…”
Lục Minh Chu như không nghe thấy, ngược lại tay đặt sau gáy Giang Điềm hôn càng sâu hơn, thoáng chốc đã vào đến phòng ngủ, áo ngủ trên người Giang Điềm đã bị Lục Minh Chu cởi đến đầu gối một cách thần kỳ.
Không có quần áo che thân, Giang Điềm nằm trên giường, lăn lộn muốn quấn chăn, nhưng Lục Minh Chu đã nhanh chóng cởi áo choàng tắm, đè xuống từng chút từng chút.

Tham Khảo Thêm:  Chương 67: Thông Báo

Giang Điềm nhận lấy sức nặng của anh, đôi tay trượt từ eo lên trên, ôm chặt anh.
Lục Minh Chu ôm lấy khuôn mặt Giang ĐIềm, chóp mũi áp nhau, anh khàn khàn hỏi: “Ngày mai ở cùng anh, em cũng nghỉ ngơi một ngày?”
Ngón tay Giang Điềm nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng dày rộng của Lục Minh Chu, đáy lòng cô có sự an tâm không tên, khẽ gật đầu, thế là Lục Minh Chu cười, Giang Điềm bị hơi thở của anh cào ngứa ngáy, “Anh cười cái gì?”
Lục Minh Chu hơi nâng khuỷu tay lên, nhìn Giang Điềm dưới thân, hiếm khi lộ ra nụ cười ôn tồn, “Anh đây không khách khí nữa…”
Giang Điềm vẫn đang bối rối, còn muốn hỏi thêm một câu, Lục Minh Chu lại chặn miệng cô, liên tục vừa hôn vừa liếm cô, lại bắt đầu nói những lời không biết xấu hổ bên tai cô, không lâu sau, lại làm chuyện càng xấu hổ hơn này…

Giang Điềm hoàn toàn không còn tâm trạng suy nghĩ gì khác, miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của Lục Minh Chu.

Rồi tới hiệp hai, Lục Minh Chu không hề có ý định dừng lại, Giang Điềm thật sự không chịu nổi, lần lượt bị giày vò đến phát khóc, Lục Minh Chu cũng đau lòng, trìu mến hôn khóe mắt thấp giọng dỗ dành cô, nhưng cố tình vẫn muốn bắt nạt cô.
…..
Cuối cùng cũng được buông ra, cả người Giang Điềm như tan thành từng mảnh, cô ghé bên giường không còn chút sức lực nào, nhưng trên người dính dính rất khó chịu, cô trông người nào đó càng thêm không vừa mắt.

Lục Minh Chu không khách khí với cô chỗ nào, quả thật là muốn mạng của cô mà.
Trái lại, Lục Minh Chu ít ra vẫn còn có trách nhiệm, ôm Giang Điềm vào phòng tắm, xả nước nóng, xong đặt người vào bồn tắm, sau khi tắm rửa cho Giang Điềm cẩn thận xong, anh tráng qua người bằng vòi hoa sen.

Anh bế người về giường, rồi cẩn thận mặc áo ngủ vào cho Giang Điềm, mùa đông ở phía Bắc rét, rất dễ bị cảm lạnh.
Giang Điềm tắm nước nóng xong, những đau nhức khó chịu ban đầu đã giảm bớt, cô để Lục Minh Chu làm xong hết tất cả rồi lại lăn vào lòng anh, hai người dán lại gần, Lục Minh Chu kéo góc chăn thay cô, Giang Điềm cảm thấy chưa từng có thời khắc nào cho cô sự an tâm như lúc này.
Lục Minh Chu hoàn toàn không có ý định ngủ, anh ôm Giang Điềm, cụp mắt cẩn thận ngắm cô gái trong ngực, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Ngoài đó ra, ngực anh nóng bỏng, toàn thân đều ấm áp.
Tuy Giang Điềm rất mệt, nhưng đây là đêm đầu tiên trong lòng hai người hòa giải không còn khúc mắc, cứ ngủ như vậy có hơi tiếc, ngay mai Lục Minh Chu liền phải quay về.

Cánh tay Giang Điềm mềm mại đặt bên hông Lục Minh Chu, lòng bàn tay vô tình chạm đến vết sẹo sau lưng Lục Minh Chu, cô ngửa đầu nhìn anh.
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm cũng tỉnh, anh khẽ hỏi: “Không ngủ được à?”
Giang Điềm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Minh Chu, lướt qua mọi nơi trên khuôn mặt anh, cuối cùng ngừng ở phía dưới bọng mắt xanh tím của anh, “Lục Minh Chu…” Lâu sau cô gọi.
Lục Minh Chu cúi đầu nhìn Giang Điềm.

Giang Điềm nhìn mắt anh, nói từng câu chữ chắc chắn: “Anh cần tha thứ cho chính mình.”
Lục Minh Chu ngẩn ra, anh không nghĩ tới Giang Điềm sẽ đột nhiên thốt ra một câu như vậy, anh gần như cúi đầu nhìn Giang Điềm một cách tôn kính.

Giang Điềm cọ cọ vào ngực anh, chậm rãi nói: “An Tĩnh là cô gái tốt, rất tốt bụng, chắc chắc cô ấy sẽ không muốn anh cứ sống mãi trong áy náy tự trách, cô ấy hy vọng mọi người đều có thể sống trong hạnh phúc vui sướng.

Chúng ta nên tiến về phía trước, tiến về phía trước đi được không?”
Sau khi biết hết mọi chuyện, đây là lần đầu anh nghe được cái tên An Tĩnh từ Giang Điềm, êm đềm hơn ngàn lần so với vô số lần tưởng tượng của anh và vô số lần sợ hãi.

Giang Điềm không mắng anh đánh anh, không bỏ mặc anh, thậm chí không nói một câu nặng nề nào, mà chỉ nhẹ nhàng xoa dịu anh.

Hốc mắt Lục Minh Chu cay cay, ánh mắt anh khóa chặt Giang Điềm, run rẩy hỏi: “Em không trách anh ư?”
Giang Điềm im lặng hồi lâu, cuối cùng cô khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Em thương anh mà ——”
Giang Điềm không những không trách, ngược lại còn thương anh.

Lục Minh Chu cảm thấy mình như được cứu vớt, vào một buổi tối bình thường mà đặc biệt như này, cuối cùng anh cũng vẫy tay chào tạm biệt, buông bỏ được những ngày tháng vướng bận quá khứ.

Anh đỏ mắt nhìn Giang Điềm, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, chỉ có thể ôm Giang Điềm chặt hơn, chặt đến cả đời này cũng không thể tách ra.
Giang Điềm dần không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc.

Lòng Lục Minh Chu được đong đầy, dịu giọng thì thầm bên tai Giang Điềm: “Anh cũng yêu em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.