Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 9: Quyết Tâm Cũng Chỉ Là Nô Lệ Ký Ức



“Tôi bị bệnh mất trí nhớ do chất cồn.”

– ———————————-

Thời điểm nghênh đón ánh nhìn của anh đẹp trai, Văn Địch giật mình, trong đầu hiện ra một chữ – tai bay vạ gió.

Cậu giống như người qua đường Giáp trong tiểu thuyết, bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu chỉ vì lỡ đi ngang qua lúc nhân vật chính dây dưa hợp rồi tan, tan rồi hợp.

Trước khi cậu kịp bổ não tình tiết máu chó này thì một cảnh tượng kịch tính hơn liền xuất hiện. Người con trai anh tuấn đó “cạch” một tiếng, đẩy ghế đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên ghế lên, xẹt qua bàn ăn như một ngôi sao băng rồi bước ra khỏi cửa.

Văn Địch sửng sốt ba giây, sau đó quay người, mắt lấp lánh nhìn hai người bạn học cũ: “Có ai có khăn ướt không?”

Vu Tĩnh Di lấy ra một gói nhỏ mười tờ đưa qua: “Ông tính làm gì?”

“Giúp người gặp nạn.” Văn Địch nói, “Đề tài nghiên cứu.”

Vu Tĩnh Di nghi ngờ nhìn cậu, ngẫm nghĩ hai câu tám chữ chẳng hề ăn nhập với nhau này: “Đề tài?”

Cậu mỉm cười bí hiểm, đứng dậy băng qua dãy bàn, đi tới đối diện thầy. Cậu bất chợt tới gần như vậy nhưng thầy không hề tỏ ra ngạc nhiên hay lưỡng lự, như thể họ rất thân với nhau.

“Trùng hợp thật thầy à,” Văn Địch nói, “Thầy có cần khăn ướt không?”

Cậu đưa gói khăn ướt ra, Biên Thành nhận lấy, lau nước trà trên mặt và tay. Quần áo không cứu được, chỉ có thể để nó khô tự nhiên. Văn Địch liếc đường cong cơ bắp ẩn hiện dưới chiếc áo sơ mi ướt sũng qua khóe mắt cậu.

Mặc dù bộ dáng nhếch nhác nhưng có vẻ Biên Thành không mấy quan tâm. Anh cảm ơn Văn Địch —- chỉ một câu ngắn gọn “Cảm ơn” —- trả lại gói khăn giấy ướt.

Văn Địch nhận lấy, cười nói: “Em có một câu hỏi cần được giải đáp, nếu tối nay không nghiên cứu ra thì đời này mất ngủ. Em ngồi đây được không?”

Biên Thành làm động tác “Mời”, Văn Địch thuận thế ngồi xuống đối diện anh. Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Văn Địch phát hiện Biên Thành cũng đang nhìn mình.

Ánh nhìn vẫn luôn như có như không của Biên Thành rơi xuống đôi mắt của Văn Địch —– mắt hạnh xinh đẹp, trong trẻo vô ngần, điểm tô trên làn da trắng ngần đó như sương mai nhẹ rơi trên đóa sơn trà.

Ở nước ngoài nhiều năm, ngoài đường đầy rẫy người mũi cao mắt sâu, tóc vàng mắt xanh. Có lẽ do hiếm gặp nên thấy quý, sau khi dạo một vòng các khung cảnh phồn hoa của thế gian, Biên Thành vẫn cảm thấy dung mạo người Đông Á có ý vị nhất, dịu dàng, thanh nhã, như một vệt mực trên trang giấy trắng, như một bức tranh thủy mặc trên giấy Tuyên Thành.

Trong đầu anh vang lên giọng nói của thằng bạn nối khố: “Ông đối nhân xử thế như ông già, mắt thẩm mỹ cũng giống như ông già.”

Nghĩ đến Tống Vũ Trì, Biên Thành nhíu mày. Người này bảo áp lực tìm việc lớn quá nên bắt anh mời cơm. Tới nhà hàng Nhật Bản, nói chuyện một hồi mới chợt phát hiện ra mình ngồi đối diện Văn Địch.

“Ồ!” Tống Vũ Trì vội vàng quay đầu lại, “Đây không phải là người năm năm trước sao?”

Biên Thành gật đầu.

“Sao không qua chào người ta?”

“Tại sao?” Biên Thành nói: “Em ấy không nhớ tôi.”

Tống Vũ Trì nhìn anh như thể anh bị ung thư giai đoạn cuối: “Ông muốn sống cô độc tới già à.” Im lặng hồi lâu, đột nhiên y phấn chấn tinh thần, ra vẻ trượng nghĩa hào hùng, tự nói với bản thân: “Được rồi, để tôi giúp ông.”

Biên Thành nảy sinh nghi ngờ: “Ông tính làm gì?”

Tống Vũ Trì bỗng trở nên e thẹn, khiến toàn thân anh nổi da gà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60

“Ông dừng lại cho tôi.”

Tống Vũ Trì vẫn duy trì ánh nhìn mê luyến buồn nôn đó, đưa tay cầm lấy cổ tay anh.

“Bỏ tay ra, muốn tôi bẻ khớp tay ông hả?”

Đột nhiên Tống Vũ Trì xoay đầu, đặt ly trà xuống một cách thô bạo.

“Nếu ông dám…”

Mặt bị hắt nước trà.

Lúc Biên Thành lau nước trên trán, Tống Vũ Trì đã bỏ chạy. Lá gan người này đúng là càng lúc càng lớn. Đang lúc anh chuẩn bị đứng dậy đuổi theo liền thấy Văn Địch đi tới, trong tay cầm một gói khăn ướt.

Anh lưỡng lự một lúc rồi ngồi xuống.

Sự giúp đỡ hào phóng của Văn Địch đã giúp anh vớt vát được xíu mặt mũi. Sau đó cậu đặt cánh tay lên bàn, nghiêng người về trước và tò mò hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”

“Bạn.”

“Bây giờ thịnh hành việc bạn bè nắm tay nhau trên bàn ăn hả?”

“Cậu ta khoái diễn trò, động chút là diễn.”

“Còn vụ tạt nước?”

Biên Thành trầm mặc một lát, nói: “Đó là ân oán cá nhân.”

Đây là thật. Nói gì mà giúp anh nhưng thực tế là nhân cơ hội này để trả thù. Tên Tống Vũ Trì này muốn tạt nước vào anh lâu lắm rồi.

Văn Địch gãi trán: “Hình như anh ấy có nhìn em. Hai người đang nói về em hả?”

“Ừ.” Coi là vậy đi.

“Tại sao?” Văn Địch nghiêng người về trước: “Hình như em đâu thân với thầy lắm đâu?”

Biên Thành nhìn cậu một lúc rồi nói: “Cậu ta cũng là nghiên cứu sinh ở đại học T. Tôi nói thấy sinh viên trường mình nên cậu ta có chút tò mò.”

“Ồ…” Văn Địch nhận được câu trả lời nhưng lại cảm thấy bất an. Đó chỉ là trò đùa giữa bạn bè thôi đúng không? Mà cũng đúng, bây giờ trai thẳng ghẹo nhau còn gay hơn mấy tên gay thính nhau.

Thế giới vẫn vận hành bình thường, xu hướng tí.nh dục của thầy vẫn chưa được xác định.

Văn Địch cười nói: “Nếu không biết nội tình thì khung cảnh vừa rồi thật sự rất giống…” Cậu ngừng lại ở khúc này. Dù sao cậu và thầy cũng không thân, trêu thầy quá lại thành vô duyên.

Biên Thành hoàn thành câu nói: “Cảnh chia tay?”

“Hả? Vâng…” Văn Địch nói: “Em chỉ suy nghĩ lung tung thôi, dù sao hai người cũng là đàn ông mà, nói như vậy chẳng khác gì bảo thầy…”

“Tôi là người đồng tính.”

Văn Địch đột nhiên ngả ra sau, đụng lưng vào ghế sofa, hai tay nắm cạnh bàn, cố gắng tìm điểm tựa trong thế giới lung lay sắp đổ. “Cái…” Cậu quay mặt sang một bên, cố gắng nghe rõ hơn, “Cái gì?”

Thầy là người đồng tính?

Thầy là người đồng tính, còn come out với cậu?

Họ mới gặp nhau có ba lần?

Nhìn ánh mắt trống rỗng và khuôn mặt đờ đẫn của cậu, Biên Thành hỏi: “Sao vậy?”

“Ừm…” Văn Địch suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Tại sao thầy lại nói cho em loại chuyện riêng tư này?”

“Cậu có vấn đề với người đồng tính à?”

“Làm sao có thể?” Văn Địch xua tay: “Em cũng vậy mà.”

Trả lễ, nếu đối phương đã come out thì Văn Địch cũng thuận nước đẩy thuyền. Nhưng điều khiến cậu không thể tưởng tượng nổi là, nghe một sinh viên không thân với mình come out, Biên Thành lại không hề tỏ ra bối rối, như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, cũng nhân tiện trả lời câu hỏi vừa nãy của cậu: “Tôi cảm giác cậu cũng giống tôi nên tôi nói.”

Gaydar chuẩn dữ trời?

“Phù” Văn Địch thở hắt ra, “Em còn tưởng rằng vào lúc em không biết thì trong nước đã cởi mở hơn rồi chứ.”

Biên Thành nhếch môi như thể nghe được một câu chuyện cười. “Sao có thể được,” anh nói, “mong cậu giữ bí mật giúp tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: C174: Chiến ý hừng hực

Lời nói bóng gió “chúng ta có cùng một bí mật” khiến Văn Địch vui vẻ: “Đại học T có kỳ thị xu hướng tí.nh dục của thầy không?”

“Có thì tôi cũng chẳng quan tâm, ” Biên Thành nói, “Chỉ là bố tôi không mong tôi rêu rao chuyện này khắp nơi thôi.”

Câu này chứa rất nhiều thông tin. Đầu tiên, thầy đã come out với gia đình. Thứ hai, gia đình phản đối. Cuối cùng, thầy chấp nhận áp lực từ gia đình, giữ bí mật về xu hướng tí.nh dục của mình.

Điều này có phần khác với ấn tượng của Văn Địch về anh. “Bố thầy không chấp nhận người đồng tính ạ?”

“Không,” Biên Thành nói, “Đối với ông ấy mà nói việc tôi là gay hay không không quan trọng. Điều quan trọng là tôi có phải gay trong mắt người ngoài không.”

Văn Địch nghẹt thở, luống cuống: “Bố thầy thật… cố chấp.” Cậu cẩn thận tránh những từ như “cứng đầu” và “không nói lý lẽ”.

Nhưng nghĩ mà xem, thế hệ cũ có tư tưởng truyền thống, không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, thậm chí còn cho rằng đồng tính luyến ái là một căn bệnh. Điều này rất phổ biến. Trào lưu tự do tì.nh dục mới chỉ nổi lên mấy năm gần đây, ngoại trừ trong tiểu thuyết thì hiện thực cũng không có nhiều người có thể tôn trọng lựa chọn của con cháu.

Thiên tài toán học có cuộc sống thuận buồm xuôi gió cũng có những bí mật gia đình. Điều này ít nhiều khiến thầy trông có vẻ gần gũi với thực tế hơn.

“Tiện đây,” Biên Thành nói, “có một điều tôi đã muốn hỏi từ lâu.”

Văn Địch chống tay: “Vâng thưa thầy?”

“Tại sao người bên kia cứ nhìn tôi chòng chọc vậy?”

Văn Địch quay đầu lại liền thấy hai cô bạn mắt sáng như đèn pha nhìn về phía cậu, đồng thời châu đầu ghé tai thì thầm với nhau. Văn Địch không biết bọn họ tự biên tự diễn tới đâu rồi, nhìn biểu cảm thì chắc câu chuyện máu chó đầy người rồi.

Biện Thành liếc mắt nhìn qua, các cô gái nhanh chóng quay đầu, tiếp tục nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra.

Anh nhìn Văn Địch: “Cậu không quay về hả?”

Lúc này Văn Địch mới nhớ ra chủ đề hôm nay là gặp mặt bạn cũ. Cậu miễn cưỡng đứng dậy, nghênh đón sự sốt ruột và lòng hiếu kỳ của các quý cô. Đôi mắt sắc bén của Vưu Quân gần như đục một lỗ khuôn mặt cậu.

“Hay đấy, tôi cũng biết ông là một người có khả năng làm được việc lớn. Không làm thì thôi, đã làm là phải làm lớn, “Vưu Quân nhìn cậu với vẻ kính nể, “Mấy năm không gặp, đến cả giảng viên cũng bị ông cưa đổ.”

Văn Địch nhìn Vu Tĩnh Di, cô tỏ vẻ vô tội nhún vai: “Tôi chỉ nói anh ấy là giảng viên, còn lại là bả tự suy đoán.”

“Đổ cái gì?” Văn Địch gắp một miếng bạch tuộc mù tạt lên: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu.”

“Chưa đâu vào đâu tự dưng chạy tới ngồi xuống đối diện người ta?”

Văn Địch thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong lúc ăn đồ ăn kèm.

Vu Tĩnh Di hướng nội, biểu cảm trên gương mặt cô không mấy thay đổi trong khi Vưu Quân hớn hở ra mặt.

“Vị giảng viên này,” cô nói, “có hơi kỳ quặc.”

Văn Địch vừa ăn ngấu nghiến vừa hỏi: “Kỳ chỗ nào?”

“Anh ấy nói gia đình không cho phép anh ấy để lộ với bên ngoài nhưng lại đi come out với ông, hai chuyện này mâu thuẫn với nhau nha, ” Vưu Quân nói. “Hai người cũng chẳng thân thiết gì.”

Vị cay của mù tạt lan dọc theo thực quản, Văn Địch bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Hai bà nói thử xem,” cậu nhìn hai cô, “có khi nào anh ấy có ý với tôi không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: C68: Chương 68

Đôi mày duyên dáng của Vưu Quân nhướng cao, mặt Vu Tĩnh Di đầy dấu chấm hỏi, ý tứ rất rõ ràng: Tự luyến thành khùng.

“Dựa theo suy luận của bà thì đây chính là kết luận mà?” Văn Địch bị biểu hiện của bọn họ đả kích. “Thầy ấy không thể tùy tiện nói với người ngoài nhưng lại nói với tôi, điều này cho biết thầy ấy hy vọng tôi biết thầy ấy là gay. Nếu như thầy ấy không có ý gì với tôi thì sao lại làm cái chuyện “dọn đường sẵn” này chứ?”

“Nhưng anh ấy cũng không hỏi thông tin liên lạc,” Vưu Quân nói.

“Nhưng anh ấy cũng không giữ ông lại.” Vu Tĩnh Di nói.

“Nếu cậu đi thì mối liên hệ giữa hai người cũng đi luôn mà?” Vưu Quân nói, “Đây là phản ứng đối với người mình thích hả?”

Nói đến mức Văn Địch nghe xong cũng phải do dự. Được rồi, chắc là thầy nhất thời nổi hứng, giữ bí mật lâu quá nên muốn tìm ai đó để chia sẻ…

Kệ bố nó. Chẳng phải bội thu được thông tin thầy là gay sao?

Trước đây chỉ có thể trông cậy vào vài lời nói rồi cần cù thành chai mặt. Bây giờ họ có cùng xu hướng tì.nh dục, ắt tương lai sẽ khác.

Khả năng mong manh nào đấy lập tức tăng lên vùn vụt.

Văn Địch xắn tay áo lên, hài lòng hả dạ. Đã nhiều năm rồi cậu mới theo đuổi ai đấy, kỹ thuật mai một, đây chính là thời điểm để mài giũa lại. “Tôi thấy có triển vọng đấy, “Văn Địch nói, “Ít nhất cũng phải thử xem thế nào.”

“Tôi ủng hộ ông,” Vưu Quân nói, xem trò vui không ngại lớn chuyện, “Mang theo một chai sake Nhật Bản để tăng lòng dũng cảm, uống xong lập tức tìm người bày tỏ liền.”

“Thôi đừng,” Văn Địch nói, “Tôi bị bệnh mất trí nhớ do chất cồn.”

Vưu Quân im lặng một lúc. Thuật ngữ xa lạ đột nhiên xuất hiện khiến cô ấy có cảm giác siêu thực: “Cái gì?”

“Chỉ là uống say sẽ không nhớ được gì thôi.” Văn Địch nói. “Chẳng phải người bình thường uống say sẽ quên mấy thứ vụn vặt sao? Nhưng sức đề kháng của tôi với chất cồn không cao, tình trạng mất ký ức cực kỳ nghiêm trọng. Một chai rượu vào bụng, tối nay đi tỏ tình, sáng hôm sau quên sạch.”

“Không đúng,” Vưu Quân nói, “Hồi đại học lớp chúng ta liên hoan ông vẫn uống bia mà.”

“Lúc đó không ý thức được, quên mất mấy chuyện mới nhận ra.”

“Chẳng phải giờ phát hiện thì đã muộn rồi ư?” Vưu Quân nói: “Ông quên bao nhiêu chuyện rồi?”

“Tôi cũng không thường xuyên uống rượu,” Văn Địch nói, “Hơn nữa cũng chỉ quên chuyện của một ngày hay nửa ngày thôi. Lúc uống rượu đều là lúc rảnh rỗi, không có chuyện gì quan trọng, có quên cũng không sao.”

“Sao lại không quan trọng được?” Vu Tĩnh Di ngắt lời: “Ông không nhớ chuyện hồi đi trao đổi hả?”

Lời này dường như đã đánh trúng tử huyệt của Văn Địch. Cậu siết tay, ly nước kêu lạch cạch. “Đúng vậy!” cậu nghiến răng nói, “Ngoại trừ lần đó.”

Vưu Quân nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cậu, giống như có mối thù giết cha: “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

Văn Địch rít lên từ kẽ răng: “Có thằng chó trộm mất của tôi bảy trăm đô.”

Cảm giác siêu thực quay trở lại. Vưu Quân mất nửa ngày cũng chưa tiêu hóa xong cái tin tức quái dị này, chỉ có thể đáp: “Hả?”

“Nhưng tôi không nhớ đó là ai. Đêm đó tôi uống nhiều quá.” Vừa nhớ tới, Văn Địch liền cảm thấy lòng mình quặn thắt. Bảy trăm đô la đó bằng một tháng tiền lương của cậu đó. “Nếu có ngày tôi bắt được nó, tôi sẽ chặt nó thành từng mảnh, nghiền xương nó thành tro.”

~~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.