[ Nếu Khương Dao gặp bất trắc… Hắn… phải làm gì đây? ]
*
Khương Dao chỉ tạm thời bị đánh ngất, hơn nữa sức khỏe thường ngày rất tốt nên hơn mười phút sau đã tỉnh lại.
Lúc mở mắt, anh nhận ra miệng mình đã bị dán băng keo không thể kêu thành tiếng, tay chân bị dây thừng trói chặt ném vào một góc phòng âm u, quang cảnh xung quanh trông như một kho hàng trống.
Khương Dao ý thức được mình đã rơi vào bẫy, đối phương chắc chắn có ý đồ khác. Anh không phải người quen ngồi chờ chết nên lập tức nhìn quanh kho hàng một vòng. Thấy bên góc kia chất mấy cái thùng gỗ, anh lập tức cố gắng ngồi dậy, dùng chân và eo trườn từ từ về hướng đó. Quãng đường mấy mét ngắn ngủi mà mất mười phút anh mới bò đến nơi. Những chiếc thùng gỗ này bị bỏ đã lâu, sớm không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nhưng vẫn thấy rõ một cây đinh dài thò ra từ khối gỗ mục nát. Hai mắt Khương Dao sáng lên, không chút do dự dựa lưng vào thùng gỗ, duỗi hai tay ra sau lợi dụng đầu đinh nhọn để cứa đứt dây thừng.
Trong căn phòng tối tăm, chóp mũi Khương Dao rịn đầy mồ hôi, nhưng anh biết mình phải tranh thủ từng giây từng phút giành lại tự do, nếu không, chẳng thể biết thứ đang chờ đợi anh phía trước sẽ là gì.
Lúc Quý Minh dẫn theo vài người đến được của xưởng Ngũ Tinh thì xe của Quan Lãng cũng vừa chạy đến nơi. Quan Lãng để tài xế ở trên xe chờ, mình thì cởi áo vest xuống xe. Thân thủ của hắn và mấy tay vệ sĩ đã dư sức đối phó với kẻ địch, hơn nữa bên kia có lẽ cũng không dám thật sự uy hiếp đến tính mạng hắn.
Việc cấp bách ngay lúc này là cứu Khương Dao ra ngoài.
Đoàn người chia ra làm hai hướng lần lượt tìm tòi trong từng gian phòng trống, cuối cùng tìm được mấy sợi dây thừng trong một kho hàng bỏ không. Quan Lãng nhặt dây thừng lên nghiên cứu, một sợi trong đó có dấu vết bị cắt đứt, lúc này di động trong túi hắn cũng rung lên.
Là điện thoại của tài xế, Quan Lãng ấn nghe. Ngữ khí hoảng sợ của đối phương vang lên trong kho hàng trống rỗng nghe đặc biệt chói tai.
“Sếp… Cậu chủ… hồ sơ, hồ sơ dự thầu bị cướp mất rồi!!”
Toàn thân Quan Lãng chấn động, thầm nghĩ không ổn rồi. Hắn lập tức ném dây thừng xuống, dẫn người chạy về phía cửa.
Cửa sau ô tô vừa bị người ta đập vỡ, bộ hồ sơ dự thầu đặt trên chỗ ngồi không cánh mà bay, tài xế cũng cuộn tròn người ôm bụng nằm dưới đất.
“Cậu… cậu chủ, tôi… tôi muốn lấy lại… nhưng… nhưng không đánh nổi bọn họ…”
Quý Minh vội dẫn người đuổi theo hướng tài xế vừa chỉ, Quan Lãng nắm chặt tay thành quyền, đầu óc trống rỗng. Hồ sơ bị trộm… còn Khương Dao đâu? Bị giết rồi ư? Hay là bị đưa đi đâu rồi?
Hắn ném vụ hồ sơ ra sau đầu, tay chân run rẩy liên tục gọi vào số của Khương Dao, nhưng điện thoại anh trước sau vẫn không có người bắt máy.
Lúc này Quan Lãng mới chân chính cảm giác được nỗi sợ hãi, rốt cuộc Khương Dao đang ở đâu? Bọn họ đã làm gì anh rồi?
Lần trước hắn và Khương Dao kết thúc trong không vui, đây không phải kết quả mà hắn muốn. Nếu Khương Dao gặp bất trắc gì… Hắn… hắn phải làm sao đây?!
Hắn lật tới lật lui lịch sử trò chuyện, đương lúc do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không thì một dãy số xa lại chợt gọi đến, Quan Lãng lập tức ấn tiếp nghe.
“Quan Lãng? Anh Khương Dao đây…”
Giọng Khương Dao vang lên, trái tim Quan Lãng như muốn vọt ra khỏi cổ họng, gần như không khống chế được ngữ điệu: “Khương Dao?! Anh đang ở đâu! Có gặp chuyện gì không?”
“Anh không sao, điện thoại bị rơi mất rồi. Bây giờ anh đang ở trong xe taxi, mượn điện thoại của tài xế gọi cho em đây. Em có làm sao không?” Lúc Khương Dao tỉnh dậy trong kho hàng thì điện thoại đã không cánh mà bay, hẳn là bị đám người kia lấy mất rồi. Anh chạy bộ hết mấy cây số mới bắt được taxi, chuyện đầu tiên muốn làm là liên lạc ngay với Quan Lãng.
Biết tin Khương Dao không sao, Quan Lãng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút không yên tâm.
“Em nhận được một tấm ảnh chụp anh bị trói nhốt trong kho hàng, làm sao anh chạy ra được?”
“Có người nói hôm nay sẽ làm em đấu thầu thất bại, kêu anh tới xưởng Ngũ Tinh nói chuyện. Ai ngờ anh vừa đến nơi đã bị đánh ngất, trói lại nhốt vào kho hàng, sau khi tỉnh lại phải tìm cây đinh cứa đứt dây mới chạy ra ngoài được…”
“Là ai?”
“Là…” Khương Dao nhớ tới những chuyện Lưu Như nói, cảm thấy lúc này không thích hợp để phân tích cụ thể. Hơn nữa sự việc còn liên quan đến vụ anh suýt bị cưỡng h.iếp trước cửa công ty và vấn đề làm giả số liệu nghiên cứu, cũng không nắm chắc người kia nói câu nào là thật câu nào là giả, gặp mặt Quan Lãng trực tiếp sẽ tốt hơn, vì vậy anh mới nói, “Là người anh không quen biết, nhưng có lẽ nhắm vào em. Em thật sự không sao chứ? Đang ở đâu thế?”
“Em…” Quan Lãng vừa định nói mình ở xưởng Ngũ Tinh, nghĩ đi nghĩ lại chợt cảm thấy kể ra không có ý nghĩa gì, lại còn chứng tỏ bản thân rất ngu xuẩn, dù sao Khương Dao đã an toàn rồi, thế là hắn dứt khoát giấu giếm, “Em không sao, em… đang trên đường đi họp.”
“Em không đi tìm anh đấy chứ? Trong cái xưởng đó hình như không còn ai nữa rồi. Lúc anh chạy ra không bị ai đuổi theo cả, mấy người đó có ảnh hưởng gì đến dự án của em không?”
“Em…” Trong lòng Quan Lãng vẫn rất ngổn ngang, nhưng theo bản năng chối bỏ hoàn toàn những chuyện mình vừa làm, “Em không có tìm anh, anh… không sao là được rồi.”
Quan Lãng nói dối, nhưng hắn cũng tự nhắc nhở bản thân, nếu Khương Dao đã không sao, vậy chuyện quan trọng trước mắt hiện giờ đương nhiên là cuộc họp đấu thầu!
“Khương Dao, em còn chuyện phải xử lý, không nói với anh nữa, về nhà chờ em. Em sẽ kêu Quý Minh đưa cho anh một chiếc điện thoại khác.”
Vừa cúp máy, quả nhiên Quan Lãng nhìn thấy ngay mấy tin nhắn mà thư ký Lâm vừa gửi.
Quan Lãng gọi trở lại, người nhận máy là phụ trách quản lý dự án. Ngữ khí đối phương rất nôn nóng: “Giám đốc Quan! Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với cậu rồi! Vừa rồi tổng giám đốc của tập đoàn Tranh Ý vừa lên đài thuyết trình, phương án đấu thầu của bọn họ gần như giống hệt của chúng ta, thậm chí vài chỗ còn xuất sắc hơn. Chuyện quan trọng nhất là, bảng báo giá của bọn họ áp đảo chúng ta hoàn toàn, nghĩa là phương án cùng hồ sơ dự thầu của chúng ta không còn chiếm chút ưu thế nào nữa. Giám đốc, sắp đến lượt chúng ta rồi, phải làm thế nào đây!”
Hóa ra là người của Tranh Ý dùng thủ đoạn đâm sau lưng, trong lòng Quan Lãng hận đến phát ngứa. Hắn xoa bóp giữa chân mày hòng khiến bản thân bình tĩnh hơn: “Dùng Plan B.”
Plan B vốn đã bị cả team đồng lòng phủ quyết vào cuộc họp tối qua, bởi vì tính khả thi quá thấp mà báo giá lại quá cao.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết, anh cứ làm theo lời tôi đi. Nếu thất bại…” Quan Lãng hạ giọng, “Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Quan Lãng kêu người đưa tài xế đến bệnh viện, mình thì gọi taxi đến hội trường. Lúc hắn đến nơi thì cuộc họp đấu thầu đã kết thúc, người phụ trách bên chính phủ thu lại toàn bộ hồ sơ dự thầu để tiến hành thống kê điểm số, dự kiến khoảng một tuần sau sẽ công bố kết quả.
Kết cục gần như đã được định đoạt.
Đúng lúc này Trình Sóc vừa vặn dẫn theo team của mình từ trong phòng họp đi ra, gã trông thấy bộ dạng hắn chật vật mệt mỏi liền chủ động tiến lên quàng vai Quan Lãng nói chuyện, cứ như quan hệ giữa cả hai thân thiết lắm.
“Giám đốc Quan, hôm nay bọn tôi phải cảm ơn team cậu đã “dốc túi tương trợ” đấy.” Trình Sóc mỉm cười cực kỳ ôn hòa.
Quan Lãng nghiến răng ken két, trong lòng bốc hỏa, nắm đấm siết chặt nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười: “Có vài người mắt to hơn bụng, nhồi nhét nhiều quá coi chừng no chết đấy.”
“Thế thì không có đâu, bụng Tranh Ý chúng tôi nuốt được cả thuyền ấy chứ. Nếu giám đốc Quan gặp khó khăn gì cứ đến tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ vì đạo nghĩa mà không dám chối từ.”
“Cảm ơn, không nhọc các vị lo lắng.” Quan Lãng không hơi đâu mà đẩy đưa với gã, xoay người chực bỏ đi.
Trình Sóc lại nắm vai hắn, tiến lại gần nói bên tai hắn một câu: “Đúng rồi, phải cảm ơn cả anh Tiểu Khương nữa. Nhờ công anh ấy hỗ trợ mà Tranh Ý mới đấu thầu thuận lợi như vậy, cậu nói đúng không hả giám đốc Quan?”
Trình Sóc nói xong liền cười lớn bỏ đi, Quan Lãng đứng yên một lúc lâu, sắc mặt thay đổi mấy lần, mãi đến khi quản lý dự án đến tìm mới chịu rời khỏi hội trường.
Nửa giờ sau, Quan Lãng bước vào phòng họp trên tầng mười tòa nhà tập đoàn Quan Chúng. Hắn nhìn hơn hai mươi gương mặt quen thuộc trong phòng, nghiêm túc nói cảm ơn và xin lỗi.
“Vô cùng cảm tạ mọi người đã cố gắng ngày đêm vì dự án đấu thầu. Lần này vì hồ sơ dự thầu bị tiết lộ ra ngoài khiến tâm huyết hơn nửa năm của mọi người đều uổng phí, tôi chân thành xin lỗi. Sự cố về hồ sơ do tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, cá nhân tôi sẽ bồi thường tiền thưởng cho từng người dựa theo con số ước định ban đầu.”
“Thời gian sắp tới, tôi sẽ tiếp tục tranh thủ một dự án khác của chính phủ, trước mắt đã có manh mối rồi. Nếu mọi người vẫn muốn theo tôi làm việc, tôi cực kỳ hoan nghênh, còn không, đi hay ở là tùy vào quyết định của mỗi người.”
Cung cách làm việc của Quan Lãng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của Quan Tề Đình. Không cần biết quá trình gặp trắc trở thế nào, nguyên nhân ra sao, kết quả vẫn là kết quả, thất bại chính là thất bại, trên thương trường mãi mãi chỉ lấy kết quả làm phương hướng phát triển.
Lựa chọn do chính mình đưa ra, vậy kết quả thế nào đương nhiên cũng phải do bản thân đứng ra gánh vác.
Hắn nhận ra mình có thể bình tĩnh thừa nhận thất bại, nhưng lại không thể đối mặt với nỗi sợ hãi tồn tại chân thật suốt cả ngày hôm nay.
—
Lời tác giả:
Tài xế: Hay ghê, cuối cùng chỉ mỗi mình tôi bị thương thôi hả?
Quy trình đấu thầu trong truyện do tôi tự bịa ra, xin đừng xem là thật.