[ “Quan Lãng, anh không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.” ]
*
Ngày hôm sau, Quan Lãng sắp xếp luật sư cầm bút ghi âm đến công ty Khương Dao một chuyến, dẫn cả Vương Thụy Hoa trở về.
Vào lúc Vương Thụy Hoa quỳ gối trước mặt Khương Dao thú nhận mọi chuyện, sau đó cầu xin anh đừng vạch trần sự thật ra ngoài, anh cảm thấy vừa bất lực vừa phẫn uất.
Chứng cứ mà Vương Thụy Hoa có trong tay là một tờ bản thảo nháp nằm trên bàn Khương Dao.
Hai năm trước, công ty mua về vài chiếc máy kéo sợi nhập khẩu, team kỹ sư bọn họ nghiên cứu suốt mấy ngày mà vẫn không thể dệt ra loại sợi mình mong muốn. Bản hướng dẫn sử dụng ghi toàn tiếng Anh, Khương Dao mất cả đêm tra cứu từng từ một mới phát hiện ra quy trình thiết kế của bọn họ có vấn đề, chỉ trang bị cho cỗ máy này cần được thiết kế bằng công nghệ vòng dây đặc thù. Lúc ấy Vương Thụy Hoa cũng bận rộn suốt đêm, thời điểm Khương Dao phát hiện ra vấn đề quá kích động nên vừa giải thích vừa vẽ ra sơ đồ thiết kế đơn giản cho Vương Thụy Hoa xem, sau đó gấp rút vẽ lại bằng máy tính, lúc này vấn đề khó khăn mới được giải quyết triệt để.
Về sau Khương Dao đưa cả công nghệ thiết kế này vào bài báo cáo kỹ thuật của bản thân mà hoàn toàn quên mất tờ giấy nháp vẽ vội, mà Vương Thụy Hoa tùy tay ném nó vào trong ngăn kéo bàn, cũng không ngờ rằng sẽ có ngày cần dùng tới.
Khương Dao ngồi xổm xuống: “Vương Thụy Hoa, tôi và anh quen biết nhiều năm, anh từng giúp tôi, tôi cũng hay giúp đỡ anh, tại sao anh lại làm thế?”
Vương Thụy Hoa ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn: “Phải… Xin lỗi cậu… Xin cậu đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài… Nếu cậu nói, về sau tôi không thể làm trong ngành này được nữa… Tôi… tôi sẽ rút lại đơn tố cáo, lúc ấy tôi… đúng là ma xui quỷ khiến, tôi quá thèm muốn chứng chỉ kỹ sư cao cấp nhưng thi mấy lần vẫn không đậu. Năm nay công ty để slot lại cho cậu, tôi thật sự không cam lòng… Cậu có năng lực, cũng có tiền, lại không cần nuôi gia đình. Tôi thì trên có lớn dưới có nhỏ, hai đứa con tôi chỉ vừa cai sữa, tôi không thể để mất công việc này…”
Vương Thụy Hoa cũng là người khốn khổ, anh ta không có năng lực, hoàn toàn dựa vào chăm chỉ chịu khổ mới đi đến được ngày hôm nay. Cha mẹ anh ta là người nông thôn, không có bảo hiểm xã hội lẫn tiền dưỡng lão, sau này hoàn toàn dựa vào Vương Thụy Hoa phụng dưỡng. Anh ta mới kết hôn hai năm trước, nghe nói sinh được một cặp song sinh, người vợ nghỉ việc ở nhà chăm sóc con nhỏ, cho nên toàn bộ áp lực sinh hoạt của cả gia đình đè nặng lên vai một mình anh ta.
Năm nay Vương Thụy Hoa đã bốn mươi tuổi, năng lực không theo kịp yêu cầu công việc, phí mất mấy năm vẫn không thi đậu chứng chỉ kỹ sư cao cấp, sau này cũng không thể nhảy sang đơn vị khác rồi an nhàn chờ về hưu. Công ty của bọn họ là xí nghiệp tư nhân, anh ta chỉ có thể cầm tiền lương làm năm nào tính năm đó, thẳng cho đến ngày bị công ty lặng lẽ đào thải.
Những chuyện này Khương Dao đều đã nghĩ đến, anh cũng biết cuộc sống của Vương Thụy Hoa không dễ dàng, nhưng đó tuyệt đối không phải lý do để anh ta có thể tùy ý bôi nhọ anh.
“Nếu anh đã có con rồi thì càng phải làm tấm gương tốt cho các con chứ. Năng lực kém cỏi không làm được việc cũng không sao, ít nhất nhân phẩm vẫn phải chính trực.”
Luật sư đưa Vương Thụy Hoa rời đi, Khương Dao điện thoại tường thuật lại những việc anh ta làm cho quản lý ở công ty.
Quản lý yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
“Tiểu Khương, cậu làm việc trong công ty này lâu ngang tôi, chắc cũng biết đơn vị chúng ta bồi dưỡng ra một kỹ sư chuyên nghiệp không phải chuyện dễ dàng nhỉ? Mấy năm nay, tính cả thầy hướng dẫn của cậu tổng cộng còn không được mười người, trong đó hết ba người nhận được chứng chỉ kỹ sư cao cấp xong ngay lập tức nhảy việc hoặc đòi nghỉ hưu sớm.”
Quản lý thở dài, “Cả cậu lẫn Vương Thụy Hoa, chúng tôi có người nào liền quý người đó, ai cũng là đối tượng trọng điểm mà công ty bồi dưỡng. Không nói dối cậu làm gì, chuyện của Vương Thụy Hoa mấy hôm trước hiệp hội điều tra ra, tôi đã đi tìm lãnh đạo dò la tình huống rồi. Ý kiến của lãnh đạo là, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, hai người có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất, không nên trở mặt gây ầm ĩ. Vương Thụy Hoa nhất định phải làm việc tiếp, còn đơn vị sẽ cố gắng bồi thường tổn thất cho cậu sau. Kể cả chứng chỉ kỹ sư cao cấp của cậu, công ty cũng sẽ nỗ lực tranh thủ trong thời gian sớm nhất.”
Khương Dao đã nghe hiểu hết ngụ ý đằng sau, tóm lại công ty biết chuyện Vương Thụy Hoa tố cáo anh sau lưng nhưng nhất quyết không cho anh biết, bọn họ muốn bảo vệ Vương Thụy Hoa, nhưng đồng thời muốn giữ cả anh lại.
“Tiểu Khương, lần này đúng là Vương Thụy Hoa có lỗi với cậu, công ty sẽ kiểm điểm nội bộ nghiêm khắc. Có điều anh ta lớn tuổi rồi, năng lực cũng không bằng cậu, cậu làm người rộng lượng đừng nên quá so đo. Chuyện lần này qua rồi, đơn vị sẽ tăng lương thăng chức cho cậu, lãnh đạo còn nói sẽ tăng tiền thưởng cuối năm cho cậu lên gấp đôi năm ngoái.”
Lãnh đạo công ty có ai không phải cáo già? Bọn họ cảm thấy Khương Dao hiền lành rộng lượng sẽ không làm ầm ĩ đến cùng, còn Vương Thụy Hoa tuy năng lực không bằng, nhưng gánh nặng gia đình lớn, không thể thất nghiệp, ngày thường còn biết cách xu nịnh lãnh đạo nên rất được ưu ái. Hiện giờ ban lãnh đạo công ty dự định một bên trấn an Khương Dao, một bên vẫn giữ chặt Vương Thụy Hoa, như vậy mới mang lại lợi ích lớn nhất cho cả công ty.
Khương Dao đờ đẫn nghe lãnh đạo nói cho xong, trong lòng hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ vì sắp được tăng lương, chỉ cảm thấy vừa ớn lạnh vừa buồn bực. Anh không biết chín năm nỗ lực cẩn thận làm việc của bản thân ở trong mắt công ty có giá trị gì? Đến cả chuyện vu hãm suýt mất danh dự mà công ty vẫn có thể gạt đi một cách nhẹ bẫng, thậm chí còn hoài nghi nhân phẩm của anh, cho rằng anh nhận được chứng chỉ xong cũng sẽ qua cầu rút ván.
Đối với đơn vị mà nói, không ai là không thể thiếu, người nào bọn họ có thể dùng tốt thì xem trọng người đó, chứ không cần một nhân viên luôn tỏ thái độ chống đối cấp trên.
Khương Dao chỉ là quả hồng mềm ai bóp cũng được.
Để tỏ ra là có “thành ý”, quản lý rất hào phóng phê duyệt cho Khương Dao thêm mấy ngày nghỉ để anh yên tâm nghỉ ngơi, chờ công ty xử lý xong mọi chuyện lại trở về làm việc.
Khương Dao cúp điện thoại đối diện với ngôi nhà to rộng, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Đã bận rộn làm việc rất nhiều năm, lúc này anh đột nhiên có cảm giác không biết nên làm gì nên theo bản năng lục tìm danh bạ điện thoại, nhưng rồi cũng không biết nên tìm ai tâm sự.
Bấm vào vòng bạn bè, anh nhìn thấy Sầm Du đang đi du lịch nước ngoài, Từ Thiên Thành đang đi công tác, đồng nghiệp khoe con cái… Kéo thêm một chút nữa, anh thấy Lục Tịnh Dịch đăng một tấm ảnh chụp mặt tiền cửa hàng “Lu”, caption ghi “Khai trương đại cát”.
Nhớ đến lòng quan tâm Lục Tịnh Dịch dành cho mình, Khương Dao bèn bấm nút trò chuyện riêng.
[ Khai trương cửa hàng rồi à? ]
[ Ừ, ngày mai chính thức kinh doanh. ]
[ Chúc mừng khai trương, chúc cậu buôn may bán đắt. ]
[ Tình hình chỗ anh sao rồi? Quan Lãng… cậu ta không làm gì anh đấy chứ? ]
[ Tôi không sao. ]
[ Thế nếu rảnh anh qua chơi với tôi nhé? Chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh. ]
Lại là câu “Lúc nào cũng hoan nghênh” này, trong lòng Khương Dao chua chát, luôn cảm thấy đối phương nói một câu hai nghĩa.
[ Được. ]
Ở thời điểm cả sự nghiệp lẫn gia đình đều gặp đả kích, ít nhất vẫn còn người quan tâm và hoan nghênh anh.
Khương Dao chuẩn bị ra ngoài thì bị Quý Minh ngăn lại, sắc mặt khó xử nói: “Anh Khương, cậu chủ kêu tôi phải đảm bảo an toàn cho anh… Mấy ngày này mong anh đừng nên ra khỏi nhà.”
Anh không muốn làm khó Quý Minh nên đành xoay người vào nhà. Chỉ là không ngờ rằng tối hôm đó Quan Lãng trở về còn kiểm tra cả lịch sử chat trên điện thoại của anh. Hắn chọc vào khung chat với Lục Tịnh Dịch rồi chất vấn Khương Dao: “Cái này là sao đây?”
Khương Dao không thể tin Quan Lãng lại làm ra chuyện này: “Quan Lãng, đây là chuyện riêng của anh…”
“Xem lời em là đàn gảy tai trâu đúng không? Anh thích cái gã họ Lục kia đến thế cơ à?”
Gần đây chuyện công việc của Quan Lãng không mấy thuận lợi, tất cả cổ đông đều nhìn hắn chằm chằm, thúc giục hắn mau đưa ra phương án thay thế, dùng dự án mới chứng minh năng lực. Vốn dĩ cho rằng về đến nhà sẽ được nhẹ nhàng đầu óc một lát, ngờ đâu Khương Dao ở nhà vẫn tiếp tục đẩy đưa với gã khốn họ Lục, khiến hắn cực kỳ bực bội.
“Tại sao em để ý đến Lục Tịnh Dịch nhiều thế? Để ý đến quan hệ giữa anh và cậu ấy làm gì?” Khương Dao ăn nói bất chấp, “Em có thích anh đâu!”
Quan Lãng nghẹn họng, một thứ cảm xúc kỳ lạ chợt xẹt qua, nhưng hắn vẫn cố đè nén nó xuống: “Em không thích anh nghĩa là anh có quyền đi thích người khác hay sao? Trước mắt tịch thu di động, bao giờ anh quên thằng cha đó thì em trả lại cho anh.”
Khương Dao ngơ ngẩn nhìn Quan Lãng tắt điện thoại của mình cất đi, chỉ cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi, thậm chí còn không có tâm trạng đi cướp về. Anh quay đầu mở tủ quần áo lấy chăn đệm, đi thẳng ra khỏi phòng.
“Anh định đi đâu?” Quan Lãng lập tức đuổi theo.
“Qua phòng cho khách.” Khương Dao không muốn chịu đựng ở chung với một Quan Lãng như vậy thêm phút nào nữa.
“Anh không được đi đâu hết.” Quan Lãng đóng sầm cửa lại, giật chăn đệm trên tay anh ném xuống đất như một con chó sói bảo vệ thức ăn, “Khương Dao, anh phải ở bên cạnh em.”
Khương Dao lười tranh chấp với hắn, anh cảm thấy gương mặt ở trước mắt mình trở nên quá mức xa lạ.
“Quan Lãng, anh không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.”