Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 68: Quà sinh nhật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ Trong một năm đầy những biến cố bất ngờ này, phần tâm ý có vẻ càng đặc biệt đáng quý hơn. ]

*

Hôm nay là sinh nhật Khương Dao, Quan Lãng dậy rất sớm, tắm rửa xong còn cố ý sửa soạn chải chuốt một phen. Hắn chọn một bộ âu phục cao cấp màu đen thêu hoa mẫu đơn vàng ở thắt lưng, ống quần cũng thêu viền lá cây xanh đậm, ngón áp út đeo nhẫn cưới bạch kim. Trang phục cắt may gọn gàng rất xứng với dáng người hoàn mỹ, từ đầu đến chân chỉ có thể hình dung bằng từ “tinh xảo”.

Thế nên ngày hôm nay toàn bộ đồng nghiệp gặp Quan Lãng đều phải ngoái nhìn hắn thêm mấy lần, trong các group chat cũng hào hứng chuyền tay nhau đủ loại ảnh chụp giám đốc Quan ở đủ mọi góc độ.

Chờ mong tan tầm bao nhiêu thì ngày làm việc càng kéo dài bấy nhiêu, trong lúc mở họp Quan Lãng thường xuyên nhìn đồng hồ, sốt ruột đến mức khiến các vị quản lý kinh hồn táng đảm, phải vội vội vàng vàng báo cáo cho xong phần mình. Hiệu suất làm việc của Quan Lãng cũng tăng cao không ít, lại còn phá lệ ra về lúc 4 giờ chiều.

Hắn mang theo món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến thẳng nhà cha mẹ Khương Dao, nhân tiện giải quyết luôn vấn đề ghế mát xa, kiên nhẫn cầm tay hai vị phụ huynh chỉ dẫn từng thao tác một.

Trong lúc mẹ Khương hưởng thụ ghế mát xa, cha Khương lôi kéo hắn đánh mấy ván cờ tướng. Quan Lãng không rành luật chơi, sau khi hắn thua hết hai ván, cha Khương bỏ cuộc đành chuyển sang chơi cờ năm quân.

Thế nhưng trà uống hết ba cốc, bàn cờ hạ bảy tám lượt, đồ ăn của mẹ Khương đã làm xong một nửa mà vẫn không thấy Khương Dao trở về.

Cha Khương kêu Quan Lãng gọi điện thoại thúc giục Khương Dao, hắn lộ vẻ khó xử, đương do dự không biết nên giải thích thế nào thì mẹ Khương ở trong bếp đã nhận được cuộc gọi của anh.

“Dao Dao, con chưa về à? Tiểu… Cái gì? Hôm nay không về được?”

Quân cờ trong tay Quan Lãng lăn xuống bàn cờ.

“Xảy ra chuyện gì thế? Có cần mọi người giúp gì không con?”

“Ừ, không việc gì là tốt. Ba mẹ không sao, công việc quan trọng hơn, có gì nhớ gọi cho ba mẹ ngay nhé.”

Cúp may xong, mẹ Khương tắt bếp gas, xoay người thở dài thông báo: “Ôi, Dao Dao nói bên chỗ nó làm xảy ra chút sự cố nên không bỏ đi trước được, hôm nay chắc cũng không kịp về ăn cơm đâu.”

Ba người nhìn nhau không biết nói gì, tâm trạng Quan Lãng như rơi xuống đáy vực.

Hắn đã chờ mong hôm nay biết bao lâu, còn nghĩ ít ra trước mặt cha mẹ, Khương Dao không cho hắn sắc mặt tốt thì cũng sẽ nhận lấy quà hắn tặng, không ngờ đến thời gian trở về ăn tiệc chúc mừng mà anh cũng không có.

“Vậy bánh kem kia… Còn có sủi cảo bà gói cho nó nữa…” Cha Khương lắc đầu nhìn chiếc bánh kem Quan Lãng mang đến.

“Ba mẹ, vậy để con đem qua cho anh ấy, thuận tiện chờ anh ấy tan làm luôn.” Quan Lãng xung phong nhận việc, “Để bây giờ con đi, sợ anh ấy đói bụng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 346

“Này, Tiểu Quan, không cần gấp như vậy! Mẹ làm nhiều đồ ăn lắm! Chúng ta cứ ăn cơm trước, để mẹ gói lại một phần cho Dao Dao, con mang đồ ăn với sủi cảo cho nó sau cũng được.”

Quan Lãng đã ăn qua vài bữa cơm do mẹ Khương nấu nên biết tài nghệ nấu nướng của Khương Dao di truyền từ ai, quả thực hắn cũng rất thích đồ ăn mẹ Khương nấu nên lập tức đồng ý.

Ba người ăn ý không tháo bánh kem ra khỏi hộp, cơm nước xong Quan Lãng liền xách theo túi đồ rời khỏi nhà.

“Tiểu Mẫn, chỗ các cô thế nào rồi?”

“Sếp Lục, tụi em ở xưởng đây. Thầy Khương đang điều chỉnh lần cuối, cơ bản không có vấn đề nữa rồi, tụi em chắc chắn sẽ cứu được lô hàng.”

“Thế thì tốt quá.” Lục Tịnh Dịch thở phào nhẹ nhõm, “Hai người vất vả quá, lát nữa xong việc nhớ ghé về cửa hàng nhé, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn.”

“Được ạ.” Tiểu Mẫn cúp điện thoại rồi trở lại phân xưởng.

Khương Dao đang cúi đầu kiểm tra chất lượng họa tiết in trên vải, cả người đầy mồ hôi làm áo trong áo ngoài đều ướt đẫm.

Hình ảnh này khiến Tiểu Mẫn như được quay lại ngày đi làm đầu tiên của cô ở tập đoàn Hải Sâm, cũng nghiêm túc xuống phân xưởng đi theo học hỏi thầy Khương như thế này. Ngày đó cô nhìn dáng người thầy Khương mà mặt mũi đỏ bừng, may mà bây giờ đã miễn dịch hẳn rồi.

Cô biết Khương Dao không thích người vướng tay vướng chân, cho nên rất kiên định thành thật đi theo thầy Khương chăm chỉ làm việc.

“Tịnh Dịch nói thế nào?” Khương Dao thả tấm vải xuống ra hiệu cho các công nhân tiếp tục làm, mình thì tùy tay lau lau mồ hôi trên mặt.

“Sếp Lục nói chúng ta xong việc thì trở về tiệm một chuyến.”

Khương Dao gật đầu, chỉ nghĩ đơn giản rằng Lục Tịnh Dịch cần bàn bạc việc liên quan đến đơn hàng.

Nhưng không ngờ, hơn 9 giờ tối bọn họ vội vàng từ công xưởng chạy về thì thấy toàn bộ cửa tiệm tối như mực, trong ngoài không có một bóng người. Anh và Tiểu Mẫn thử đẩy cửa thăm dò thì phát hiện cửa không khóa. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến tình huống không tốt, thế là không ai lên tiếng hay phát ra tiếng động gì nữa.

Khương Dao vớ lấy một cái chổi dựng ven tường, kéo Tiểu Mẫn ra sau lưng rồi cẩn thận đi từng bước vào trong nhà.

Tiểu Mẫn nhìn quanh, trông thấy công tắc đèn trần ở bờ tường bên kia được vòng lại một vòng sáng, cô nhanh chóng bước qua quyết đoán ấn nút.

Căn phòng đột nhiên sáng bừng, một chiếc bánh kem xinh đẹp đặt trên bàn trước mặt Khương Dao, toàn bộ cửa tiệm được trang trí rất nhiều bóng bay và giấy màu rực rỡ. Trong tay Lục Tịnh Dịch cầm một chai champagne, hắng giọng hát lên một câu “Mừng ngày sinh nhật của anh…”

Sau đó anh ta ấn nút điều khiển từ xa, dàn loa đặt trong cửa hàng cũng lập tức nổi nhạc.

Chờ cho bài hát “Happy birthday” phát xong, Lục Tịnh Dịch vặn nhỏ loa xuống, dùng sức lắc mấy cái rồi mở chai champagne.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52

Tiếng nút bần bật mở tràn đầy vui vẻ vang khắp phòng, Tiểu Mẫn cũng vớ một ống pháo giấy ở gần đó phun đầy lên người Khương Dao.

“Sinh nhật vui vẻ! Thầy Khương!”

Khương Dao ngơ ngác đứng yên một lúc lâu, hốc mắt đột nhiên nóng bừng.

Đây là lần đầu tiên có người cố ý tổ chức sinh nhật cho anh ngoại trừ cha mẹ.

“Mọi người… bàn với nhau trước đấy à?”

Tiểu Mẫn giơ cao hai tay: “Em thề là em không biết gì hết, trên đường trở về mới được sếp Lục dặn dò phối hợp thôi.”

Khương Dao quay đầu nhìn Lục Tịnh Dịch mới nhận ra hôm nay anh ta ăn vận khá chải chuốt, thân trên mặc áo sơ mi trắng do mình và Khương Dao cùng nhau thiết kế, một nửa vạt áo cắm trong quần tây kiểu dáng thoải mái màu đen, tổng thể vừa cao gầy vừa sang chảnh.

“Xin lỗi, lần trước xem lén căn cước công dân của anh nên biết hôm nay là sinh nhật… Tôi vốn định đặt nhà hàng để cả bọn cùng đi ăn mừng rồi, ai ngờ hôm nay lại xảy ra rắc rối, đành phải đổi thành tiệc sơ sài trong cửa tiệm thế này.” Lục Tịnh Dịch rót ba ly champagne rồi đưa một ly cho Khương Dao, “Anh không chê chứ?”

“Tôi…” Khương Dao xúc động không nói nên lời, chỉ đỏ mặt lắc đầu.

“Thầy Khương, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Mẫn cầm một ly champagne khác lên cụng vào ly anh, uống một hơi cạn sạch. Lúc buông ly xuống đôi mắt cô cũng hơi đỏ hồng, “Anh là người em bội phục nhất đấy! Được đi theo anh học tập là chuyện may mắn nhất cuộc đời em.”

Khương Dao cũng cảm thán: “Tiểu Mẫn, cô đã ưu tú lắm rồi, tôi chỉ hy vọng cô không hối hận vì đã đến cửa hiệu nhỏ này giúp đỡ thôi.”

“Ai nói cửa hiệu của chúng ta nhỏ thế?” Lục Tịnh Dịch đứng bên cạnh trêu chọc, “Khương Dao, tôi có chuẩn bị một món quà cho anh.”

Lục Tịnh Dịch đưa cho Khương Dao một chiếc hộp bọc giấy vàng kim: “Mở ra xem thử đi.”

Lúc này nhạc nền trên loa đổi thành một bản hòa tấu dương cầm nhẹ nhàng. Khương Dao mở hộp ra, thấy bên trong đặt hai chiếc hộp nhung màu xanh lục đậm khác.

Trong mỗi chiếc hộp nhung là một chiếc ghim cài áo rất đẹp làm từ vàng hồng*, thiết kế theo hình dạng một bông hoa hồng, trên cánh hoa khắc nổi hai chữ cái — “L” và “U”.

*Vàng hồng (rose gold): là hợp kim của vàng nguyên chất được pha trộn với đồng ở tỉ lệ cao, khiến dòng kim loại này sở hữu sắc hồng đặc trưng.

Vừa nhìn đã biết là đồ trang sức xa xỉ.

“Woa! Đẹp quá đi!” Tiểu Mẫn thò đầu qua xem cũng phải trầm trồ.

“Thứ này cũng do cậu thiết kế?” Khương Dao mở cả hai chiếc hộp ra, phát hiện hai chiếc ghim cài áo giống nhau như đúc.

“Đúng vậy, tôi thiết kế nó cho partner của “Lu”, sau này sẽ làm thêm phiên bản khác cho nhân viên.”

“Thứ này quá quý giá…” Khương Dao đóng hộp định đẩy trở về thì bị Lục Tịnh Dịch cản lại.

“Khương Dao, anh không biết tôi mang ơn anh nhiều đến mức nào đâu. Không có anh thì đã không có “Lu” của ngày hôm nay. Tôi đã chuẩn bị món quà này rất lâu rồi, nếu anh không thích tôi sẽ thiết kế lại món khác. Nếu anh đã thích, tôi thật sự hy vọng anh sẽ nhận lấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25

Cái nhìn của Lục Tịnh Dịch khẩn thiết làm mặt Khương Dao nóng bừng, anh chưa từng nói chuyện với ai thẳng thắn nhưng không kém phần chân thành như vậy. Lục Tịnh Dịch thực lòng muốn tặng món quà này cho anh, không phải muốn thử lòng, cũng không phải vì thứ gì khác.

Trong một năm đầy những biến cố bất ngờ này, phần tâm ý có vẻ càng đặc biệt đáng quý hơn.

Anh từ bỏ cả công việc lẫn hôn nhân, nhưng ai có thể nghĩ ánh sáng vẫn xuất hiện cuối đường hầm, để anh bắt đường cành ô liu của Lục Tịnh Dịch?

Khương Dao ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lục Tịnh Dịch: “Cảm ơn món quà của cậu, cũng cảm ơn vì đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi.”

“Vậy anh có đồng ý nhận không?”

Khương Dao gật đầu. Anh cũng muốn cảm ơn Lục Tịnh Dịch, cảm ơn nơi này đã khiến mình tìm được giá trị đích thực trong công việc.

Lục Tịnh Dịch hưng phấn đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng tiến lên ôm chặt Khương Dao, kích động nói: “Khương Dao, tôi vui lắm, anh có hiểu không? Tôi… không biết phải nói thế nào, nhưng tôi rất vui!”

Khương Dao bật cười, Lục Tịnh Dịch nhỏ hơn anh bốn tuổi, nói thế nào cũng chỉ là một thanh niên trẻ lần đầu khởi nghiệp, để có được thành tựu như hôm nay đương nhiên phải trả giá rất nhiều. Thường ngày tính tình anh ta khá ổn trọng, không ngờ thỉnh thoảng vẫn để lộ một phần trẻ con.

Thấy dáng vẻ Lục Tịnh Dịch vui vẻ như thế, Khương Dao cũng thấy vui lây. Anh ôm lại rồi vỗ vỗ vai anh ta, ngữ khí mang theo cổ vũ và lòng mong đợi dành cho em trai: “Tịnh Dịch, chúng ta phải cố gắng làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ khiến thương hiệu ngày càng lớn mạnh hơn. Đến lúc đó tôi cũng tổ chức tiệc sinh nhật siêu đặc biệt cho cậu nhé!”

Không khí trong phòng đang bùi ngùi, một bản nhạc cũng vừa kết thúc, bên tai Lục Tịnh Dịch chợt vang lên tiếng “ục ục” rất rõ.

Là tiếng bụng kêu của Khương Dao và Tiểu Mẫn.

Tiểu Mẫn ngượng ngùng gãi đầu: “Khụ… Xin lỗi xin lỗi, không phải em cố ý phá hỏng không khí đâu, nhưng nếu các anh chưa muốn ăn bánh… có thể cho em cắt trước một miếng không?”

Ba người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Lục Tịnh Dịch hối hận vỗ trán: “Xem đi, tôi quên mất là hai người còn chưa ăn cơm tối. Mau tới cắt bánh kem nào!”

Quan Lãng tuyệt đối không thể ngờ, mình xách theo bánh kem và bữa cơm tình yêu của mẹ Khương đến nơi, vừa bước xuống xe đã bắt gặp ngay cảnh tượng này.

Tuy khoảng cách khá xa, nhưng thị lực hoàn hảo của hắn có thể nhìn thấy rõ bên trong cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, trang trí cực kỳ bắt mắt, Khương Dao và Lục Tịnh Dịch ôm nhau dưới chùm bóng bay rực rỡ.

Lời tác giả:

Hóa ra có nhiều bạn muốn đổi công như dị, chậc chậc chậc.

Hại 【 chính thê 】 Quan Lãng nhà chúng ta không thể không mặc hoa mẫu đơn để tỏ rõ thân phận ( bushi)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.