Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 87: Ngoại truyện 2



[ Chúng ta làm đi. ]

*

Mọi giác quan trong bóng đêm đều trở nên nhạy bén dị thường. Khương Dao không nhìn rõ động tác của Quan Lãng, nhưng có thể cảm nhận được hắn đã nuốt vào hơn phân nửa, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua thân cán và mã mắt. Một bàn tay hắn giữ gốc dương v.ật chuyển động vừa phải, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve túi tinh.

Kỹ thuật của Quan Lãng đã tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, Khương Dao không nhịn nổi rên lên một tiếng, ngữ khí run rẩy: “Quan… Quan Lãng… Sao đột nhiên em lại… Ưm…”

Quan Lãng không trả lời mà bận rộn nuốt nhả căn dương cụ đã sưng to, âm thanh sũng nước vang lên giữa đêm đen yên tĩnh khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Khương Dao chợt nhớ lại hình ảnh lần trước Quan Lãng quỳ trên sàn nhà khẩu giao cho mình, mã mắt tiết dịch dầm dề bị đầu lưỡi hắn nhanh chóng liếm đi, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng hắn nuốt xuống cổ họng.

Thái dương Khương Dao ướt đẫm mồ hôi, anh vươn hai tay giữ mặt Quan Lãng muốn rút thứ trong miệng hắn ra, nhưng hắn vẫn cứng đầu tiếp tục mút không cho anh cơ hội cử động.

Trong lúc khoái cảm dần dần tăng cao, Khương Dao nâng tay mò vách tường bên cạnh sờ mấy cái rồi đụng vào công tắc quen thuộc, hạ quyết tâm bật sáng đèn lên. Căn phòng nháy mắt sáng bừng, Khương Dao cúi đầu xốc chăn, cuối cùng cũng được nhìn Quan Lãng thật rõ ràng.

Hắn ngồi quỳ gối giữa hai chân anh, trên người chỉ còn độc một chiếc quần lót màu đen, phần thân trên tráng kiện dán sát vào đùi trong Khương Dao, đôi mắt hơi nheo vì ánh sáng kích thích đột ngột, khoang miệng căng phồng, đôi môi đỏ hồng vì ma sát mạnh.

Khương Dao ưỡn lưng theo bản năng, trông thấy gậy th.ịt đỏ thẫm của mình ra vào trong khuôn miệng tròn trịa lại không kiềm chế nổi mà đẩy vào càng sâu hơn. Mấy cú này đẩy quá sâu, gần như đâm xuống yết hầu, Quan Lãng không kịp thích ứng ho khan mấy tiếng, khóe mắt tràn lệ đành nhả ra khoảng phân nửa. Đầu lưỡi hắn lại như không tình nguyện buông mà liếm quanh q.uy đầu mập mạp, đôi mắt cũng nhìn thẳng Khương Dao lưu luyến không rời.

Hàng lông mi cong dài của Quan Lãng vương đầy nước mắt, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng vì tình triều, đáy mắt ngập tràn tình yêu say đắm.

Liếc một cái cũng đủ chết người.

Xinh đẹp, gợi cảm, đầy dục vọng.

Khương Dao rút dương v.ật ra, gần như không khống chế nổi mà ấn Quan Lãng vào háng mình, giữ cằm hắn chị.ch thẳng vào trong khuôn miệng nhỏ xinh kia.

Quan Lãng rất phối hợp thu răng thừa nhận sự xâm phạm của Khương Dao, nước bọt chảy xuống khỏi khóe môi không khép lại được trông cực kỳ chật vật. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào mặt Khương Dao, hai tay không ngừng vuốt ve lên thân thể cường tráng cứ như người đang giữ thế chủ đạo vẫn là mình.

Đến khi Khương Dao bắt đầu thở dốc, Quan Lãng đã nắm chắc tiết tấu nên đột ngột tăng lực bú m.út, hai tay cũng chuyên chú vuốt ve những bộ phận nhạy cảm nhất trên người anh. Khương Dao được hầu hạ mềm người, da đầu tê dại, chỉ kịp kêu một tiếng “Tiểu Lãng” đã buông súng đầu hàng, bắn toàn bộ ra ngoài.

Dù Quan Lãng có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị chất dịch đặc quánh làm nghẹn, phần dịch không thể nuốt vào cứ thế chảy ra ngoài qua khóe miệng.

Lúc này Khương Dao mới bừng tỉnh rút dương cụ ra, anh xoay người muốn tìm khăn tay nhưng bị Quan Lãng giữ chặt lại.

Đầu óc còn chưa kịp hồi phục tỉnh táo, anh đã bị hắn vật xuống giường cởi quần áo. Hai thân thể trần trụi dính sát vào nhau, hắn vừa hôn vành tai anh vừa hỏi: “Dao Dao, có thoải mái không?”

Khương Dao thành thực trả lời: “Thoải mái.”

“Thích không?”

“Thích.”

Quan Lãng khẽ bật cười, lại nói: “Em cũng thích nhìn dáng vẻ Dao Dao vì em mà mất khống chế.”

“Anh không có…” Khương Dao mất tự tin phản bác.

“Không có?” Quan Lãng nâng nửa người trên dậy, ánh mắt khóa chặt Khương Dao, “Vừa rồi anh cứng như thế, bắn nhiều như thế không phải vì em sao?”

Khương Dao tuyệt đối không muốn thảo luận vấn đề bắn ít hay bắn nhiều với hắn, nhưng dù sao bản thân cũng vừa được hầu hạ xong, hai người đều là đàn ông nên anh biết lúc này Quan Lãng chắc chắn đang rất khó chịu.

Liếc xuống một cái, quả nhiên bên dưới chiếc quần lót màu đen của Quan Lãng đã bị đội cao như túp lều.

Quan Lãng cũng nhìn theo ánh mắt anh, hắn giơ tay tắt đèn, ôm eo Khương Dao, chôn mặt vào vùng cơ ngực to lớn của anh rầu rĩ nói: “Ngủ thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 191: "Tôi ghen cái gì cơ?! ”

Trong lòng Khương Dao lập tức rối bời.

Nếu là Quan Lãng của trước đây, hắn cơ bản sẽ không quan tâm anh nghĩ gì, chỉ cần hưởng thụ phần mình là được rồi. Nhưng Quan Lãng hiện giờ không chỉ ưu tiên cảm thụ của anh lên trên đầu, mà còn có thể đè ép dục vọng của chính bản thân mình xuống.

Phần tình cảm này… không phải đến tận hôm nay mới phát giác ra.

Số quần áo mà Quan Lãng đặt may, tháng này anh là người đi giao tận nhà.

Lúc ấy Quan Lãng đang họp, Khương Dao tùy tay thử mật khẩu biệt thự cũ, không ngờ vẫn thuận lợi mở khóa như thường. Anh theo thói quen đặt quần áo vào trong tủ phòng ngủ trên lầu hai, lúc này mới biết tất cả số quần áo đặt may trước giờ đều được xếp gọn gàng trong tủ, chưa mặc qua một bộ nào.

Mấy bộ quần áo đều là đồ tình nhân, cứ như đang chờ đợi một vị chủ nhân khác về muộn.

Khương Dao cẩn thận treo quần áo vào trong, đóng cửa tủ, xoay người chợt trông thấy vài vật quen thuộc đặt trên tủ đầu giường.

Một bộ mô hình lâu đài cổ và một quyển sách chuyên ngành về dệt may.

Tòa lâu đài là anh và Quan Lãng cùng nhau lắp ráp, quyển sách là thứ anh chưa kịp mang đi lúc chuyển nhà.

Bây giờ quyển sách trông còn cũ hơn trước, hiển nhiên là vì có người thường xuyên lật ra xem mỗi ngày.

Sau khi anh đi, rốt cuộc Quan Lãng đã sống như thế nào? Có tự chăm sóc tốt cho mình không?

Khương Dao xuống lầu đi vào bếp, mở tủ lạnh kiểm tra, quả nhiên ngăn mát rỗng tuếch, ngăn đông chỉ đặt đúng một thứ.

Khương Dao thuận tay kéo ra xem mà ngẩn cả người.

Bên trong xếp mười chiếc sủi cảo sống đã bị đông cứng như đá, chính là mấy chiếc sủi cảo anh gói trước khi bỏ đi. Sủi cảo trữ trong tủ lạnh hơn nửa năm, lấy ra mang đi điêu khắc còn được.

Khương Dao muốn cười nhưng cười không nổi.

Thời điểm rời khỏi biệt thự, anh nghĩ thầm, nên chọn thời gian thích hợp bàn với Quan Lãng dọn về đây luôn đi. Quan Lãng ở một mình trong căn nhà to như vậy còn cố giữ chút kỉ niệm rơi rớt lại, quá vất vả, mà anh cũng… đau lòng.

Phần đau lòng đó giờ phút này biến thành nhu tình tràn ngập, Khương Dao lắng nghe tiếng hít thở cố gắng đè nén của Quan Lãng, lời nói vốn khó lòng mở miệng cũng trở nên thông thuận rất nhiều.

Anh đẩy đẩy thân dưới cọ vào dương v.ật cứng rắn làm Quan Lãng nín thở trong nháy mắt, giọng nói càng thêm chật vật: “Dao Dao, anh đừng quậy…”

Khương Dao càng áp sát vào Quan Lãng hơn, để cây gậy cứng rắn của hắn tiếp cận miệng lỗ hậu mới lên tiếng: “Tiểu Lãng, chúng ta làm đi.”

“Dao Dao?” Giọng Quan Lãng hơi run lên, mang theo lòng kích động vì không tin nổi.

Khương Dao không nói lời nào mà khẽ cọ vào mặt Quan Lãng, hôn lên khóe môi hắn một cái.

Đây là hành động ngầm đồng ý và cổ vũ.

Quan Lãng lại đột nhiên buông Khương Dao ra, ngồi phắt dậy rời giường vội vội vàng vàng mở tủ lấy quần áo, bởi vì quá sốt ruột nên suýt nữa còn xỏ hai cẳng chân vào chung một ống quần.

“Em muốn ra ngoài?” Khương Dao không hiểu gì cả.

“Em… em đi mua ít đồ! Anh… anh chờ một tí nhé!” Quan Lãng vừa mở cửa vừa nói vọng vào một câu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài.

Khương Dao không biết Quan Lãng phát điên cái gì, đúng lúc trên người nhớp nháp nên quyết định tắm qua một lần nữa cho sạch.

Lúc anh từ phòng tắm bước ra thì vừa hay nghe thấy tiếng đóng cửa. Còn chưa kịp nói gì, Khương Dao đã bị Quan Lãng ôm cổ thở hồng hộc hôn lên. Đôi môi hắn rất nóng, trên người đầy mồ hôi mang theo cả nhiệt độ ngoài trời, cứ thế ôm Khương Dao vừa hôn vừa đẩy anh vào phòng ngủ.

Khương Dao ôm mặt Quan Lãng kéo dài khoảng cách ra một chút, chỉ kịp nói hai chữ “Tiểu Lãng…” lại lập tức bị bịt miệng. Đầu lưỡi ngang ngược của hắn thừa cơ luồn vào khoang miệng anh, ánh mắt như sắp bốc cháy, hai tay hắn hấp tấp tuột chiếc quần lót Khương Dao vừa mặc, đồng thời cởi cả quần mình đạp dưới chân.

Tới gần mép giường, Quan Lãng nhẹ nhàng dùng sức đẩy Khương Dao ngã xuống mặt chăn rồi lột sạch số quần áo cuối cùng. Hai người trần truồng quấn lấy nhau, chẳng mấy chốc đã dễ dàng khơi lại lửa dục chưa kịp bình ổn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 310

Hai cặp đùi siết chặt, hai căn dương cụ cũng không yếu thế điên cuồng cọ xát. Quan Lãng rời khỏi miệng Khương Dao, dời môi xuống dưới, cuối cùng gần như chôn mặt trước ngực anh tập trung hôn liếm đầu t.i cứng ngắc.

Khương Dao ngửa mặt thở hổn hển, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng, anh quay đầu thì liếc thấy ngay năm sáu chai dầu bôi trơn mới tinh vứt lăn lóc trên giường.

“Em vừa đi mua mấy thứ này à?” Khương Dao dở khóc dở cười.

“Ừ… sợ không đủ.” Quan Lãng lúng búng trả lời. Hắn mở một chai trong số đó ra, bóp một đống lớn ra lòng bàn tay để mở rộng cho Khương Dao.

Khương Dao nhắm mắt nghiêng đầu thừa nhận dị vật xâm lấn cơ thể, vẫn không quá quen với cảnh tượng xấu hổ này. Quan Lãng lại giống y hệt một con chó cỡ bự không ngừng hôn hít từng tấc thân thể anh, mỗi một lần hôn đều gọi một tiếng “Dao Dao”, động tác trên tay chưa từng dừng lại.

Chờ đến khi lỗ hậu có thể chứa được ba ngón tay cùng ra vào, Quan Lãng nâng chân Khương Dao đặt lên cổ tay mình, sau đó nhấc dương v.ật đã cứng đến phát đau kề sát cửa độ.ng mềm mại ẩm ướt.

“Dao Dao, em vào nhé.”

Thấy Khương Dao khẽ gật gật đầu, Quan Lãng lại nói: “Dao Dao, anh nhìn em đi.”

Khương Dao đành mở mắt ra, trông thấy tư thế xấu hổ của mình và Quan Lãng mà đỏ bừng mặt.

Ánh mắt Quan Lãng vừa chăm chú vừa nóng bỏng nhìn thẳng vào anh, q.uy đầu to lớn từ từ đẩy vào trong miệng lỗ.

“Em, em làm nhẹ thôi.”

“Được.”

Mới vào được phân nửa mà lỗ hậu của Khương Dao đã bị nhét chật kín, anh chưa kịp thích ứng nên phải hơi xê dịch mông một chút, cảm giác thứ cứng rắn của Quan Lãng đang nảy thình thịch trong người mình, đè ép cọ phẳng lên từng nếp uốn.

Quan Lãng nắm thắt lưng anh, cúi đầu áp trán vào trán Khương Dao, khoảng cách gần trong gang tấc khiến toàn bộ cảm xúc đều bại lộ.

Khóe mắt hơi cay cay, rốt cuộc hắn lại có được Khương Dao rồi.

Có được toàn bộ.

“Dao Dao, em yêu anh.” Lời yêu vừa dứt, Quan Lãng lập tức đẩy hông để cả căn dương v.ật của mình lao thẳng vào trong con đường chật hẹp.

“Ưm…” Khương Dao rên lên một tiếng lại nhanh chóng bị Quan Lãng lấp kín miệng, hai đầu lưỡi quấn quýt, khớp háng va đập vào mông anh bằng tốc độ nhanh như đóng cọc.

Khoái cảm vừa quen thuộc vừa xa lạ từ từ dâng lên, Khương Dao cảm giác như toàn bộ giác quan của mình đều bị khống chế, miệng bị ép không khép được, đầu lưỡi bị Quan Lãng hút chặt làm nước bọt không kịp nuốt xuống chảy cả ra ngoài. Thế nhưng giữa cơn khoái cảm hỗn loạn dập dềnh đó, Khương Dao vẫn vươn tay ôm lấy vòng eo tinh tráng của Quan Lãng, hơi ưỡn người lên để thân thể hai người dán vào nhau càng chặt không kẽ hở.

Quan Lãng nhận được tín hiệu dung túng của Khương Dao, chim to được ch.ịch vào tấm thân mình ngày nhớ đêm mong suốt nửa năm trời, quả thực có thể sánh ngang với một con sói đói lâu ngày mới được ăn thịt. Hai tay hắn không ngừng vuốt ve lên mảng cơ ngực đầy đặn màu mật ong, để đầu t.i đỏ thẫm cứng ngắc lộ ra giữa những kẽ ngón tay, sau đó lại cúi đầu cắn mút ngấu nghiến. Mãi đến khi Khương Dao phải lên tiếng không cho cắn nữa, hắn mới tiếp tục đi công chiếm những nơi khác trên làn da.

Ban đầu Quan Lãng vẫn còn khống chế được tốc độ, về sau gần như hoàn toàn dựa vào bản năng mà thọc rút điên cuồng, q.uy đầu càng đẩy càng sâu, cái chày sắt sưng to rút ra gần hết rồi thọc nguyên cây trở vào đánh cho dịch bôi trơn thành bọt trắng xóa, miệng lỗ bị xoạc thành màu đỏ chín rục, mồ hôi tuôn đầm đìa trên cơ thể đỏ bừng vì tình dục của Khương Dao.

Đêm nay Quan Lãng làm hết ba nháy, lượt cuối cùng hai mắt Khương Dao gần như không mở nổi nữa mà vẫn bị hắn ấn lên tường phòng tắm ** liên hồi, bộ ngực sưng đỏ dán lên lớp gạch men lạnh băng, kẽ mông kẹp chặt dương vậ.t dữ tợn không biết mệt mỏi, bên trong bị bắn vào vô số luồng tinh d.ịch dưới vòi hoa sen mịt mù hơi nước.

Dương v.ật Khương Dao cũng được Quan Lãng kích thích bắn ra chút dịch loãng, trước đó anh đã quỳ trên giường quá lâu nên tê chân đứng không vững, cổ họng khàn đặc, vất vả lắm mới thốt ra được một câu “Anh muốn đi tiểu”.

Quan Lãng vẫn còn chìm trong dư vị sau cao trào, tiếp tục ôm Khương Dao luôn miệng hôn nên đầu óc không rảnh để suy nghĩ yêu cầu của anh, cứ thế đáp: “Tiểu ở đây đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

Khương Dao nóng ruột muốn chết, mặt anh đâu dày tới mức làm ra loại chuyện xấu hổ như thế được? Anh lập tức đẩy Quan Lãng để hắn mau rút thứ cứng ngắc còn chưa chịu mềm ra khỏi người mình, phải tội đối phương cứ ôm anh mãi không chịu buông, sức lực còn lớn nên đẩy mãi không xong. Hắn ngược lại bị Khương Dao cọ xát bụng dưới mà cũng sinh ra cơn buồn khó nói.

“Em thả ra, mau ra ngoài đi…”

“Dao Dao, anh đừng nhúc nhích, anh động đậy một cái là em buồn tiểu theo…”

Quan Lãng còn chưa dứt lời thì cả hai đã nhớ ngay đến lần đầu tiên hai người làm tình, Quan Lãng cũng tiểu vào người Khương Dao. Nhớ đến đây anh bắt đầu sốt ruột bèn dùng sức đẩy mấy cái, mông lập tức kẹp chặt hơn.

Quan Lãng ôm thắt lưng Khương Dao: “Anh còn kẹp… em không nhịn nổi nữa… Dao Dao…”

“Hay là… chúng ta ra cùng nhau đi.”

Khương Dao cảm nhận một luồng nhiệt ấm tuôn ra từ bên trong lỗ hậu hoàn toàn khác xa với lúc bị bắn t.inh, chất lỏng nhanh chóng tràn đầy vách trong, đè ép lên vị trí tuyến tiền liệt khiến anh vốn đang nín nhịn bị kích thích mãnh liệt. Hơn nữa vốn bị ** đến mềm người cả đêm, anh không thể khống chế tốt thân thể như bình thường nên dương v.ật vừa rũ xuống lại hơi ngẩng đầu lên, vô tư dội nước tiểu lên vách tường phòng tắm.

Quan Lãng cũng vừa tiểu trong người Khương Dao xong, hỗn hợp nước tiểu hòa lẫn tinh d.ịch rỉ rả chảy ra khỏi lỗ hậu toang hoác không thể khép kín, trượt dọc bắp đùi Khương Dao rồi được nước từ vòi sen dội sạch, uốn lượn thành dòng dưới sàn nhà.

Khương Dao cúi đầu ngơ ngẩn vài giây mới nhận ra mình vừa làm những gì.

Anh… thật sự mất kiểm soát đến bắn tiểu!

Tuy không hẳn là mất kiểm soát hoàn toàn, nhưng cũng đủ để Khương Dao suy sụp muốn chết.

Anh dùng hết sức đẩy Quan Lãng ra khỏi người mình, xoay thân hung hăng chỉ vào mặt đối phương: “Em!”

Cả đời này Khương Dao chưa bao giờ mất mặt như vậy, cả khuôn mặt đỏ bừng, một nửa vì giận, nửa kia là quá xấu hổ. Miệng vốn định mắng Quan Lãng một trận, nhưng chợt nhớ đến phản ứng chân thực của mình vừa nãy lại không biết nên mắng thế nào.

“Xin lỗi anh, Dao Dao…” Quan Lãng nhìn ngó phần giữa hai chân Khương Dao, quan tâm hỏi, “Anh đã tiểu hết chưa? Nếu chưa hết thì mình tiếp tục…”

“Em im đi!” Khương Dao tức tối quát, cũng không quan tâm trên người đã sạch sẽ chưa mà chỉ rút một chiếc khăn lau lung tung mấy cái, lập tức rời khỏi phòng tắm.

Khương Dao giận đến mức không muốn ngủ tiếp trên giường mà ôm chăn ra ngoài ghế sô pha, đến khi đèn tắt rồi cảm xúc mới dịu lại phần nào. Tuy rằng bên trong vẫn còn chứa một đống con cháu của Quan Lãng, dính dớp rất khó chịu, nhưng lúc này anh thật sự quá mệt nên không còn sức dậy rửa sạch, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi giữa cơn xấu hổ và mệt mỏi khôn cùng.

Quan Lãng ra khỏi phòng tắm, tìm được Khương Dao đã ngủ trên ghế sô pha.

Hắn xoay người quay về phòng tắm hứng một chậu nước ấm và một chiếc khăn mặt nhẹ nhàng giúp anh chà lau toàn thân, giữa đường còn không ngại phiền mà đi thay nước mới vài lần.

Khương Dao nửa mơ nửa tỉnh cảm giác mình được lật qua lật lại lau rửa mấy lần, xúc cảm dính dớp biến mất, thậm chí cả phía sau cũng được rửa sạch rất cẩn thận.

Sau đó lại có người bế anh trở về giường, thân thể ấm sực dán vào người anh, miệng ghé vào tai anh lẩm bẩm cực kỳ lâu.

Người này ồn quá, chim chóc ngoài cửa kêu vang cả rồi mà vẫn còn lải nhải.

Hắn nói Dao Dao rất đáng yêu, sao em có thể ghét bỏ anh được.

Hắn nói mình vui đến không ngủ nổi.

Hắn còn nói rất nhiều câu em yêu anh.

Khương Dao nghe mà phát phiền bèn dứt khoát nghiêng người kẹp cổ Quan Lãng, ấn đầu hắn vào ngực mình, bàn tay xoa xoa mái tóc, giọng điệu ngái ngủ ú ớ nói một câu “Ngủ đi”.

Đôi má Quan Lãng cọ lên lớp cơ ngực mềm mại, lúc này mới chịu ngoan ngoãn nằm im, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Tia nắng ban mai sáng rõ làm Khương Dao nhớ đến ráng chiều đỏ thẫm ngày mình vừa ly hôn.

Suốt cả đời người, thời tiết không thể lúc nào cũng xấu mãi được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.