Dưới Mái Hiên Nhà

Chương 3



6.

Ban đầu hắn rót mật vào tai, khích lệ ta nịnh bợ lấy lòng chủ mẫu, nhưng giờ mọi tính toán đã đổ sông đổ bể, hắn không dám tìm Hầu phu nhân, cũng không dám đến tìm Hầu gia, nên chỉ đành trút giận lên đầu ta.

“Lập tức qua chỗ Hầu phu nhân đón đứa nhỏ về đây.”

Hắn nhát cấy không dám đi, muốn đẩy ta ra mặt đóng vai ác.

Trông ta giống kẻ ngốc lắm à. Dù đem đứa nhỏ về, nó cũng chẳng nhận được yêu thương đủ đầy.

Đến lúc đó, muốn tình thân không có tình thân, muốn quyền thế không có quyền thế, muốn chỗ dựa càng không có chỗ dựa, vậy ta đem thằng bé về làm gì?

Về để chịu khổ, chịu ghẻ lạnh sao?

Thấy ta ngồi trơ bất động, hắn giơ tay bồi thêm cái tát: “Ngụy thị, ngươi giỏi lắm.”

Dứt lời, hắn hằn học phất áo bỏ đi, mấy nha hoàn với ma ma nháo nhào tụm lại chỗ ta: “Đại thiếu phu nhân.”

Ta lắc đầu, xua tay bảo bọn họ ra ngoài, rồi ngồi một mình trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt sưng tấy trong gương đồng, bất giác lệ rơi lã chã.

Lúc cầm chiếc kéo kề sát vào cổ, cơn đau nhói truyền đến khiến ta bừng tỉnh, sau đó từ từ đặt kéo xuống, rút khăn tay lau đi vết máu.

Chêt rồi thì sao? Đã không yêu thì vĩnh viễn cũng không yêu. Cái chêt chỉ đổi lấy bi thương từ người thân cận, và sự hả hê từ kẻ thù.

Một ngày ta không chêt, con trai ta vẫn còn có mẹ.

Ta càng không thể bỏ hết trứng vào một giỏ, Hầu phu nhân định cho đứa nhỏ bao nhiêu thứ, ta thật chẳng màng đến.

Dựa vào thái độ căm hờn, chán ghét của Mẫn Nghênh Hà lúc nãy, ngày tháng sau này sẽ khó có chuyện phu thê gần gũi. Thiếu vắng huynh đệ tỷ muội dìu dắt hỗ trợ, ta phải để lại vài thứ cho thằng bé, mở thêm một con đường lui.

Tiền đề là ta phải có đủ quyền thế, địa vị và tiền bạc…

Ta chỉnh trang lại bản thân, đứng dậy đi đến chỗ Hầu phu nhân.

Xa xa vọng tới âm thanh cười đùa vui vẻ, bọn họ đang trầm trồ khen ngợi đứa nhỏ. Lúc ta xuất hiện ở cửa, tiếng ồn ã đột nhiên im bặt.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta. Vết tát trên mặt còn hằn rõ mồn một.

Hầu phu nhân ôm đứa nhỏ trong lòng, sắc mặt hơi cứng đờ, hỏi ta: “Tới thăm thằng bé à?”

Ta đảo mắt nhìn quanh, đều là người nhà mẹ của Hầu phu nhân.

“Con muốn xin phu nhân một lệnh bài có thể tự do ra vào phủ.”

“…”

Hầu phu nhân đưa đứa bé cho bà vú rồi đứng dậy bước ra ngoài. Ta lập tức nối gót theo sau.

Đến khi ngồi yên vị bên sảnh phụ, bà liền sai người dâng trà cho ta.

“Nghênh Hà đánh sao?”

“Vâng.”

Hầu phu nhân khẽ cười thành tiếng.

Không biết là cười nhạo ta châu chấu đá voi hay cười Mẫn Nghênh Hà gian manh, tráo trở.

“Chẳng phải một lệnh bài tự do ra vào phủ thôi sao? Để ta đưa cho ngươi.”

“Đa tạ phu nhân.”

Ta đứng dậy, kính cẩn cúi chào rồi quay đi.

Ta còn phải đến gặp Hầu gia một chuyến, ta dự định mở tiệm kinh doanh, muốn lấy nguồn hàng từ mấy cửa tiệm của Hầu phủ. Như vậy vừa bớt việc vừa có thể kiếm tiền.

Đối với một người căn cơ chưa vững như ta, không con đường tắt nào nhanh hơn con đường này.

Lúc ta bước tới bậc cửa, Hầu phu nhân đột nhiên cất giọng hỏi: “Ngụy thị, ngươi có trách ta đã lấy đứa nhỏ đi không?”

Hỏi như vậy là ý gì chứ?

Bà ấy cần một đứa trẻ, đây là chuyện mà ngay cả Mẫn Nghênh Hà cũng không thể từ chối, vậy làm gì tới lượt ta lên tiếng.

“Sống với phu nhân tốt hơn là sống với con.”

“Ngươi là mẹ ruột của thằng bé, hãy đặt cho nó cái tên đi.”

“Chữ Ninh rất hay. Người trí tuệ thì rộng rãi cởi mở, vậy cứ gọi là Ninh Trí.”

Việc ta cầu kiến dường như nằm ngoài dự liệu của Hầu gia. Lúc trông thấy dấu vết hằn trên mặt ta, ông ấy càng kinh ngạc hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 179: 179: Cả Người Run Lên

Nghe ta thuật lại ý định kinh doanh, ông tròn mắt thảng thốt, sau đó trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

Ta hành lễ cáo lui, ông ấy lại gọi với theo: “Ngụy thị, con cũng đừng oán trách. Đứa nhỏ đi theo phu nhân, tương lai sẽ tươi sáng bội phần.”

Tất nhiên ta hiểu đạo lý này.

Nếu ta không minh mẫn, đã sớm náo loạn đến gà bay chó sủa. Đây cũng là ta cam tâm tình nguyện trong tình huống không còn lựa chọn nào khác.

Từ ngày gả vào Hầu phủ, đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc ra ngoài xem xét tình hình. Dằn túi toàn bộ vốn liếng hiện có, ta chạy thẳng đến chỗ môi giới, nhanh chóng thuê hai cửa tiệm ở Thành Đông, còn Thành Nam và Thành Bắc mỗi nơi một tiệm.

Kế tiếp, ta sang chỗ môi giới khác, mua đứt ba gia đình với tổng cộng mười một nhân khẩu. Sau đó, ngẫm nghĩ một hồi lại mua thêm ba đứa hầu trẻ tuổi, phụ trách chạy vặt và khuân vác. Ai biết chữ, biết ghi chép sổ sách thì ở lại tiệm làm chưởng quầy.

Khi trở về Hầu phủ, ta mệt đến rã rời. Đúng lúc đó, Phó di nương phái người gọi ta tới hỏi chuyện.

Ta giả chêt không đi.

7.

Những tưởng hôm nay sẽ yên bình trôi qua. Nào ngờ Phó di nương đã đích thân sang đây, lại còn mặt mày hầm hầm tát ta mấy bạt tai, miệng mắng sa sả đủ lời tục tĩu ác độc.

“Ngươi cho rằng để con trai ngươi đi theo Hầu phu nhân thì có thể sống lâu sao? Con của bà ta là quỷ đoản mệnh, con của ngươi cũng là quỷ đoạn mệnh.”

Bà ta muốn mắng thế nào ta cũng chấp nhận, nhưng tuyệt đối không được nguyền rủa con trai ta. Bởi thế, ta nhào lên xô bà ta xuống đất.

“A…”

Phó di nương hét to gọi đám ma ma và nha hoàn giữ chặt ta lại để dạy một bài học, mấy người hầu phe ta thấy vậy cũng xông lên ẩu đả quyết liệt, trong nhất thời tình hình gần như mất khống chế.

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Lâm ma ma vang lên, chẳng ai biết bà đã đứng đó tự bao giờ, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.

Phó di nương bị cấm túc.

Mẫn Nghênh Hà không đến làm phiền ta nữa.

Hầu phu nhân cũng không hề gọi ta tới hỏi han, Lâm ma ma truyền lời lại: “Có thể đến thăm đứa nhỏ bất cứ lúc nào, nhưng không thể đòi về.”

Ta nghĩ, điều duy nhất mà ta làm được lúc này chính là liều mạng kiếm tiền.

Thời gian như bóng câu qua cửa, thấm thoát đã năm năm trời, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Tiểu Phó thị sinh liên tiếp ba đứa con gái, Mẫn Nghênh Hà nạp thêm hai thiếp thất, mỗi người lại sinh cho hắn một đứa con trai.

Riêng Mẫn Nghênh Hà vẫn vậy, đối với ta vẫn là thái độ hậm hực qua ngày, chừng ấy năm không một lần bước chân vào phòng ta. Kể cả khi tình cờ đụng mặt, sự chán ghét cũng chưa từng tiêu tan.

Song, ta đã kiếm được rất nhiều tiền, dù chưa phải là phú hộ bậc nhất đất nước, nhưng chí ít cũng có thể xưng bá một phương.

Ninh Trí vô cùng thông minh, ngoan ngoãn, vừa nghe lời lại rất cầu tiến, từ lúc nhập môn đã luôn được phu tử khen ngợi. Điều khiến ta kinh ngạc nhất là Hầu phu nhân lại mang thai.

Trong phủ kháo nhau rằng bà ấy sẽ sinh ra một đích tử chân chính. Tuy mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, nhưng điều rõ ràng hơn là Ninh Trí đang bị coi thường.

Điểm khác biệt là gì?

Ninh Trí ngày một quyến luyến người mẹ này, luôn muốn nấn ná ở cạnh ta, thậm chí còn muốn đi cùng ta.

“Ninh Trí, con kiên nhẫn đợi mẹ thêm một thời gian, mẹ nhất định sẽ dẫn con rời khỏi nơi này.”

Suốt những năm qua ta phấn đấu nỗ lực đều là vì thằng bé.

Hầu phu nhân đã có cốt nhục của riêng mình, vì lẽ đó ta càng quyết tâm đưa Ninh Trí rời đi. Tuy nhiên, có đi cũng phải đi một cách quang minh chính đại, mọi thứ cần được thực hiện kỹ càng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: 16: Có Thể Xem Đây Là Nghĩa Vụ Vợ Chồng

Ta thương lượng với Hầu phu nhân, sắp xếp hai người bên cạnh Ninh Trí. Về phần sắp xếp ai thì ta đã lo liệu ổn thoả, các nàng đang trên đường đến kinh thành.

Nhưng có đôi khi, tai hoạ cứ ập đến khiến người ta trở tay không kịp.

Ninh Trí mắc bệnh đậu mùa.

Gần như tức thì, thằng bé bị giam lỏng trong khoảng sân hẻo lánh nhất của Hầu phủ.

Chỉ cô độc một mình.

Vừa nhận được tin ta liền gấp rút hồi phủ. Lúc ta tìm tới, ở xa xa đã nghe tiếng khóc xé lòng của thằng bé.

Hầu phu nhân nói: “Ta không thể mạo hiểm tính mạng của bản thân và đứa nhỏ trong bụng. Đó là con trai ngươi, ngươi mang nó đi đi, sau này không cần đưa đến chỗ ta nữa.”

“…”

Ta nhìn chằm chằm Hầu phu nhân.

Suốt mấy năm qua, là ta đánh giá bà ấy quá cao. Có lẽ bà chưa từng thật tâm đối đãi với Ninh Trí, mà chỉ coi thằng bé như món đồ mua vui.

Giờ đây bà ấy sắp có đứa con của riêng mình, nếu như là đích tử, Ninh Trí sẽ trở thành cái gai vướng nơi cổ họng, trở thành vật cản trên con đường tranh giành quyền lực của mẹ con họ.

“Đa tạ phu nhân đã chiếu cố những năm qua.”

Dứt lời, ta cúi chào rồi hối hả rời đi, chạy vội sang sân của Ninh Trí.

Vừa gặp nhau, thằng bé liền nhào vào lòng ta: “Mẹ.”

Khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt, giọng nghẹn ngào hỏi: “Mẹ ơi, tổ mẫu không cần con nữa, người cũng không cần Ninh Trí sao?”

“Không, mẹ cần con mà.”

Bất kể là chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta đều cần thằng bé.

Ta nói muốn đưa Ninh Trí về thôn trang chữa bệnh, đậu mùa quả thật không phải chuyện đùa. Hầu phu nhân thẳng thắn đồng ý.

Ninh Trí hiếm khi có cơ hội ra khỏi nhà, ta từng đề nghị đưa thằng bé ra ngoài chơi, nhưng Hầu phu nhân tuyệt nhiên không cho phép.

Nhưng giờ cũng khá tốt, từ nay về sau ta có thể cho thằng bé một cuộc sống tự do, hạnh phúc gấp vạn lần trước kia.

Bệnh đậu mùa có thể làm chêt người…

May mắn thay, Ninh Trí không bị nhiễm bệnh, mà vốn chỉ là ăn nhầm đồ nên gây phát ban, biểu hiện rất giống bệnh đậu mùa.

Ta không muốn để Ninh Trí trở về Hầu phủ, thế nên cứ vờ như thằng bé đã chêt vì bệnh tật.

8.

Tiểu thiếu gia của Hầu phủ qua đời, dường như không một ai lấy làm tiếc thương. Bọn họ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng buồn bận lòng vì một sinh mệnh bé nhỏ.

Tiểu Phó thị lượn lờ trước mặt ta, buông lời mỉa mai: “Mặc dù ta sinh ba đứa con gái nhưng tốt xấu gì cũng còn sống khoẻ mạnh.”

Phó di nương châm chọc: “Ta đã bảo đứa nhỏ đó là quỷ đoản mệnh mà, giờ ngươi coi đi, mới mấy tuổi đã chêt yểu rồi.”

Ta giả câm giả điếc, bắt đầu sai người kiểm kê đồ đạc ở Hầu phủ. Thực ra cũng chẳng có gì đáng giá. Toàn bộ của hồi môn đã được ta chuyển ra ngoài từ lâu.

Về phần sính lễ năm đó, ta chưa từng động vào bất cứ thứ gì.

Ta tiêu hết tám phần gia sản, cuối cùng đã gặp được người đàn ông tôn quý nhất thế gian. Long bào tinh xảo cùng khí thế uy nghi oai vệ, kể cả khi ngài mỉm cười thì ta cũng không dám nhìn trực diện.

Đứng phía sau hoàng thượng là cha ta và Hầu gia, cả hai đều há hốc kinh ngạc.

Chắc bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, người phụ nữ bí ẩn giúp giải quyết vấn đề lương thảo trong ba năm và cung ứng áo bông suốt mùa đông dài cho binh sĩ ở biên cương lại là chính ta.

“Nói trẫm nghe, ngươi muốn phần thưởng gì?”

“Hồi Hoàng thượng, dân phụ khẩn cầu một thư hòa ly, để con trai đoạn tuyệt quan hệ với Mẫn gia.”

Hoàng đế bật cười thành tiếng, quay đầu hỏi: “Mẫn ái khanh ngươi thấy sao?”

“Thần, thần…”

Hầu gia cau mày, sắc mặt tối sầm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cha ta vội đỡ lời: “Bệ hạ, là con gái thần càn quấy…”

“Bệ hạ, dân phụ và Mẫn công tử vốn không có tình ý. Mấy năm qua, người làm chồng làm cha lại chưa một lần quan tâm, che chở, càng không màng đến sống chêt của con trai mình. Di nương thì nguyền rủa đứa nhỏ đoản mệnh, mỗi lần gặp nhau, bà ấy không đánh cũng mắng, chưa bao giờ xem dân phụ như một con người…”

“Từng ngày trôi qua đều khiến dân phụ thoái chí nản lòng. Càng miễn cưỡng bên nhau, chỉ càng chồng chất oán giận. Khẩn xin Hoàng thượng thương xót.”

Ta quỳ xuống, cúi rạp trên đất.

Hoàng đế lặng thinh. Hầu gia và cha ta cũng không dám hé nửa lời.

Trong tình thế giằng co, Thái tử lại đứng dậy ra mặt: “Phụ hoàng, Ngụy phu nhân phẩm chất cao cả, biết quân ta gặp chuyện cấp bách, đã lập tức xung phong nhận việc, lấy ra toàn bộ lương thực dự trữ, còn dọn sạch cả kho thóc, đồng thời tự xuất tiền thu mua thóc khắp nơi. Nay binh sĩ ở biên cương đã an tâm về chuyện lương thảo trong ba năm tới, hơn nữa quần áo mùa đông cũng được vận chuyển đến nơi, coi như đã hoá giải vấn đề nguy nan của triều đình.”

“Phụ hoàng làm chủ thiên hạ, cũng là bậc minh quân thương xót bách tính, chú trọng dân tình. Phụ hoàng, Ngụy phu nhân một lòng vì đại nghĩa, xin người hãy thành toàn.”

Hoàng đế vân vê chuỗi ngọc phỉ thúy, trầm ngâm hồi lâu mới cất lời:

“Thái tử nói chí lý, Ngụy gia vì đại cuộc, dùng hết của cải san sẻ nỗi lo cùng trẫm, xứng đáng nhận ban thưởng.”

“Vàng bạc châu báu đều là vật ngoài thân, dựa vào bản lĩnh của ngươi, trẫm tin sớm muộn gì cũng kiếm lại được. Nhưng một người phụ nữ như ngươi, nếu cả đời chỉ quẩn quanh củi gạo mắm muối thì quả thật là đáng tiếc.”

“Trẫm cho phép ngươi hòa ly, con trai ngươi và Mẫn gia từ nay đoạn tuyệt quan hệ, gạch tên khỏi gia phả Mẫn thị.”

Nghe những lời này, trái tim ta như sắp nổ tung, miệng nghẹn ngào từng tiếng: “Tạ long ân của Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hoàng thượng đứng dậy định rời đi, chưa được bao xa thì ngài bất chợt dừng bước, rồi tiến lại phía ta, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống.

“Chuỗi ngọc này đã theo trẫm nhiều năm, cũng là một biểu tượng đặc biệt. Ngươi vì nước vì dân, các binh sĩ ở biên cương nhất định khắc ghi ân tình này. Trẫm cũng không thể để ngươi ra về tay trắng, nay chuỗi ngọc này coi như phần thưởng cho ngươi vậy.”

Ta cung kính giơ hai tay nhận lấy.

Hoàng thượng tùy ý đặt phần thưởng vào tay ta, nhưng đối với ta lại nặng tựa thái sơn.

Chuỗi ngọc này, ta sẽ không đeo, cũng không dám đeo. Nhưng phải phô trương danh tiếng, để người người cùng chiêm ngưỡng. Tất nhiên nhằm mục đích sâu xa là trấn áp những kẻ có ý đồ xấu sau lưng ta.

Lúc rời cung, Hầu gia hoàn toàn phớt lờ ta, lên xe ngựa bỏ đi một mạch.

Cha ta quay sang nhìn ta thở dài: “Con đó, đúng thật là, đang yên đang lành lại không chịu, tội tình chi phải như vậy?”

“Cha, sau khi con hoà ly, sẽ rời kinh thành chuyển đến Giang Nam, con muốn dẫn theo di nương và đệ đệ.”

“Con nói gì?”

Ta thẳng thắn lấy tiền bạc ra làm điều kiện, từ năm nghìn lượng đến một vạn lượng, rồi năm vạn lượng.

“Cha, nếu người không muốn, thì con tìm mẫu thân bàn bạc. Chỉ cần nói con không đòi phân gia sản, mẫu thân sẽ lập tức để con đưa di nương và đệ đệ đi. Đến lúc đó, một đồng con cũng không cho người.”

Vậy nên, người có cần số tiền này hay không?

Lý gì ông ấy lại không cần. Ngụy gia đang ngày càng sa sút, nếu muốn thăng quan tiến chức, nhất định phải có tiền bạc mở đường.

“Từ nay về sau, mỗi năm con sẽ gửi cho người một vạn lượng.”

Ông ấy thở dài thành tiếng: “Thôi, thôi tùy con vậy.”

Rốt cuộc vẫn khuất phục trước một chữ tiền, mọi thứ đều như ta mong cầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.