Dưới Mái Hiên

Chương 69: 69: Kẻ Lừa Đảo



Khi Trình Tiêu về đến nhà, đã là hơn 12 đêm, cô gái nhỏ trong phòng ngủ đã sớm đi vào giấc ngủ từ lâu.
Anh cởi áo khoác, nhẹ tay nhẹ chân sán lại gần.
Căn phòng tối tăm chỉ có một chùm sáng yếu ớt chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, vừa vặn chiếu sáng khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, làn da trắng nõn như trứng gà đã bóc vỏ.
Đầu ngón tay anh chạm vào mặt cô, lướt qua cánh môi mềm mại, nhẵn mịn như tơ như nước.
Trong lúc ngẩn người, một cái tay nhỏ bắt lấy ngón tay anh, người vẫn còn bình yên ngủ say ban nãy bỗng nhiên mở to mắt, đối diện với đôi mắt đen u buồn của anh.
“Anh về rồi.”
Giọng của cô luôn có ý cười, tiếng nói đi kèm cảm xúc, cười rộ lên thì lông mi cong cong.
Trình Tiêu cười, cúi đầu hôn l3n chóp mũi cô: “Ngủ giả vờ đúng không?”
Cô nũng nịu lườm anh: “Không hề nhé, bị anh đánh thức ấy.”
“Được rồi, là lỗi của anh.”
Anh vẫn luôn nhận sai rất nhanh, khi thỏa hiệp và dung túng chiếm hơn nửa suy nghĩ, anh không muốn lãng phí một giây một phút trân quý nào cho việc đấu võ mồm vô nghĩa.
Cô gái nhỏ vén chăn lên lồm cồm bò dậy khỏi giường, quen cửa quen nẻo leo lên người anh, chỉ huy anh ôm “con lười nhỏ” quấn người đi ra ngoài.
“Em đói.”
Cô dùng ngón tay chọc chọc vào má anh, gằn từng chữ một: “Em, muốn, ăn, đồ, nướng.”
“Anh đi mua cho em.”
“Không, cùng đi đi.”
Trình Tiêu ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của cô, y hệt tinh linh đáng yêu xinh xắn trong chuyện cổ tích.
Anh bế cô đi ra phòng khách, đặt lên ghế sofa, sau đó giống như người giúp việc có tâm, cúi người xuống đi giày cho cô, khóc áo khoác màu hồng nhạt.
“Được rồi.”
Khi anh xoay người vào phòng lấy di động, cô gái nhỏ đột nhiên đứng phắt dậy ôm lấy anh từ phía sau.
“Sao vậy?”
Anh sờ sờ cái tay nhỏ đặt ở bên hông, giả vờ nói bằng giọng điệu thản nhiên.
“Em không biết.”
Từ trước đến nay, cô luôn thẳng thắn thật thà với anh, rất ít khi giấu giếm cảm xúc thật của mình.
Nhưng vào khoảnh khắc ôm chặt lấy anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng, hiện tại, cơ thể luôn luôn nóng rực của anh lại đang lạnh đến thấu xương.
“…!Hình như anh đang rất không vui.”
Tim anh đột nhiên nhảy dựng lên, rúm ró loạn cào cào như cái bánh quẩy.
“Em là mặt trời nhỏ, sưởi ấm cho anh.”
Khi làm nũng, cô gái nhỏ thích dùng trán cọ vào tấm lưng dày rộng của anh, ngoan ngoãn tới mức khiến người ta cứ muốn sờ đầu cô, đút cho cô một viên kẹo ngọt lịm.
Trình Tiêu nhìn xuống đất, nụ cười chua xót khẽ lướt qua khóe miệng.
Vui buồn giận dữ của anh vốn không có chỗ ẩn nấp ở trong mắt cô.
Bởi vì chỉ khi thật sự yêu một người thì mới có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc giả dối bên ngoài, nhìn thấy nội tâm đang đau khổ giãy giụa trong bóng tối của anh.
Anh quay người ôm cô vào trong ngực, hai tay càng siết càng chặt.

Cô gái nhỏ bị siết mạnh tới mức không thể thở nổi, nhưng lại không hề mở miệng nói một câu ngăn cản nào.
Cô biết.
Hiện tại, anh rất cần cô.
Đối với anh mà nói, có lẽ cô chính là một tia nắng ấm áp có thể chữa khỏi cho trái tim anh.
Nhưng chẳng lẽ không phải là anh cũng đã từng vì cô mà thắp sáng ngọn đèn tương lai đó sao.
——————
Sau đêm đó, Trình Tiêu như thể thay đổi thành một người khác.

Ánh sáng lấp lánh dưới đáy mắt anh không còn tồn tại nữa, anh luôn luôn im lặng, hút thuốc vô cùng nhiều, luôn đứng hút thuốc nhả khói một mình ngoài ban công,
Mà kỳ lạ hơn là, anh bỏ hết các công việc làm thêm, bao gồm cả chỗ quán bar, ngoại trừ đi học thì hầu hết đều ở bên cô bất kể thời tiết.
Chu Thanh Dao là người nhạy cảm, sự thay đổi bất ngờ của anh khiến cô cảm thấy lo sợ hoảng loạn, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó không đơn giản.
Nhưng hỏi anh thì anh luôn hờ hững gạt phăng đi, an ủi cô đừng suy nghĩ bậy bạ.
Sau đó, số lần anh bị giật mình tỉnh lại trong đêm càng ngày càng nhiều, thường xuyên bị bóng đè quấn lấy khiến cho đầu đầy mồ hôi.
Có lần còn nằm mơ khóc tỉ tê, lúc thì gọi “ông nội”, lúc thì gọi “mẹ ơi”.
Cô bị dọa sợ, ra sức lay người anh.

Khi anh thoát khỏi cơn ác mộng, từ từ mở mắt ra, từng giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống hàm dưới.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự bất lực của anh.
“Dao Dao…”
Anh nghẹn ngào nói, duỗi tay ôm cô vào trong lồ ng ngực, xoay người đè cô xuống dưới.
Vành mắt đỏ hoe của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, đồng tử mê man không thể nào tập trung được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 884

Trong lúc hoảng hốt, anh cúi đầu cắn môi cô, nụ hôn nồng cháy khăng khít lan rộng khắp người cô.
Cô gái nhỏ run rẩy l3n đỉnh, đầu còn chưa kịp nghĩ gì thì đã vô tình chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
Biên độ cắm rút của anh không lớn, mỗi lần cắm sâu cắm mạnh vào trong, anh đều sẽ cắn vành tai cô, thì thầm hỏi: “Sướng không?”
Cô dần trở nên mất hồn, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, tự động đong đưa eo hông để phối hợp với lực va chạm của anh.
Người đàn ông khó nhịn tiếng th ở dốc trong cổ họng, bỗng nhiên lật người cô lại, cúi xuống gặm c ắn cặp mông mềm mại của cô.

Hai tay anh tách huyệt thịt ngập ngụa d@m thủy ra, liếm láp đầy đói khát, miệng toàn là mật dịch ngọt lịm.
Khi kết thúc, cô mệt tới mức không muốn nói chuyện, yếu ớt há mồm thở hổn hển.
Trình Tiêu để trần nửa người trên tựa vào đầu giường hút thuốc.

Cô gái nhỏ mềm nhũn rúc ở trong lòng anh, ngắm nhìn cái cằm cương nghị của anh, đêm khuya mà lún phún râu nhìn rất ngứa tay.
Cô không nhịn nữa, duỗi tay chạm vào, Trình Tiêu để mặc cho cô nghịch.

Sau khi cô sờ chán rồi, anh mới dập tắt thuốc, lại đè cô xuống.
“Em muốn… ngủ.” Cô khẽ chớp mắt, giọng uyển chuyển tinh tế.
Trình Tiêu cười hôn lên đôi mắt cô: “Ngủ đi.”
Hai người chui vào trong chăn, thân mật ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Một người mệt đến mức ngủ luôn trong giây lát, một người mở mắt thao láo đến rạng sáng.
——————
Thời gian như đưa thoi, lại một tuần nữa trôi qua.
Hôm thứ sáu, lúc nghỉ trưa, Chu Thanh Dao ồn ào nói muốn ăn sườn chua ngọt.

Sau khi tan học, Trình Tiêu dẫn cô đi qua mấy con phố tới chợ bán buôn lớn để mua nguyên liệu nấu ăn.
Hai tay đong đưa tay đi đến tòa nhà chung cư, trời đã tối đen kịt.
Anh tiến lên phía trước, cô gái nhỏ túm vạt áo của anh đi lên cầu thang, tung tăng nhảy nhót y hệt con trùng theo đuôi.
Nhưng khi lên đến tầng của phòng cô, bình thường là phải lên một tầng nữa, nhưng người phía trước đột nhiên dừng bước.
Cô nhất thời không chú ý nên cụng đầu vào sau tấm lưng rắn chắc của anh.

Cô vừa khẽ xoa trán vừa nũng nịu oán trách anh.
Nhưng người đằng trước bất động không nói lời nào như thể bị bấm nút tạm dừng.
Chu Thanh Dao tò mò thò đầu ra xem, lúc nhìn thấy người trước mắt, mặt cô trắng bệch, tim bỗng ngừng đập một giây.
Bố Chu chặn kín hàng lang với vẻ mặt xanh mét, ánh mắt u ám, người trông có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều.
Ông bị vẻ ngọt ngào trước mắt làm cho tức đến mức tim đập thình thịch, lồ ng ngực gầy gò phía trước phập phồng lên xuống.

Ông có vẻ tức giận, tiếng nói gằn ra từ kẽ răng.
“Dao Dao, dọn đồ đi, về nhà với bố.”
Da đầu của cô gái nhỏ căng đến nổ tung, vô thức trốn ra sau lưng Trình Tiêu theo bản năng.

Cô túm chặt quần áo của anh, hậm hực từ chối: “Con không đi cùng bố đâu.”
Bố Chu nhịn tới đỏ mặt, đột nhiên tức tới khó thở, tiến lên thô lỗ lôi kéo cô con gái đang trốn tránh.
Ông dùng lực quá mạnh, túm cho cổ tay của cô gái nhỏ đỏ bừng lên.

Cô nức nở đầy sợ hãi, gân cổ hét ầm lên: “Con không đi, bố bỏ con ra.”
Trình Tiêu vẫn luôn im lặng chợt duỗi tay cắt đứt sự kìm kẹp của người đàn ông.

Anh đứng thẳng tắp ở nơi đó, mắt nhìn xuống đất, giọng nói trầm thấp như thể đang cầu xin.
“Chú ơi, chú làm đau em ấy…”
Bố Chu ngước mắt liếc anh một cái, mặt lúc trắng lúc đen, dường như đang đấu tranh tư tưởng một cách dữ dội.

Cuối cùng, ông từ từ hít thở bình thường trở lại, thả Chu Thanh Dao ra.
“Trình Tiêu đúng không?”
“Vâng là cháu ạ.”
Người đàn ông nhìn anh bằng vẻ mặt phức tạp, nặng nề buông tiếng thở dài: “Trước đây chú đã từng gặp ông nội cháu rồi, chú không muốn chỉ trích hay nhục mạ cháu ở đây, bởi vì chú tôn trọng ông ấy.

Đều là con nhà nghèo, chẳng ai cao quý hơn ai.”
Mấy lý do lý trấu của người lớn luôn là trong dịu dàng có đầy mảnh vụn thủy tinh, nghe thoáng quá thì rất ấm áp, nhưng thật ra lại là răng nanh đâm sâu vào da thịt.
“Nhưng vẫn mong cháu thấu hiểu tâm trạng của người làm bố.

Nếu như là cháu, cháu sẽ giao con gái cho một thằng đàn ông không nơi nương tựa, nghèo rớt mồng tơi à?”
Trình Tiêu mím chặt môi dưới, cúi đầu chìm vào im lặng.
Tim anh tựa như bị kim nhỏ sắc nhọn đâm chọc, chọc từng kim xuyên tim, cảm giác đau đớn này có thể gây chết người.
“Bố dựa vào cái gì để nói anh ấy như vậy?”
Cảm xúc của cô gái nhỏ đang co rúm sau lưng anh đột nhiên kích động, cô xông lên đẩy bố Chu rất mạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 482: Thần miếu cuối cùng

Người đàn ông đó lảo đảo lùi hai bước ra sau đụng cả vào tường, kinh ngạc nhìn về phía cô con gái đang đỏ mắt.
“Nhiều năm như vậy bố đã từng quan tâm tới con bao giờ chưa? Bố đã từng khoác áo cho con khi trời lạnh, dỗ con cười khi buồn khổ không?”
Nước mắt ở khóe mắt cô rơi lã chã, rớt từng giọt to xuống nền đất: “Bố chưa từng, bố chỉ biết dùng toàn bộ thời gian này để thương yêu vợ và con trai mình, sau đó bố thí cho con một chút cái gọi là tình thương của cha cho có.

Từ trước đến nay, bố chưa từng thật lòng quan tâm đ ến con…”
Bố Chu hé môi: “Dao Dao…”
“Rõ ràng ban đầu là con thích Trình Tiêu trước, là con mặt dày mày dạn theo đuổi anh ấy, là con xin anh ấy ở bên con, anh ấy làm sai cái gì hả?”
“Anh ấy móc tim móc phổi đối xử tốt với con, lâu như vậy mà chưa từng mua một bộ quần áo tử tế nào.

Nhưng lại mua một đống lớn cho con, anh ấy ăn uống rất tùy tiện, nhưng con muốn ăn cái gì, anh ấy đều sẽ nỗ lực thỏa mãn con.

Vì để con có thể tham gia ôn thi quốc gia môn Vật lý, anh thức khuya dậy sớm làm việc kiếm tiền, thậm chí còn chạy vào trong núi đi dọn đá vào ngày tuyết lớn, tay đông lạnh cứng lại mất cả cảm giác, thế mà còn an ủi ngược lại con.

Trình Tiêu tốt như vậy, mọi người dựa vào cái gì để chỉ trích anh ấy?…!Rốt cuộc là dựa vào cái gì?”
Cảm xúc của cô vỡ òa trong chớp mắt, vừa kéo tay Trình Tiêu vừa khóc thở hổn hển.
Bố Chu bị dọa cho sửng sốt, ngây cả người, nhất thời muốn nói điều gì cũng nói không nên lời.
Ông chưa từng thấy Chu Thanh Dao điên cuồng như thế này bao giờ, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, sau khi bọn họ ly hôn thì lạnh nhạt.

Trong trí nhớ của ông, cô không thích khóc, rất nhiều lúc, cô bình tĩnh giống như một cỗ máy không có tình cảm.
Tiếng khóc xé lòng của cô gái nhỏ vang vọng khắp hành lang, người đàn ông phía trước từ từ xoay người lại, cúi đầu nhìn cô gái rơi lệ đầy mặt.
“Đừng khóc…”
Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, ướt sũng cả mu bàn tay.
“Em về nhà với chú trước đi, anh sẽ tới tìm em.” Anh gian nan lên tiếng.
Cô gái nhỏ hất phăng tay anh ra: “—— Anh sẽ không!”
“Anh sẽ.”
Trình Tiêu nhỏ giọng dỗ dành, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng để trấn an người ta: “Dao Dao, tin anh, được không?”
Chu Thanh Dao nức nở tiu nghỉu lau nước mắt trên mặt, trong lúc mông lung vì hai mắt đẫm lệ, thế nhưng cô lại mơ hồ nhìn thấu hơi nước mờ mịt dưới đáy mắt anh.
Tim cô run rẩy mãnh liệt.
Sự đau khổ tột cùng và rối rắm của anh, không hề kém cô chút nào.
“Anh không được lừa em.” Cô sụt sịt mũi.
“Ừ.”
Cô gái nhỏ dọn dẹp quần áo một cách qua loa, không tình nguyện đi theo phía sau bố Chu, lưu luyến từng bước xoay người lại nhìn anh.
Đến khi hành lang hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, anh vẫn còn đứng im tại chỗ, không hề di chuyển dù chỉ nửa bước.
Trong không khí vẫn còn hơi thở của cô, khiến anh vẫn còn có ảo giác đang tồn tại.
Trình Tiêu ngồi ở bậc thang, bật lửa châm một điếu thuốc.
Anh hiểu chuyện gặp phải ngày hôm nay chắc chắn không phải là tình cờ, là có người lợi dụng cơn tức giận của bố Chu để truyền tin cho ông biết.
Thời gian cuối cùng tặng cho anh đã hết.
Khói thuốc dày đặc màu trắng lượn lờ ở trước mắt, những câu hỏi đau nhói lòng của bố Chu vẫn còn đang quanh quẩn ở bên tai anh.
Nếu đổi lại là anh, anh sẽ đồng ý sao?
Ánh mắt anh nhìn về phía trăng tròn ngoài cửa sổ của hành lang, nhả ra một làn khói lượn lờ.
Nếu là anh.
Anh sẽ không đồng ý.
————————
Chu Thanh Dao vừa về nhà thì đã bị bố Chu nhốt vào phòng.
Điện thoại bị tịch thu, trường học xin nghỉ ốm, vừa nhốt đã là mấy ngày liền.
Chu Thanh Dao khóc lóc gây ầm ĩ cũng vô ích, có vẻ lần này bố Chu đã hạ quyết tâm, sợ cô lén trốn ra ngoài, ông còn cố ý xin nghỉ dài ngày, ở lì trong nhà không đi đâu để canh chừng cô.
Đêm đó, ông sa sầm mặt mày ngồi hút thuốc trên ghế sofa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lý Tuệ chậm rì rì dịch qua đó, mặt nặng mày nhẹ lải nhải ở một bên.
“Không phải nói chứ anh xem Dao Dao và mẹ nó giống y như nhau, còn bé mà đã trưởng thành sớm như này, gan to đến độ dám ở chung luôn.

Nếu như bị hàng xóm láng giềng phát hiện, còn không phải sẽ lén lút nói nề nếp của nhà chúng ta không ra gì à?”
Người đàn ông lườm bà ta một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Bà oan ức cái gì, bà đã bao giờ thật lòng coi nó là con gái mình không?”
Lý Tuệ bị nói đến mức mặt nóng lên: “Anh quát em làm gì… Cũng không phải là lỗi của em.”
“Nếu không phải lúc ấy bà làm ầm ĩ bắt nó dọn ra ngoài, thì sẽ có mấy chuyện giời hơi đất hỡi sau này chắc?”
“Này, anh, anh nói những lời này là có ý gì?”
Bà ta càng nói càng tức, đứng dậy nhìn ông từ trên cao xuống, lên cao giọng, the thé chói tai.
“Lúc trước là chính miệng anh đồng ý, sao bây giờ lại biến thành lỗi của một mình em rồi hả?”
Lý Tuệ vừa nhớ tới bộ dạng kiêu ngạo làm bộ làm tịch của người phụ nữ kia thì đã thấy khó chịu, nói mà không nghĩ, phun trào toàn bộ.
“Tôi biết rồi, hiện tại, vợ cũ của anh sống tốt hơn anh, nào là siêu xe nào là tài xế, trong lòng anh không thoải mái.

Nhưng anh có thấy thái độ của cô ta khi tới nhà hôm đó không, hễ mở mồm là lại nói chúng ta “quản không nghiêm”, mắng tôi chẳng khác gì bà mẹ kế chanh chua vô sỉ.”
“Nhưng dẫu nói Dao Dao cũng là đứa bé mà cô ta sinh ra, mẹ ruột như cô ta còn mặc kệ, thì mẹ kế như tôi chõ mồm góp vui vào làm gì?”
“Nhiều năm như vậy không thấy người đâu, hiện tại vừa xuất hiện đã nhắc tới quyền nuôi con, còn luôn mồm nói dẫn nó tới Tân Hải hưởng phúc.

Còn không phải thấy Dao Dao học giỏi có tương lai, bình thường không thấy gieo hạt giống, thế mà lại xuất hiện vào thời điểm ngồi mát ăn bát vàng.

Tôi đã thấy da mặt dày, nhưng còn chưa từng thấy dày như vậy, hừ!”
Bố Chu bị bà ta càm ràm lải nhải đến đau cả đầu, lười cãi cọ vô nghĩa với bà ta, đứng dậy đi ra ngoài, muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Anh đi đâu thế?”
“Đừng đi theo tôi, cô ở nhà trông Dao Dao đi.”
“Anh…”
Bà ta tức muốn hộc máu gào lên ở đằng sau: “Bà đây không phải là trại tạm giam!”
——————
Trong phòng, Chu Thanh Dao ngồi trên giường nhỏ với đôi mắt đờ đẫn, linh hồn như bị người rút cạn, im lặng đến mức không tìm thấy tiếng hít thở.
Cuộc đối thoại của hai người bên ngoài lọt vào tai cô không sót chữ nào, cô nhếch môi cười một cái, vô cùng đáng sợ.
Thằng nhóc đang làm bài tập ở bàn học dựng tai dán chặt vào cửa nghe tiếng động bên ngoài, xác định có từng trận tiếng cười vang lên từ trong tivi, cậu nhóc mới rón rén dịch tới đây.
“Chị ơi, chị muốn ra ngoài không?” Cậu nhóc sấn lại thì thầm vào tai cô.
Chu Thanh Dao quay đầu sang nhìn nhóc ấy, gật đầu rất khẽ.
Sau đó, cô chỉ chỉ ra bên ngoài, ý nói bên ngoài còn có người.
Cậu nhóc cười thần bí, vỗ ngực đầy tự tin: “Cứ giao cho em.”
Biết trên người cô không có đồng nào, Chu Thanh Tiện đưa hết gần 20 tệ cho cô, hai mắt sáng lấp lánh, dùng giọng nói ngây thơ nhất để nói những lời chín chắn.
“Em thích anh mèo máy, chị và anh ấy, rất tốt.”
Nói xong, cậu nhóc vẫn kiên quyết đi về phía cánh cửa nhỏ, trước khi ra cửa còn véo một cái thật mạnh vào đùi mình, đau đến nỗi trào nước mắt.

Cửa vừa mở ra, cậu nhóc ôm bụng kêu trời kêu đất lao ra ngoài.
“Mẹ ơi… Hu hu… Con đau bụng…”
Lý Tuệ yêu con trai như mạng, sợ tới mức vội vàng đón lấy rồi kiểm tra: “Sao thế? Ông trời con của mẹ.”
“Ui chao… đau… đau chết mất…”
Bà ta thấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc nhăn thành một nhúm, há to miệng thở dồn dập thì hoàn toàn tin là thật, còn chưa kịp mặc áo khoác đã bế cậu nhóc chạy như điên ra cửa.
Nửa phút sau, cửa phòng nhỏ mở ra.
Cô gái nhỏ vẫn để tóc tai bù xù đi ra khỏi phòng, mặc áo hoodies không vừa người, đó là áo của Trình Tiêu, cô cố tình mang về.
Cô tìm thấy điện thoại của mình ở trong ngăn tủ của phòng ngủ chính, vội vã ấn nút bật nguồn điện thoại.
Giao diện sáng chưng trống trơn, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nào.
Tim cô nhói lên cơn đau nhức xuyên tim.
Không phải đã hứa là sẽ tới tìm cô sao?
Trình Tiêu, kẻ lừa đảo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.