Đường Chuyên

Chương 1116: Cao sĩ hiểu lầm



Khi tất cả mọi người xưng tụng Vân Diệp thì Lý Thái dừng công việc, nói với Lý Thừa Càn:

– Toàn nói nhảm, cô phẫn cái gì, đạo đức cao vời cái gì? Bài thơ này rõ ràng kể, Vân Diệp bị tên đánh đàn dùng âm thanh huyên náo làm tức giận, đánh người ta một trận, nếu không phải ca kỹ tên Bạch Vân ôm lấy hông sẽ đánh chết tên đánh đàn rồi, y còn bất mãn gầm lên cô phẫn ngâm gì đó. Không tin huynh đi xem tên đánh đàn nhất định thương tích đầy mình, Vân Diệp đánh người xong có thói quen lấy tiền bù đắp, tám phần mười là thế.

Lý Thừa Càn không tin, phái thủ hạ đi tìm Bùi Thần Phù, thủ hạ về nhỏ giọng bẩm báo xong, hắn nhìn Lý Thái với ánh mắt kỳ quái, đoán trúng trăm phần trăm.

– Đại ca, đây là một loại bản lĩnh, dễ dàng đem nhân tố bất lợi biến thành có lợi, Diệp Tử là cao thủ trò này. Nếu về sau huynh đi thanh lâu bị ngự sử bắt được, hãy tìm Diệp Tử, y sẽ xử lý vô cùng viên mãn. Như chuyện này, đợi thương tích tên cầm sư kia lành, bản thân hắn cũng sẽ không vạch trần.

– Cho nên huynh muốn đem Tô thị, Hầu thị về đông cung thì phải mời Diệp Tử ra ta làm chuyện này rất dễ dàng, ắt trọn vẹn thể diện cho hoàng gia, khiến ngự sử đài không thể nói được gì.

Lý Thừa Càn có hơi xấu hổ:

– Có phải các ngươi đều biết tính toán của ta cho nên mới không tới đông cung?

Lý Thái thở dài:

– Đám đó hiện giờ tinh hơn khỉ, nếu là chuyện khác bọn họ sẽ toàn lực giúp đỡ, nhưng chuyện liên quan tới nội bộ hoàng gia thì sẽ tránh xa. Trừ Vân Diệp còn dám nói vài câu, số còn lại bị phụ hoàng làm sợ chết khiếp rồi, có muốn cũng chẳng giúp được gì.

Lý Thừa Càn đưa công cụ giúp Lý Thái, tay cầm cái búa gõ lung tung khắp nơi:

– Tô thị không tệ, sai là ở ca ca, Hầu thị dù có sai, cũng là do quá phách lối, nàng sinh ra trong tướng môn bản thân tâm cao khí ngạo, chuyện lần này gần như đánh gục nàng rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25

– Khi phụ hoàng chưa về, ta đi thăm vài lần, Tô thị còn đỡ, Hầu thị van nài cứu cả nhà nàng, như bị điên rồi, lần này được huân quý trợ giúp, Hầu gia thoát đại nạn, tinh thần nầng mới đỡ hơn, bản thân nàng cũng biết không thể cứu được phụ thân,Yên Dung cũng cầu xin ta, làm ta vô cùng khó xử.

Lý Thái đoạt lấy cái búa của Lý Thừa Càn không cho hắn phá việc của mình nữa, nghĩ một lúc nói:

– Phụ hoàng không sai, cũng không thể sai, chỉ có chúng ta và hai vị tẩu tẩu sai, điều này không thể thay đổi, nhưng trong chuyện này còn có cơ chuyển biến. Chủ yếu xem chúng ta làm thế nào, Vân Diệp hiện nhất định đang nghĩ cách, chỉ cần y nghĩ ra là chúng ta đã thành công tám phần rồi, huynh đợi đi, không vội được.

Lý Thừa Càn buông tiếng thở dài, không nói gì nữa.

Vân gia nhiều lễ điển, đây là chuyện ai cũng biết, ví như hôm nay Vân Mộ tiểu nương tử lần đầu tiên nấu một nồi cháo thịt thơm phức, cả nhà đang chúc mừng, bất kể chủ nhân hay phó dịch đều cầm bát nhỏ, đợi tiểu nương tử múc cháo cho mình.

Hi Đồng cười ha hả muốn Vân Mộ múc đầy bát cho hắn, hắn thực lòng thích khuê nữ lanh lợi xinh đẹp này, nhưng quay lại nhìn nhi tử Thiết Đản của mình chỉ biết thở dài, dù có phục hay không bản thân hắn cũng phải thừa nhận, gả Vân Mộ cho nhi tử của mình thì quá thiệt thòi cho Vân Mộ.

Vân Diệp đang nghiêm túc thưởng thức cháo do khuê nữ nấu, hỏa hầu còn kém một chút, thịt không thơm, song gạo nấu chuẩn rồi, không tệ.

– Khuê nữ, lần sau khi cho thịt nhớ phải xào qua một lần trước, ép huyết khí trong thịt ra, như vậy cháo mới ngon, mới là hợp cách.

Vân Mộ cười hì hì tạ ơn phụ thân, nói lần sau sẽ chú ý, phụ thân hài lòng, liền vươn bàn tay nhỏ ra đòi thưởng, còn điểm danh muốn một cái nỏ nhỏ. Nó thấy Tiểu Nha cô cô, Tiểu Vũ tỷ tỷ đều có một cái nỏ, còn vô cùng đẹp đẽ, nên muốn một cái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 734: Người nhà họ Tiết đến

Vân Diệp khó xử nói:

– Không được, con muốn vào kho vũ khí phải tròn mười hai tuổi mới được, cố nhịn chút, chỉ hai năm nữa thôi, giờ con còn nhỏ, dùng nỏ e sẽ có chuyện ngoài ý muốn.

Vân Mộ không phải đứa bé không cho quà là khóc lóc làm mình làm mẩy, nó biết làm sao để có được lợi ích lớn nhất, nó cũng không hi vọng có được chiếc nỏ, vì nó đã hỏi cô cô và tỷ tỷ trước, bọn họ có được nỏ là sau khi vào thư viện, truyền thống này chưa bao giờ phá vỡ, nó chỉ muốn đem vốn liếng nâng cao lên, phụ thân áy náy chắc chắn sẽ đền bù cho nó nhiều hơn.

Không vào được kho vũ khí, vào kho châu báu không thành vấn đề, Tân Nguyệt đưa Vân Mộ đi chọn bảo bối, Na Mộ Nhật không thích vào kho châu báu, mỗi lần vào Tân Nguyệt đều bắt nàng làm khổ sai, vận chuyển bạc cũng là chuyện rất mệt.

Hàn Triệt húp một ngụm cháo nói với Vân Diệp:

– Lạc thú này này chưa bao giờ được hưởng qua, thật là đáng tiếc, cuộc đời chỉ có trăm năm, gần như vung tay lên một cái đã qua rồi, khi có thể hưởng niềm vui phải nắm chặt lấy, giờ ta mới hiểu đạo lý này, may mà chưa quá muộn.

Lại phải về nhà rồi, mỗi lần đi ra hắn đều không muốn về, trì hoãn mãi, lần này không trì hoãn được nữa, chu sa đã bị Hà Thiệu bán hết, bạc được đổi thành hối phiếu đưa tới tay Hàn Triệt, con số khủng hiếp trên đó làm Hàn Triệt ngẩn ra một hồi, càng chẳng nói tới mười sáu cửa hiệu đang đợi hắn tiếp nhận.

Bạch Thạch Cung không giết người kiếm cơm, đó là bước đầu tiên của Hàn Triệt, đám người trong núi kia trừ máy móc nghe lệnh mình thì đã mất đi năng lực sống ở thế gian, mình tạo nghiệt thì mình phải gánh vác, nuôi sống bọn họ là chuyện đương nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 188

Hắn không quan tâm rốt cuộc Vân Diệp có phải là Tân Mỵ Nhân hay không, cũng không nghĩ chuyện Bạch Ngọc Kinh có thần tiên hay không nữa, vì hắn thích thải tang nữ ( cô gái hái dâu), nhớ vị chua ngọt nhân gian đó, hắn thấy mở mười mấy cửa hiệu chuyên bán tơ lụa là chủ ý tốt.

Vân Diệp vỗ bả vai hắn nói:

– Cửa hiệu tơ lụa đúng là không tệ, vì sao ngươi không chuyên môn dệt tơ lụa? Thư viện có công nghệ này, ngươi bỏ tiền ra mua, lập xưởng, ăn hết lợi nhuận từ tơ sống tới lụa có phải tốt hơn không? Nếu cần người, nhà trượng nhân ta làm nghề này, sẽ tìm cho người ít thợ.

Hàn Triệt gật đầu:

– Được, lần này ta về núi an bài tộc nhân đã, bọn họ không biết cách tồn tại ở nhân gian rồi, bố trí họ xong mới có thể làm việc khác.

Nhìn Hàn Triệt càng ngày càng có nhân tính, nhớ tới lần đầu gặp hắn ở Khúc Giang, lòng đầy cảm khái, mình cắt hai ngón tay của hắn, vốn là kẻ thù, ai ngờ vài năm sau biến thành chí hữu, thế sự biến hóa vô thường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Thịt hộp do Vân gia chế tác là món nổi tiếng ở Đại Đường, nhiều người nguyện không ăn thịt tươi, cũng muốn thử một lần đồ hộp của Vân gia, xét hoàn cảnh của Hàn Triệt, chuyên môn đưa tới một lượng lớn đồ hộp, như thế khi tuyết lớn lấp núi cũng có cái mà ăn, ít nhất hàm nộ cực thích, ăn liền mấy tháng cũng không chán.

Hàn Triệt đi, Hi Đồng cũng đi, cha con này rõ ràng lưng dắt vạn quan tiền, vẫn ăn mặc kiểu hiệp khách, nghe nói lần này trở về bọn họ sẽ xây một bức tường cao, quây cả trang lại, hắn thấy di dân Đại Đường ở Liêu Đông làm thế, mỗi trang là một thành bảo.

Không chịu nổi ly biệt ở Bá Kiều, may là Hi Đồng, Hàn Triệt không thích sướt mướt, cười ha hả rồi lên ngựa chắp tay cáo biệt, không quay đầu lại hướng thẳng về mục tiêu, thế mới là trang hảo hán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.