Đường Chuyên

Chương 1201: Lão già này là ai?



Về mặt tuân thủ thời gian cha con Lý Uyên này chênh nhau không ít, mọi năm giờ này Lý Uyên đã sớm ngồi ở đại điện chờ đợi rồi, nóng lòng cùng Vân Diệp xào bài.

Vân Diệp lấy từ trong hộp ra một quân bài, nhắm mắt lại cảm nhận, sờ ra rồi liền đặt xuống tiếp tục lấy bài trong hộp.

– Trong tay ngươi là quân bát điều.

Một giọng nói xa lạ truyền tới, Vân Diệp mở mắt ra nhìn, không quen, một lão già rất già chống quải trượng nghiêng đầu nhìn mình.

– Ngươi không biết lão phu, ngược lại lão phu nghe danh ngươi từ lâu, tiểu nha đầu Độc Cô gia có nói về ngươi, nói ngươi là chàng trai không tệ, định gả hai đứa tôn nữ cho ngươi, bị ngươi từ chối.

– Chậc chậc, tiểu tử, ngươi lỗ lớn rồi, hai tiểu nha đầu kia quốc thiên hương, nghe đồn còn biết nội thuật, chậc chậc, thu vào khuê phòng hưởng thụ vô cùng đó tiểu tử.

Vân Diệp trố mắt, lão sắc quỷ này là ai thế? Không thấy lão ta mang rương, thế là tốt, không phải đánh bài với lão là được.

– Nhìn cái gì, lão phu tới để thắng không phải tới để thua, mang tiền làm gì, thái thượng hoàng dùng một kim tệ đã giết các ngươi té đái vãi phân, lão phu mang tới năm kim tệ lại chẳng đại thắng quay về?

Lão già này mặc áo gai, chân đi giày vải, nếu nói có gì đặc biệt là đầu gài trâm bạch ngọc trong veo, bên trong như có sương mù lưu chuyển, nhìn là biết bảo vật hiếm có.

– Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?

– Tiểu tử đang nhìn xem lão nhân gia có món gì đáng tiền, khi thua sạch rồi còn mang ra đặt.

Vân Diệp rất có kinh nghiệm quan hệ với mấy ông già, chưa nói Nhan Chi Thôi, mấy vị lão tiên sinh đủ rèn luyện y rồi.

Quả nhiên lão già cười nghiêng ngả, vỗ bàn nói:

– Giỏi, hơn mấy kẻ trên Long Hổ sơn nhiều, chẳng trách Nhan Chi Thôi lão quỷ ra sức tiến cử ngươi với lão phu, quả nhiên không tầm thường.

Lão già nhắc tới Nhan Chi Thôi thì Vân Diệp không ngồi được nữa, đứng lên thi lễ:

– Tiểu tử vỗ lễ, xin hỏi đại danh lão nhân gia, để tiện đại lễ bái kiến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Lão già càng vui vẻ, vỗ tay nói:

– Quả nhiên hạng không chịu thua thiệt, đáng lý thấy người già là phải dùng đại lễ tham bái, ngươi thì lại hỏi rõ trước mới ra tay, chẳng lẽ ngươi không biết Nhan lão quỷ đọ sống dai với ai à? Cho ngươi biết, lão phu là Viên Thành Thủ. Lão Nhan thua rồi, cỏ trên mộ đã khô mấy mùa, lão phu còn chưa chết, chỉ là không đi thanh lâu được nữa, tiểu tử, ngươi đi hỏi Tôn Tư Mạc xem có trị được không?

Vân Diệp chẳng có chút ấn tượng nào về cái tên này, tên tuổi các đại lão là môn học mà quý tộc trẻ phải biết, nhưng Vân Diệp đúng là không nhận ra lão già này.

Trường Tôn Vô Kỵ từ ngoài đi vào, thấy lão già lập tức lưng sắp gập tới bàn chân rồi, còn lật đật chạy tới đỡ lão già ngồi xuống ghế, rót trà. Lão gia coi đó là chuyện đương nhiên.

– Muội tử của ngươi đâu, lâu rồi không thấy con bé ngoan đó, vốn tưởng nó không sống lâu, ai ngờ còn tới tận bây giờ, hôm qua gặp, thấy gân cốt nó còn khỏe mạnh hơn. Ha ha, năm xưa lão phu tính nhầm.

Chẳng phải nói Trường Tôn hoàng hậu sao, tính số cho hoàng hậu sai còn cười ha hả cho qua chuyện.

– Năm xưa lão tiên sinh say rượu tính số mệnh cho tiểu nữ, tất nhiên có sai lầm, hại tiểu nữ lo không thấy con cái trưởng thành, ngài hại người không ít.

Vân Diệp há hốc mồm, tới giờ y vẫn chưa biết lão già này là ai? Trường Tôn thị xưng tiểu nữ với ông ta, nhất định không phải là lão già ỷ vào sống lâu lên lão làng.

– Ngươi há mồm làm cái gì? Còn không ngồi xuống, lão nhân gia đợi tới sốt ruột rồi.

Lý Nhị bợp Vân Diệp một cái, nghênh ngang ngồi xuống chủ vị.

Vân Diệp rất ghét đánh bài lại có người sau lưng, nhất là người đó còn luôn mồm lải nhải bình phẩm bài của ngươi.

Trường Tôn thị hôm nay rất hưng phấn, trừ không biết lão quỷ kia quan hệ gì với bà ta, Lý Nhị và Trường Tôn Vô Kỵ đều là người thân thiết nhất, còn về phần Vân Diệp, Trường Tôn thị càng không cố kỵ gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 483: Ngươi định làm gì thế?

Đưa tay đánh ra một quân bài, bị Trường Tôn thị lấy về, một bộ ba bị bà ta đánh mất một con, Vân Diệp vừa giận run lên gáy liền bị ăn một cái bợp.

Lão già kia vồ bài, xòe bộ bài ra, cười như điên đòi tiền, còn không biết liêm sỉ nói:

– Lão phu hôm nay ra đường có tính cho mình một quẻ, là đại cát đại lợi,

– Tiểu tử này sắp đi xa, lát nữa lão nhân gia tâm tình tốt tính cho y một quẻ hung cát nhé.

Trường Tôn thị cười như con gà mẹ, nhân cơ hội đề ra yêu cầu.

– Đại quân chinh phạt là tại thế, tại mưu, tại uy, nếu dựa vào bói toán thì học sinh làm tướng quân làm gì?

Vân Diệp rất bực mình:

– Nói đúng lắm, đó mới là thái độ của người sống, tin vào số mệnh không bằng tin vô mệnh, đại tướng quân không tin số mệnh rơi vào tuyệt địa còn nỗ lực tìm đường sống, nói không chừng còn sống được, tin số mệnh thì chết chắc.

Lão già dùng hai bày tay khô teo xào bài, mười ngón tay cực kỳ linh hoạt, vừa nói vừa làm cũng không ảnh hưởng tới hiệu suất, Lý Nhị hôm nay không nói, Trường Tôn Vô Kỵ cũng im thít.

– Tiểu tử chưa bao giờ tin vào số mệnh, dù đã thành sự thực thì tiểu tử cũng mang thái độ hoài nghi đạp cho mấy cái, ý tốt của nương nương, học sinh xinh nhận. Lão tiên sinh cho dù là thần tiên chuyển thế, biết trước được tương lai thì học sinh cũng không muốn biết vận mệnh của mình, học sinh thà hối hận lúc bị người ta chặt đầu còn hơn là biết trước nó. Ngũ bính, lão tiên sinh, cái trâm ngài rất đẹp, tiểu tử muốn nó.

Vân Diệp nói xong ném quân ngũ bính ra, đòi trâm, y thực sự muốn nó.

Lão già cười khổ:

– Tiểu tử ngươi cố ý, chuẩn bị lấy vốn hạ người, bài vừa mới đánh đã muốn loại lão phu sao?

– Ngài họ Viên, lại hiểu thuật âm dương, ắt cùng Viên Thiên Cương đạo trưởng có quan hệ, nói không chừng là trưởng bối sư môn, tiểu tử có mười bốn năm không dính tới hồng trần, trong lòng có nghi hoặc lớn, thắng tiên sinh rồi mới có thể ngài nói hết, cho nên dùng thủ đoạn gì cũng thích hợp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Nguy cơ

Kinh nghiệm đối phó với mấy ông già thì y quá phong phú rồi, với loại già thành tinh này, ngươi muốn gì cứ nói thẳng, sau đó quang minh chính đại dùng thủ đoạn tranh thủ. Chỉ thế mới làm lão già thu lại tâm tư chơi đùa, nghiêm túc đối đãi. Thứ người ta ban cho không đáng tin, chỉ thứ dựa vào thực lực giành được mới thuộc về ngươi.

Lý Nhị cười vui vẻ, vỗ vai Vân Diệp, tiếp tục ván bài. Trường Tôn thị ngoan ngoãn ngồi bên Lý Nhị, không đi lung tung nữa.

Bàn yên tĩnh hơn nhiều, lão già bắt đầu nghiêm túc đánh bài, Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói:

– Viên lão, Vân Diệp thắng được người cởi bỏ nghi hoặc, còn tiểu tử thắng có được xin người tính số cho không?

Viên Thủ Thành cười khà khà:

– Được rồi tiểu tử, muốn lão phu làm việc thì lấy bản lĩnh thực sự ra, xem có thể khiến lão phu bại lui được không?

Lão già nghiêm túc thực sự vô cùng khủng bố, tựa hồ đúng như ông ta nói đại cát đại lợi, ba lượt bài đã thắng cả đống kim tệ, cười càng lúc càng huênh hoang.

Trường Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Vân Diệp, định liên thủ với y, chỉ Lý Nhị vẫn thong thả chơi bài, không thiên vị bên nào.

Lão già vẫn thắng, Vân Diệp biết lão ta gian lận, nhưng thủ pháp quá nhanh, y không bắt được, vàng của lão già sắp hơn hai rương, Vân Diệp thấy phải ra tay rồi.

Vẫn là xúc xắc lần trước Lý Uyên dùng, Độc Cô lão thái thái vì để Lý Uyên được bài tốt, nên đổ trì vào xúc xắc gian lận, tới giờ vẫn chưa thay.

Lão già cầm xúc xắc định ném ra, Vân Diệp nắm lấy tay lão:

– Khoan đã.

Mọi người ngẩn ra, không biết có chuyện gì.

Vân Diệp bảo cung nhân lấy một cái búa nhỏ và một cái khay tới, trong ánh mắt nghi hoặc của bốn người, đập võ con xúc chắc, ba cục trì nhỏ nhỏ rơi ra, Trường Tôn Vô Kỵ nhặt lên xem, gật đầu với Lý Nhị.

__________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.