Nếu như nói ai có thể sai phái đám công tử ca ghê gớm nhất trên đời như trâu ngựa, thì đó chính là đạo trưởng Tôn Tư Mạc, không quan không chức, nhưng người tôn trọng lại cả đống, nếu dùng quan chức mà chèn ép bọn chúng, nhất định sẽ bị đám khốn kiếp đó ngược đãi tới chết, trong nhà bọn chúng có ai không tìm ra được vài ba người có tiếng nói trên triều đường?
Hiện giờ các vị thiếu gia ăn sung mặc sướng mỗi người vác một cái giỏ trúc, cầm cuốc đào thuốc, xếp đội gian nan đi trên đường núi, Tôn Tư Mạc đi cuối cùng, thi thoảng lại thúc giục tốc độ.
Úy Trì đại ngốc cao nhất, cho nên bắt mắt nhất, giỏ trúc đeo trên lưng cũng nhét đầy chặt, hắn tựa hồ chẳng cảm giác được, đi ào ào ở trên cùng, Hỏa Trú nỗ lực nhấc cái chân ngắn theo sát, hắn chỉ có một cái cuốc nhỏ, thi thoảng vung một cái, giống như luyện võ.
Đội ngũ bị kéo rất dài, Mạnh Hữu Đồng tập tà tập tễnh đi ở giữa, cố gắng kiên trì không để mình rớt khỏi đội, mỗi tháng ba ngày y dược học khiến hắn có nhận thức nhất định về y dược, cũng có thể kê mấy đơn thuốc đơn giản, lần trước trị được cảm lạnh cho mình, làm hắn có cảm giác bay bổng, đã tự nhận mình là danh y rồi, thế mà lại có người tin, bị đau bụng liền kiếm Mạnh danh y chữa trị, nếu như không phải Lão Tôn phát hiện sớm thì thằng ngốc kia đã không biết sống chết thế nào.
Sau khi ăn một trận đòn, Mạnh Hữu Đồng ngoan ngoãn theo sau Lão Tôn học tập, học sinh trong t hư viện còn chê hắn ngốc, nói là chỉ cần ngủ trong phòng biệt giam ba ngày là xong, vậy mà lại đi nhận ăn đòn, nhất là Đoàn Mãnh trêu ghẹo càng hăng.
Đoàn Mãnh Đoàn Thiếu gia từ khi tới thư viện liền thích cái nơi này, không phải là vì thích đọc sách, mà vì ở nơi này bắt nạt người khác không có gánh nặng tâm lý, mọi người thân phận địa vị chẳng chênh nhau là bao, không ai nói hắn ỷ thế khinh người, Tiểu Đoàn kỵ húy nhất là điều ấy. Là mãnh nam Trường An luôn tự nhận mình trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình thích xen vào.
Lần trước có tên vô lại ăn quịt ở quán ăn không trả tiền, Đoàn đại thiếu gia ra tay, mấy tên vô lại bị gãy xương đứt gân, quán ăn nhỏ cũng bị phá tan tành, đại thiếu gia có phong độ hào hiệp, trước khi đi còn xách luôn một vò rượu trên quầy. Thừa lúc tâm lý thống khoái ngửa cổ uống vào, còn nói với lão bản một câu rượu ngon, sau đó hiên ngang bỏ đi, để lại phụ phụ lão bản ôm đầu khóc, đám vô lại kia chẳng qua chỉ quịt có mười đồng tiền cơm thôi, còn vò rượu Tiểu Đoạn uống tận 300 đồng, càng chưa nói tới quán đã bị đập tan.
Lúc mới tới cha hắn có cảnh cáo, ngoan ngoãn mà học hành, đừng có làm những c huyện vớ vẩn, nếu không sẽ hối hận. Hắn cũng đã nghe tới thanh danh mấy vị lão phu tử rồi, biết rằng không dễ chọc vào, ngoan được vài ngày, phát hiện thư viện không giới luật nghiêm ngặt như trong tưởng tượng, ngược lại có chút lỏng lẻo, trừng phạt cao nhất chẳng qua chỉ là nhốt vào phòng tối vài ngày, có cái quái gì đâu? Chỉ cần không bị ăn đòn, nhốt mấy chục ngày cũng không là gì, lão tử không phải chưa bao giờ bị cha nhốt, ngủ giấc là xong.
Lão nhị Liễu gia lúc lấy cơm không cẩn thận dẫm vào chân hắn, còn chưa kịp xin lỗi thì một nắm đấm như cái nồi bay tới, sau đó bất tỉnh nhân sự. Vân Diệp phán đoán chấn động não, Lão Tôn phán đoán đầu ung, Lưu Hiến phán, ba mươi gậy hoặc biệt giam bốn ngày.
Đoàn Mãnh tâm phục khẩu phục với trừng phạt của thư viện, quyết định chấp nhận, ba mươi gậy thì bỏ đi, cái khổ đó mình ăn không ít rồi, nhất là người hành hình toàn cao thủ từ Thiên Ngưu Vệ tới, cứ ngủ bốn ngày trong phòng tối cho xong.
Vân Diệp hết sức tốt bụng khuyên hắn lựa chọn lại, Đoàn Mãnh cười lớn nói nam tử đại trượng phu, một lời nặng tựa chín đỉnh, đi không đổi tên, đứng không đổi họ..v…v..v..
Với những thằng ngu thế này thì Vân Diệp không nói nổi, lòng mong hắn có thể đi được từ phòng tối ra.
Hiện giờ Đoàn đại thiếu gia gặp ai cũng tươi cười, bốn ngày ngắn ngủi trong phòng tối biến tên bại gia tử ác danh vang lừng trở thành cừu non, từ trong phòng tối đi ra ngay cả nói cũng không nổi, đi vài bước trên mặt đất là ngã, giờ vẫn đang kỳ khôi phục.
Lý Thái luôn cho rằng kẻ tri nhọc tâm, kẻ ngu thì nhọc sức, hiện giờ đã có vài phần phong thái của Vân Diệp, có thể nằm là tuyệt không ngồi, chuyện có thể dùng đầu giải quyết thì không dùng sức, cho nên hắn nhàn nhã ngồi trên, lúc chợp mắt, lát chợp mắt cho qua ngày, thi thoảng thúc kiệu phu tăng tốc, hoàn toàn không để ý tới người khiêng vất vả phía dưới.
Thư viện không có trò chơi quyền lực, đó là giới hạn đỏ, một khi chạm vào là sẽ bị đuổi không thương tình, không có giao dịch tiền bạc, nếu bị phát hiện cũng sẽ bị đuổi, mỗi người chỉ có phiếu ăn năm trăm đồng, từ vương gia tới bồi độc sinh đều không ngoại lệ.
Nhưng thư viện không cấm dùng trí thông minh để mình sống thoải mái hơn, mà trên đời không thiếu kẻ ngu, ví như hai vị khiêng phía dưới.
Lý Thái nói hắn có thể tự nhấc mình lên, còn lấy phiếu ăn 200 đồng ra đánh cược, lập tức có kẻ ngu thí nghiệm, tự tóm tóc mình kéo lên, sau vô số lần thực nghiệm, phát hiện điều này là không thể. Tới ngay cả Úy Trì đại ngốc khỏe như trâu cũng không làm được, Úy Trì đại ngốc đánh cược với Lý Thái, kết quả bị Hỏa Trú kiếm cớ kéo đi.
Lý Thái tiếc lắm, nhưng kẻ ngu đông nhường nào, còn có cả người thông minh ra điều kiện hạn chế, nhất định phải dùng sức của mình, người khác không được động vào, nói điều kiện xong liền bắt đầu cá cược. Lý Thái không cần phiếu ăn của bọn họ, chỉ cần sau khi theo Tôn đạo trưởng hái thuốc, dùng cáng tre khiêng mình về là được, còn chuyên môn chọn bốn tên vai u thịt bắp để thay đổi, dưới con mắt của mọi người, Lý Thái buộc một sợi giấy thừng lên càng, một đầu buộc ở hông, một đầu túm trong tay, nhẹ nhàng tự nhấc mình lên.
Ngáp dài, vặn lưng, Lý Thái quay đầu nhìn Hoàng Thử đi theo ở vòng ngoài, tên này hiện giờ thêm được mấy cân thịt, trông không hèn mọn như trước nữa.
Hiện giờ Lưu Hiến xếp hắn ở vòng ngoài, nếu không may gặp hổ, sói gì đó thì còn cảnh báo cho mọi người chuẩn bị, còn về phần Hoàng Thử có bị sói, hổ tha đi không thì không trong phạm vi suy tính của Lưu Hiến tiên sinh.
Hoàng Thử hiện giờ cực kỳ sợ hãi thư viện, đây là loại sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy, lần trước đào động vốn tưởng không có sơ hở nào, ai ngờ khi hắn vấn vả đào động dưới đất, người ta ở trên mặt đất thoải mái nghiên cứu học vấn, còn lấy hắn làm ví dụ sống giảng bài, trần truồng đứng giữa đám đông nhìm lom lom, lúc đó hắn chỉ muốn chết cho rồi.
Cái đám người gì đây chứ, không chỉ một lần Hoàng Thử ngẩng đầu cầu khẩn trời cao, hi vọng ông trời khai ân cho mình rời khỏi chốn khủng khiếp này, phụ nhân bán rượu nếp không chỉ một lần xuất hiện trong mơ của hắn.
Hắn không dám bỏ trốn, cho dù là Lưu Hiến thả cho hắn tự lên núi tìm ngọc thạch, chỉ có một mình hắn cũng không có chút ý nghĩ bỏ trốn nào, hắn cảm giác như luôn có một đôi mắt đang nhìn minh. Hắn muốn nỗ lực làm việc đề làm đám ma quỷ này động lòng, hi vọng được ân sá, vòng vèo trong núi nửa tháng, cuối cùng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đã tìm được một khối ngọc thạch đủ lớn, hiện giờ các tiên sinh đang làm bàn cơm.
Hiện giờ hắn tuyệt cái tâm tư bỏ trốn rồi, thư viện cũng không xử tệ với hắn, hôm kia thôi không ngờ còn nhận được tiền lương, tới tận một quan, mặc dù các tiên sinh mỗi người có sáu quan, hắn chỉ có một quan, nhưng hắn mừng phát điên, biết mình không thể so với các tiên sinh, người ta đứng ở đâu cũng là do Tử viết, do Thi nói, tương lai sẽ làm quan, mình là tên đào trộm mộ so cái gì.