Chợ ngoài cửa giờ ngày càng náo nhiệt, từ khi Lão Hà mang gia súc vận chuyển ở thảo nguyên về tới đây bán, Vân gia trang liền biến thành nơi tập trung gia súc nổi tiếng trong vòng mấy chục dặm xung quanh, quý nhân Trường An muốn trâu kéo xe cũng tới Vân gia trang chọn.
Mang đầy một túi tiền mà không có chỗ tiêu cũng là một loại thống khổ, đứng ở ngoài cửa nhìn đám đông qua lại không dứt, những trang hộ lấy vài đồng mua một bao mạch nha đã hài lòng làm Vân Diệp hâm mộ hết sức.
– Tiểu Nha, ca ca đưa muội đi ăn kẹo nhé? Truyện được copy tại
Vân Diệp hỏi Tiểu Nha theo đằng sau:
– Không đi, mạch nha thì có gì ngon cơ chứ, váng sữa của Từ gia trong thành Trường An mới ngon, muội thích ăn loại thêm đá ấy.
Răng của Tiểu Nha cuối cùng đã mọc đủ, không cần che miệng nữa, mái tóc hoe hoe giờ đã đen nhánh rồi, thói quen cũng thay đổi, không ăn keo mạch nha ở chợ nữa, chỉ ăn váng sữa trong thành Trường An.
Vân Diệp buồn lắm, Tiểu Nha không ngồi trên cổ ca ca nữa, chê không có khí chất của đại gia khuê tú, không chỉ Tiểu Nha, mà ngay cả Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam cũng không chịu đùa nghịch với ca ca nữa, chỉ có Tiểu Bắc vẫn ngốc nghếch không ngừng bám lấy ca ca, thích nhất là ngồi trong lòng ca ca nhìn Tiểu Nha tức giận.
Chỉ huynh đệ là đáng tin nhất, Vượng Tài dùng đầu dụi vào lòng Vân Diệp ý nói đừng quên nó, Vân Diệp hất mặt lên với những cô tiểu thư kiêu kỳ không chịu cùng y đi chơi chợ quê, hai huynh đệ hòa vào dòng người.
Vượng Tài là khách quen ở chợ, hiện giờ các trang hộ bán hàng đã thừa nhận thân phận khách hàng của Vượng Tài, cái đầu to thò tới, là có thương gia bán rau đem rau cải xanh mướt đặt bên mép Vượng Tài, để nó nếm thử xem có tươi không.
Nhai một là cải, chắc là mùi vị không hợp, nó nhổ ra, lập tức có người hiếu sự xem thường người bán rau, lấy hàng kém ra lừa Vượng Tại, bị vạch trần, ngay cả ngựa cũng lừa không phải là người tốt v…v..v…
Chủ quán đầu toát mồ hôi, thấy mọi người không tin rau mình là rau ngon nữa, lấy một mớ rau cho vào miệng ăn, đầu lắc lư cực kỳ hưởng thụ, nói với mọi người rau ngon lắm, Vượng Tài chán ăn rồi, không phải rau của mỗ không ngon.
Vượng Tài chưa bao giờ có thói quen ăn quịt, tuy rau đã nhổ đi, vẫn cứ vươn cổ ra đợi chủ quán lấy tiền trong túi, chủ quán bực bội đẩy đầu nó đi, ai mà thèm tiền một cọng rau.
Vân Diệp không nhìn nhầm, y nhìn thấy mía, hiện giờ người ta gọi là cây đường, năm đồng một cây, giá đắt đỏ, xung quanh toàn là trẻ con, nhét tay vào miệng nậm nhìn cây đường không chớp, biết thứ đó ngon, nhưng không có tiền ăn, đành nhìn.
Cái đầu của Vượng Tài chen vào, nó ngửi thấy vị đường, nhưng mà không nhìn thấy tất cả thứ đường mà nó biết ở đâu, đang mê hoặc thì đám trẻ con xem náo nhiệt chỉ cây đường tim tím xúi Vượng Tài mua.
Thương phiến bán mía hơi khinh người, tay cầy dao chặt mía, không để ý tới Vượng Tài, tước từng khẩu mía một, mía trắng nõn bên trong lộ ra, làm đám trẻ con thèm chảy nước miếng.
*** Thương phiến là tiểu thương,
Vượng Tài cũng chảy nước miếng, thò cổ ra đợi thương phiến đưa mía nó, thương phiến này rõ ràng là mới tới, không biết Vượng Tài khó tính, đợi một lúc không thấy mía đưa vào miệng, thế là tức giận, lấy vó đá mía văng đầy đất, thúc thương phiến tước mía cho nó.
Thương phiến nóng máu, rút một cây mia chuẩn bị đánh Vượng Tài, Vân Diệp đang xem náo nhiệt, thấy Vượng Tài sắp bị đánh định đi lên ngăn, không ngờ y còn chưa đi lên thì đồ tể bán thịt bên cạnh đã giật lấy cây mía trong tay thương phiến, quát:
– Con mẹ nó, ngươi làm ăn kiểu gì thế, khách tới nơi đợi ngươi tước cây đường, con mẹ ngươi còn định đánh khách, Vân gia trang tử không có loại làm ăn như ngươi.
Thương phiến nghe mà ngớ ra, nhìn mấy đứa bé xung quanh, còn cả con “lợn béo” đang ngửi ngửi mía trên mặt đất, không thấy khách đâu cả, định cãi thì đồ tể lấy dao trong tay, thoáng cái tước xong một cây mía, đặt lên miệng Vượng Tài, thấy Vượng Tài không ngừng nhai mía mới lấy năm đồng trong túi treo trên cổ Vượng Tài ném cho thương phiến, khinh bỉ ra mặt.
Đám trẻ con thấy Vường Tại có mía thì ùa tới, Vượng Tài ăn một đầu, đám trẻ con ăn đầu kia, rất hòa hợp, ăn hết mía rồi Vượng Tài nheo mắt đứng đó, đợi bọn trẻ con gãi cho mình, mùa xuân thay lông, người ngứa ngày.
Vân Diệp thấy vậy không quấy rầy Vượng Tài hưởng thụ đãi ngộ của đại gia, một mình đi dạo trong chợ, hiện giờ đã có gối vải rồi, bên trong nhét đầy vỏ chấu, nhà phú quý đều dùng gối ngọc, thứ đó bị Vân Diệp ném đi xa tít, tối ngủ gối lên đau cả đầu, nếu nằm mạnh xuống còn mất mạng, sau khi bị va vài lần, Vân Diệp đánh chết cũng không dùng cái đó.
Đem gối mềm cho nãi nãi, ai ngờ lão nhân gia ngủ không quen, nói là mềm nhũn cứ như không có gối vậy, nằm một đêm mà đau cổ. Giờ có gối vỏ chấu, nãi nãi nhất định sẽ thích, bảo lão phụ nhân mang gối tới nhà, sau đó tìm quản sự lấy tiền, liền có người bên cạnh dọn quán hộ lão phụ nhân, hai sọt gối lớn được đưa đi.
Đem về nhà không chỉ có gối, còn có một sọt búp bê đất, mỗi con đều ngộ nghĩnh đáng yêu, trông rất thích, bày vài con trong thư phòng, đẳng cấp sẽ tăng lên mấy bậc.
Vượng Tài hưởng thụ sự hầu hạ của đám trẻ con xong lại tới trước mặt Vân Diệp, đúng lúc Vân Diệp mua một mảnh vải màu, dùng thừng bện, đủ mọi màu sắc trông thích mắt, tiện tay đặt lên lưng Vượng Tài.
Phía trước có người xây nhà, đất ở đây đều của Vân gia, trừ nhà mình thì không ai được xây nhà, đi tới gần quả nhiên có quản sự của mình giám công.
– Đều là hương thân cả, không cần giám công, trang hộ nhà mình ra sao còn không biết à, về đi, để các hương thân tự xây, dù sao ngươi cũng không hiểu, đừng làm lòng hương thân nguội lạnh.
– Hầu gia, không phải tiểu nhân tới giám công, mà là đưa canh cho các trang hộ, lão nãi nãi bảo bếp nấu canh xương, bảo tiểu nhân đưa tới, lão nãi nãi nói mùa xuân nhiều việc phải làm ruộng, phải nuôi gia súc, giờ còn xây nhà, uống canh xương để bổ người.
Quả nhiên là các trang hộ người đầy bùn đất đang bê một cái bát lớn uống, người may mắn còn mò được cục xương, gặm ngon lành.
Vân Diệp yêu chết đạo đức xã hội của thời đại này, nếu có giám công nói không chừng có vài người lười biếng, chỉ cần không có giám công, ai nấy sẽ ra sức mà làm, bọn họ chỉ cần chủ tin là đủ rồi.
Vân gia thu tô chưa bao giờ cần mấy thứ như cân với đấu, chỉ cần ngươi nói tô nhà ngươi đã mang tới, phân lượng đầy đủ, Vân gia từ lão nãi nãi tới trướng phòng tiên sinh đều không hoài nghi, chỉ cần cho vào kho là được, nãi nãi mỗi năm tính lương thực Vân gia đều tính một bồ, hai bồ, không bao giờ so đo vài cân lương thực hao tổn, đương nhiên cũng chưa bao giờ thiếu.
Đó là điều nãi nãi đắc ý nhất, chu vi mấy chục dặm quanh đây, Vân gia nổi tiếng lương thiện, có một ví dự “dữ dân vi thiện” thứ danh xảy ra ở Vân gia.
Tường hậu sơn của Vân gia do gạch xây lên, có rất nhiều người mới tới khi xây nhà tận dụng một mặt tường của Vân gia, điều này không được, Vân gia là nhà quan, làm hàng xóm với ai phải chú ý, cứ thoải mái mà làm như thế là không được, quan gia tới muốn rỡ nhà của nông hộ, cách Vân gia ba xích (1m) mới được phép xây nhà, các nông hộ thấy nhà có nguy cơ bị phá, đây là tai họa lớn.
Không biết làm sao, nông hộ tìm Vân gia lão nãi nãi khóc lóc kể lể, vì không có tiền xây nhà cho nên mới nghĩ lợi dụng tường sau của Vân gia, xin lão nãi nãi tha cho, đừng để quan gia phá nhà của mình.
Lão nãi nãi nói quyết định của quan gia không sai, thân phận chênh nhau quá lớn, thói đời này sống bằng vào cái thân phận, cho nên dùng tường sau của Vân gia không được, quy củ là điều cần thiết. Khi các nông hộ tuyệt vọng thì lão nãi nãi nói, các ngươi không xây được tường, nhưng Vân gia thì không vấn đề, bảo quản gia xây bên trong tường sau một bức tường mới, cách đúng ba xích, giờ cái ngõ này thành danh thắng của Vân gia trang, các hương thân thấy có người nghi ngờ nhân phẩm của Vân gia, liền kéo hắn tới cái ngõ ba xích để cho mở mắt ra.
Có thanh danh tốt chính là sự phòng hộ kiên cố nhất, phòng hộ của nãi nãi có thể nói là tường đồng bách sắt, Vân Diệp phục sát đất trí tuệ của nãi nãi.