– Chủ mưu là Đậu Yến Sơn? Hắn chưa chết à?
Lý Nhị xem lời khai, thấy Hồng Thành chỉ dám gật đầu không dám nói, đột nhiên hỏi:
– Vân gia cũng bị đốt?
– Bẩm bệ hạ, Vân gia là khu tai nạn trọng điểm, có bốn người ném lửa vào nhà Vân hầu, cháy thảm nhất, chỉ còn lại hai cái chuồng ngựa, có điều trong họa hoạn Vân gia biểu hiện không tệ, quản gia bảo xe thủy long đi cứu các tiểu hộ khác rồi cuối cùng mới cứu Vân gia.
Biết chủ mưu là Đậu Yến Sơn rồi, Hồng Thành biết Vân gia bị đốt là hiển nhiên:
– Tên tiểu tử này e rằng sớm đã đoán được Đậu Yến Sơn còn sống, Khác Nhi tới báo, sau khi dọn dẹp trạch viện Đậu gia, phát hiện mật thất, trong mật thất có vết cào. Vân Diệp nhìn thấy liền vội vã về Ngọc Sơn, không rời Vân gia một bước. Ngay cả đồ đạc trong trạch viện cũng kéo về, hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng nhận tập kích, còn moi ra được vô số bảo tảng trong đống đổ nát của Đậu gia, tiểu tử, ngươi muốn cười nhạo trẫm, vậy trẫm cười nhạo ngươi một lần, trẫm có trời cao giúp đỡ, trời giáng mưa lớn, dập tắt hỏa hoạn, không biết ngươi dùng cách gì đối phó với Đậu Yến Sơn, Đậu gia liệu có bỏ qua tên đầu sỏ như ngươi không?
Lý Nhị nói xong cười phá lên, lại bảo Hồng Thành:
– Không được báo tin, nếu không phạt cả ba tội cùng lúc.
Hồng Thành từ Thái Cực cung ra thì mặt trời đã lên rất cao, mắt có hơi hoa, chui vào ngự trù đòi một bát cháo lớn, hai con gà, ngồi dưới mặt trời ăn ngấu nghiến, ăn được nửa chửng ngẩng đầu lên nói:
– Vân huynh đệ, không phải ca ca không giúp ngươi, mà là thánh lệnh khó trái, các ngươi là thần tiên đánh nhau, người ngu xuẩn như ca ca không xen vào được, ngươi bảo trọng.
Nói xong tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều, lại quát vào bếp:
– Cho ta một bầu rượu. Bạn đang đọc chuyện tại
Lưu thúc ngồi ở xe ngựa do trang tử phái tới, đem chuyện hôm qua nói rõ cho Đại quản gia Tiền Thông, Tiền Thông nghe Lưu thúc kể xong, vỗ vai ông ta:
– Lão Lưu, ngươi làm tốt lắm, không uổng công ta tiến cử với lão nãi nãi, chuyện này làm cực tốt, sau khi về phủ ta sẽ thỉnh công với lão nãi nãi.
Lão Lưu chỉ cười không nói, Vân gia xưa nay thưởng rất hậu, Đại quản gia Tiền Thông nay không phải là nô tịch nữa, vợ con cũng không phải, nhà có mấy trăm mẫu rộng, có vài điền hộ, cuộc sống thư thái, ông ta lại nhất định sửa thành nô tịch, lão nãi nãi bảo hắn sửa mấy lần, ông ta không sửa, còn làm tử khế cho mình, xem ra không định rời Vân gia nữa.
Ở nhà khác chuyện này không thể xuất hiện, nguyện vọng lớn nhất của nô phó nhà khác là thành lương dân, chỉ có nô phó của Vân gia là chẳng bận tâm, hiện giờ cuộc sống còn thư thái hơn cả lương dân nộp thế, chỉ những kẻ ngốc mới muốn ra ngoài chịu tội.
Mấy ngày trước mấy nha hoàn trong nhà tới tuổi đều gả cho nhà dư giả trong trang, không ai xem thường, lấy về nhà đều hầu hạ như bà cô, chẳng vì cái gì, chỉ vì những nha hoàn đó quen lão nãi nãi, cô cô, tiểu thư trong phủ, thường thường nhận một số công việc trong phủ làm, tính ra còn lãi hơn kiếm ăn ngoài đồng ruộng, chưa nói tới đều còn thân thể thanh bạch, mấy nhà cưới về được đều cười lệch miệng.
Trên đường không chỉ có đoàn người bọn họ, nha hoàn trong thành Trường An của Vân gia ngồi trên xe trâu rất hưng phấn, nói chuyện không khỏi hơi to một chút, bị nhốt trong thành Trường an tới phát điên rồi, nay được tới Vân gia trang tử, đứa nào cũng lớn tiếng bàn luận xem mình được phái hầu hạ vị chủ tử nào.
Thực tế chủ tử của Vân gia không cần chọn, không ai ngược đãi hạ nhân, chỉ cần không phải đi hầu hạ tiểu tiểu thư là có phúc, ác danh của tiểu tiểu thư cũng chẳng qua là nuôi một con lợn cực lớn, còn coi con lợn đó như bảo bối, so với nói đi hầu hạ tiểu tiểu thư, không bằng nói bị phái đi hầu hạ con lợn béo kia, cho nên không nha hoàn nào muốn, nha hoàn của tiểu tiểu thư cứ đổi luôn, nghe đâu con lợn đó rất thích húc người, húc một cái là ngã chổng vó.
Bọn chúng lớn tiếng bàn luận Vân gia, không chú ý sau lưng không xa có một cái xe trâu đi theo, đánh xe là một hán tử trên ba mươi, đội nón rộng vành, ngồi trên càng xe tựa hồ chuyên tâm đánh xe.
500 quan, đó là tiền thưởng giết chết Vân Diệp, du hiệp thành Trường An, cùng với các hảo hán làm nghề không vốn đều hưởng ứng, chỉ cần giết chết bất kỳ một chủ nhân nào của Vân gia là có 100 quan.
Vị du hiệp đánh xe này nhận 50 quan tiền đặt cọc, lập tức đánh xe tới Vân gia trang thử vận may, trong đội ngũ hiện giờ không có chủ nhân Vân gia, lớn nhất chỉ có một quản gia, có ai bỏ một trăm quan ra giết một quản gia? Cho nên hắn âm thầm đi theo xe trâu của Vân gia đợi thời cơ.
Hắn chạy rất nhanh, được người ta tặng cho ngoại hiệu Nhất Trận Phong, chỉ cần thành công, hắn tự nhận có thể thoát khỏi trùng vây, chuyện như vậy hắn không phải làm lần đầu, chưa từng thất thủ.
Trên đường tới Vân gia có quán trà nhỏ, bán trà là bà bà mù mắt, Vân gia đem kỹ thuật pha trà dạy cho bà bà mù và nhi tử của bà ta, nhi tử bà ta là chàng trai có chí, nếu không phải có mẹ già bị mù cần chiếu cố đã ra ngoài xông pha rồi.
Từ khuôn mặt hồng hồng của đám nha hoàn là nhìn ra được chàng trai kia được nữ hài tử hoan nghênh ra sao.
– Cẩu Tử, mang trà ra đây, khát khô cổ rồi.
Tiền Thông lớn tiếng gọi chàng trai, chàng trai nhe hàm răng trắng ra cười, xách ấm trà tới.
Nụ cười của Cầu Tử rất sáng lạn, rất đẹp, luôn lộ ra tám cái răng, người Quan Trung không có mấy ai có răng đẹp như thế, đa phần là vàng khè, có lẽ là do vấn đề thủy thổ. Quy luật này không có tác dụng với Cẩu Tử, răng hắn trắng như ngọc thạch, lấp lánh sáng, hơn một năm dinh dưỡng đầy đủ đem thằng nhóc gầy gò nhỏ bé thành một chàng thiếu niên anh tuấn.
Cô nương Mễ Chỉ hán tử Tuy Đức, không cần đánh không cần hỏi, chàng trai cưỡi ngựa như cơn gió, cô nương Mễ Chi trên cỏ cười tít mắt. Sư tử đá canh cửa mèo chẳng vào nổi, hán tử Tuy Đức người này giỏi hơn người kia.
Đó là câu từ nho nhỏ ở Quan Trung, diễm danh khắp thiên hạ – Điêu Thuyền, nhân trung Lữ Bố, xuất hiện ở hai nơi này. Vân gia từ trên xuống dưới đều rất thích Cẩu Tử, lão nãi nãi mỗi lần đi qua quán trà đều dừng lại uống một chén, nói chuyện với lão nương già của Cẩu Tử vài câu, thuận tiện khen Cẩu Tử hiếu thuận, nghe lời. Đó là thời khắc hạnh phúc nhất của phụ nhân mù, ngay cả cáo mệnh lão nãi nãi còn khen nhi tử của mình, còn gì mà không hai lòng, dù thi thoảng có than phiền mấy câu, nói mắt không nhìn thấy, liên lụy con, nếu không thằng bé này sớm cưới tức phụ rồi.
Còn nói thằng bé này dùng tiền lấy mạng ra đổi trên thảo nguyên đem đi khám bệnh cho bà ta hết, không cô nương nào muốn gả tới cái nhà nghèo này, đó do gánh nặng là bà, làm thằng bé sống không được như ý.
Cẩu Tử phiền nhất là mấy lời này, nếu như hắn muốn cưới tức phụ thì dễ lắm, cho dù nhà cô nương ấy bỏ tiền cũng có, trong nhà nhân khẩu đơn giản, chỉ có hai mẹ con, không thấy đám nha hoàn hầu hạ lão nãi nãi mắt lúng liếng sắp chảy ra nước rồi à?
Vân Diệp không thích Cẩu Tử, mỗi lần thấy là muốn đạp cho hai phát, nam nhân mà có bộ dạng quỷ này cho ai xem, ghét nhất những kẻ càng lớn càng đẹp trai. Cái thẳng bé xấu xí trên thảo nguyên vẫn hợp ý hơn, cho nên mỗi lần gặp nhau, Vân Diệp đều kể chuyện hắn bị Na Mộ Nhật đè mông lên mặt, khiến lần nào đám hộ vệ cũng cười đau ruột, đám nha hoàn thù địch, Cẩu Tử không biết giấu mặt vào đâu.