Đường Chuyên

Chương 417: Tin bất ngờ



– Công chúa, con thỏ này không được, đó là quà sinh nhật thiếu phu nhân tặng cho tiểu thiếu gia, chọn mãi mới có một cái, tiểu thiếu gia cũng rất thích, không thể mang đi.

Hà gia đại nương tử rất xem thường bộ dạng nhà quê của công chúa, lưu ly ở Vân gia chẳng đáng tiền, trong nhà bà ta có hai cái cốc lưu ly, chẳng qua người Vân gia trang tử chẳng bao giờ nói với người ngoài chuyện này, người ta nói tới lưu lý là khoe quý giá ra sao, lão hán trồng lúa của Vân gia trang cũng mỉm cười, sau đó bỏ đi, nhận định người vừa nói chuyện với mình là đồ nhà quê, không xứng nói chuyện.

– Hà di, ta chỉ xem ở đây, không mang đi, có được không, a di cho ta chơi thêm một lúc.

Linh Đang cầu xin:

Linh Đang rất được người ta yêu quý, nhất là Hà gia đại nương tử không có nữ nhi, ngay từ lần đầu thấy Linh Đang là thích rồi, tất nhiên làm gì có chuyện không đồng ý.

Lý An Lan nỗ lực chuyển ánh mắt khỏi con thỏ, oán niệm như thủy triều, trước kia mình không có những tâm tư lung tung kia thì số bảo bối này là của mình hết rồi. Giờ làm bản thân thành nữ nhân không biết xấu hổ, bị chủ mẫu nhà người ta nghi ngờ lên nghi ngờ xuống, lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình.

Lĩnh địa phải phát triển, con dân cần cơm ăn, nhưng quan viên không quản việc, mình tới chỗ con dân, nghênh tiếp nàng không phải hoài nghi thì là thù địch.

Hồng Thành giết chết cả đống loạn dân trong lãnh địa, bao gồm cả nhà thổ vương, mình tới đây liền ở trong phủ lãnh chủ sạch sẽ, nha hoàn, phó dịch đều chuẩn bị sẵn, chẳng phải lo lắng gì. Nếu như là một con lợn nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, đáng tiếc, Lý An Lan luôn muốn làm chút việc gì đó, muốn con dân sùng bái mình.

Vân Diệp đã nói đây là một loại bệnh, cần phải chữa trị, đại bộ phận người Lý gia đều có bệnh này, còn mắc bệnh rất nặng, loại bệnh này dễ chết người, lại còn truyền nhiễm, chết một cái là cả đống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2469

Trước kia còn nghĩ Vân Diệp nói đùa, hiện giờ mới biết y không định đùa chút nào, đều là lời vàng ý ngọc.

Một nha hoàn đứng ngoài kho không ngừng gọi Lý An Lan, hộ vệ Vân gia không cho ả vào, làm Lý An Lan đang chọn bảo vật bực bội đặt một khối ngọc phỉ thúy trong tay xuống, nàng rất thích thứ này, đang tính toán dùng nó làm trang sức thì bị nha hoàn cắt ngang, tức tối đi ra ngoài.

– Công chúa, Phùng gia Lục công tử tới, muốn cận kiến công chúa.

Hắn tới làm cái gì? Lý An Lan hoang mang, xưa nay toàn là đám đệ đệ của hắn tới gặp mình mà? Sao lần này lại đổi người rồi? Có điều Phùng Trí Dũng là một nhân vật, đám đệ đệ ăn hại không thể so được, nghĩ tới những hành động ấu trĩ của mấy tên đệ đệ hắn, Lý An Lan cảm thấy buồn cười, ngay tâm tư chơi đùa chúng cũng chẳng có, nếu như Vân Diệp biết, bọn chúng chết thế nào cũng chẳng hiểu.

 

Thay y phục tới tiền sảnh, Phùng Trí Dũng đang nóng ruột đi đi lại lại, hắn cực kỳ lo lắng tin tức Vân Diệp đã tới, trong số những quý nhân không thể đắc tội trong thành Trường An mà phụ thân nói có Vân Diệp, xếp hạng gần trên cùng, phụ thân rất ít khi tự mình dạy dỗ đám con cái đông đảo của mình, đều yêu cầu bọn họ tự ngộ ra,những nói với họ đều là điều họ phải biết, phải tuân theo. Thân đệ đệ của mình đã bị công chúa làm tẩu hỏa nhập ma rồi, cho nên hắn cố ý kéo cả hai đệ đệ khác vào, là hi vọng chẳng may có chuyện thì cũng có cơ hội quấy đục ao lên, nói không chừng cứu được thân đệ đệ.

– Hạ thần bái kiến công chúa, tới đường đột, mong công chúa thứ lỗi.

Lý An Lan ưu nhã phất tay:

– Công tử khách khí rồi, nay ta thân ở Lĩnh Nam, chỗ nào cũng cần lão quốc công chiếu cố, nói đường đột thì khách khí quá.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

Vừa gặp Lý An Lan là Phùng Trí Dũng lập tức hạ thân phận xuống, đặt mình ở vị trí thần tử. Hắn không biết vì sao Vân Diệp tới, tới với sứ mạng gì, làm gì? Muốn kiếm được manh mối ở chỗ Lý An Lan cần đủ kiên nhẫn và trí tuệ.

– Thời gian qua nghe nói điện hạ phiền não vì quan viên làm việc không đắc lực, trong nhà hạ thần còn có ít môn khách thanh đàm, mặc dù không có tài kinh thiên, nhưng dùng vào chút sự vụ thường ngày, chi tiêu tiền bạc vẫn hữu ích. Ít nhất có thể giảm bớt vất vả của điện hạ, trong đó có người tên Tiêu Thương Sinh, rất hóm hỉnh, thường nghe hắn thanh đàm có thể giải ưu phiền, nếu công chúa cần, hạ thần sẽ lệnh chúng tới phủ nghe sai khiến.

Lý An Lan còn lâu mới cho người Phùng gia vào nhà mình, như vậy có nguy cơ bị gạt sang bên lề, quyền lực của mình vốn không còn bao nhiêu, giờ chia ra một ít thì thành nhàn hạ rồi, nếu như thế mình đã làm đương gia nãi nãi hầu tước phủ cho xong, chạy tới vùng hoang vắng này làm gì.

Lý An Lan nhoẻn miệng cười, khéo léo nói:

– Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là chút ít vất vả, không làm khó được phủ công chúa, trong nhà cũng còn vài nô tài dùng được, dùng quen người cũ rồi, nhất thời không muốn đổi.

– Cũng phải, điện hạ có Vân hầu toàn lực ủng hộ, tất niên không thiếu người tài, Vân hầu nắm thư viện lớn nhất của Đại Đường, chỉ cần ngả về phía Lĩnh Nam một chút, nhân tài cho công chúa dùng sẽ có cả xe. Nghe nói không bao lâu nữa Vân hầu sẽ tới Lĩnh Nam, hẳn Lĩnh Nam ta sẽ có tin lành, không biết điện hạ có thể chỉ bảo cho hạ thần chút ít, để gia phụ sớm quét cửa nghênh đón. Gia phụ thường nói với hạ thần, ở Trường An được Vân hầu khoản đãi, hầu tước tôn quý đích thân xuống bếp, làm món ăn thiên hạ vô song, từ sau khi nếm thử, thấy món ăn trên đời thành vô vị, hận không thể chắp cánh bay tới Trường An, ăn thêm lần nữa, lần này tương ngộ, nhất định làm gia phụ được đền bù ước nguyện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Lý An Lan không nghe lọt câu nào nữa, chỉ nghe tới đoạn Vân Diệp sắp tới Lĩnh Nam là mừng rỡ hồn phách sắp bay ra ngoài, lúc thì sung sướng, lúc thì lo lắng, lúc lại bi thương. Công chúa điện hạ tinh minh mạnh mẽ đã biến mất, chỉ còn lại một phụ nhân thương thân trách phận.

Chìm vào trong kỷ niệm, sắc mặt Lý An Lan dần dần ánh lên một sắc đỏ kiều diễm, làm Phùng Trí Dũng bất giác bị vẻ yêu kiều của nàng hút hồn, đang nói chuyện mà im bặt, nhìn nàng chằm chằm không chớp. Lý An Lan đi gặp khách, nhất là nam khách luôn mặt y phục đen, tỏ ý mình là quả phụ, váy đen da ngọc, càng tôn lên dung mạo của nàng, quả phụ mới sinh con đường cong hấp dẫn càng khiến người ta tơ tưởng, nhất là lúc này khuôn mặt nàng đỏ lựng, mắt ướt át yếu mềm cô đơn, khiến nam nhân hận không thể ôm vào lòng âu yếm an ủi.

Có điều chỉ đơn thuần tán thưởng vẻ đẹp của Lý An Lan thôi, Phùng Trí Dũng là kẻ thông minh, không có suy nghĩ quá phận nào, thầm thở dài, đệ đệ của mình không còn cơ hội nào cả, tâm tư của công chúa hoàn toàn đặt lên người Vân Diệp, một khi giao phong với Vân Diệp, bản thân hắn cũng chẳng có phần thắng, chẳng thể hi vọng vào phụ thân, quá nhiều con, ông chẳng để ý tới tất cả được, mặc cho con cái đấu đá, như thế ông mới nhìn trúng đứa ưu tú nhất. Nghĩ tới đó Phùng Trí Dũng cảm thấy miệng chát vô cùng, có lẽ Trí Tuệ vào rừng tìm vàng chưa chắc không phải chuyện tránh họa tốt.

Nhưng phụ thân dùng cách nuôi cổ để nuôi con, không sợ một ngày hại mình sao.

*** cổ, con sâu độc duy nhất còn lại sau khi giết chết những con khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.