Đường Chuyên

Chương 470: Gặp ngã ba



Lý Thái như nhớ ra điều gì, đứng dậy đào cái cột, cuối cùng đào ra mấy cái bánh hoa quế, có điều bên trên mọc đầy rêu xanh, đành vứt đi.

Một thân anh nhỏ bé như linh miêu thuần thục vòng qua thị vệ, khi tới cửa sau điện Thừa Thái, móng tay cào lên cửa phát ra tiếng khủng bố, thị vệ làm bộ không nghe thấy, nhưng từ khóe môi nhếch lên của bọn họ là biết họ rất quen thuộc cảnh này, chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần.

– Lan Lăng, nếu như muội không mau chóng đem đồ ăn tới đây, đợi muội vào thư viện xem xem ta xử lý muội ra sao.

Hai mắt Vân Diệp đang khép hờ chợt mở ra, nói về phía cửa sau, Lý Thái tức thì hớn hở, trước kia mỗi khi xui xẻo, chỉ Cao Dương, Lan Lăng tới mang thức ăn cho mình, tối nay xem chừng không sợ đói rồi.

Cửa bị đẩy một khe hở, Lan Lăng chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng manh lách vào, trên tay có một cái giỏ nhỏ, vừa vào cửa đã cong cớn nói:

– Cho muội một quả pháo trúc lớn, nếu không không cho ăn.

Còn cẩn thận giấu giỏ trúc sau lưng.

– Pháo trúc bị bệ hạ lấy đi rồi, chẳng còn cái nào, hơn nữa muội cần pháo trúc làm gì, để phá cung điện à? Hai bọn ta thảm thế nào đâu phải là muội không thấy, tiểu nha đầu chỉ nhớ ăn không nhớ đòn.

Vân Diệp làu bàu cướp lấy cái giỏ sau lưng Lan Lăng, nhìn vào trong, toàn các loại bánh, cũng không biết làm bao lâu rồi, bánh nếp mà Vân Diệp bẻ cái đã gãy đôi.

Chỉ có bánh hoa quế là làm chưa lâu lắm, dùng nước bọt thấm ướt vẫn ăn được, chia cho Lý Thái một miếng, hai người gặm một cách khó nhọc. Lan Lăng thoáng cái biến cái màn rách tạo thành thế giới nhỏ, ngồi nép bên cạnh Lý Thái, bắt chước ngời lớn nói:

– Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn, nhà bếp trong cung bị sập rồi, đầu bếp béo bị vùi bên trong, mấy người mới kéo được ả trong đống đổ nát ra, bậy cả ra quần, cho nên không có cái ăn. Muội đành tới điện Trường Minh lấy ít cống phẩm, vốn là còn có một con lợn, nhưng muội không mang đi được, đành lấy bánh. Ở trong cung mà đốt pháo trúc gì chứ, như sấm nổ vậy, muội đang ở Anh Đào hiên cùng thỏ con nhảy dây, con thỏ vô dùng sợ xỉu luôn, muội liền chạy tới tiền điện xem xảy ra chuyện gì, kết quả qua Triệu Sung viện thấy Vương mỹ nhân trần truồng la hét trong sân, thú vị lắm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: 42: Đừng Nhìn Đi Tiếp Đi

Lý Thái thở dài, đặt cái bánh mới ăn một nửa xuống:

– Chẳng trách ngươi muốn ta tiếp nhận đám Hồ tử kia, chuyện này đúng là chỉ thích hợp bản thân chúng ta biết, nếu tiết lộ ra ngoài, để xuất hiện nhân vật như Đậu Yến Sơn thì thành họa lớn, trước khi xảy ra chuyện thì sóng yên biển lặng, chuyện xảy ra thì long trời lở đất, qua rồi vẫn tim đập chân run. Nếu như ta nhận lấy chuyện này, mọi sự trên đời vô duyên với ta.

– Cũng tốt, an bài của ngươi luôn có lý, đám thủ hạ của ta hiện giờ không chịu yên phận nữa, mấy ngày trước còn xúi ta nhân lúc đại ca không có mặt, biểu hiện một phen trước mặt phụ hoàng, xem xem có cơ hội thay đại ca làm thái tử không?

– Đám người này vì tiền đồ phú quý mà không gì không làm, chẳng hề bận tâm ta nghĩ gì, phụ hoàng vì hoàng vị đã trả giá nặng nề, ta cớ gì phải học phụ hoàng?

 

– Đại ca lại đâu phải hạng người vô dụng, huynh ấy kế vị là tốt rồi, bọn ta cùng mẹ sinh ra, huynh ấy làm hoàng đế, bất kể thế nào ta cũng không thiếu được một vị trí thân vương, chỉ cần tĩnh tâm toàn lực nghiên cứu học vấn, ta nhất định không thua kém những bậc tiên hiền, vì ta có nguồn lực khổng lồ có thể thoải mái cung cấp cho ta nghiên cứu, đó là điều bọn họ không có được, cho nên vượt qua bọn họ là chuyện tất nhiên, tương lai trên sử sách thành tựu huy hoàng đó há một cái hoàng vị có thể so sánh? Ở mặt này dù hào quang cho lấn át đại ca, huynh ấy cũng thấy vui mừng, chứ không phải là mạo phạm. An bài tốt lắm, Diệp Tử, bao năm khổ tâm của ngươi cuối cùng cũng có kết quả, có lẽ đây là con đường tốt nhất của ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1139: Đứa trẻ này không bình thường

Vân Diệp không lên tiếng, vẫn gặm cái bánh cứng như đá một cách máy móc, nghĩ một lúc ném bánh đi, nói với Lý Thái:

– Ta từng nhìn thấy ngươi sống cực kỳ u ất tới năm ba tư tuổi trong ảo ảnh.

– Ảo ảnh, đó là chỗ nào?

Lý Thái nhìn Vân Diệp chằm chằm, đôi mắt trong điện Thừa Thái u tối như phát sáng:

– Ta không biết, hình như là nằm mơ, ngươi cứ coi ta như nằm mơ đi.

Nói xong Vân Diệp lấy một cái bánh không biết tên là gì trong giỏ, tiếp tục ăn không nói nữa.

Lan Lăng dù sao tuổi còn quá nhỏ, định mang thức ăn cho Tứ ca, nhưng không chống được cơn bồn ngủ, dựa vào lòng Lý Thái ngủ mất, trong cái miệng nho nhỏ có giọt nước dãi trong suốt nhỏ xuống theo khóe miệng, Lý Thái lấy khăn tay ra, cẩn thận lau sạch, đổi tư thế, để nó nằm trong lòng mình ngủ thoải mái hơn, tay khe khẽ vỗ vai Lan Lăng, hát một bài ca cổ:

– Chu công bán rượu, Chu bà đuổi chó, chạy tới ngã ba, lợn một đá, trâu một đá, đá vào lưng a bà, cô nương chạy ra, ở ngã ba…

Trải qua một đêm không ngủ ở hoàng cung, khi rạng sáng bách quan lên triều thì hoàng cung đã không khác gì moi ngày nữa, chỗ đất đai cháy xém đã bày kín hoa tươi, mang đẫm sương sớm nở rộ dưới ánh sáng, chỉ có cái cây kia không thấy đâu, cung nhân qua lại, lễ nghi như thường.

Lan Lăng bị Trường Tôn thị bắt sống, tối qua thực ra nó sợ lắm, muốn kiếm một bờ vai chắc chắn làm chỗ dựa, đáng tiếc không thể dựa vào lòng hoàng đế, những phi tử khác cũng không được, mẫu thân của nó mất sớm, không có người thân an ủi, cũng không ai có thể ôm nó ngủ.

May mắn là Lan Lăng rất thông minh, tìm cho mình một vòng tay kiên cường nhất, ấm ám nhất, trong mơ nó nghe thấy ca ca mình ngâm nga ca dao, đây là điều nó dùng trí tuệ đánh đổi lấy, cho nên không muốn dậy sớm.

Vì thế khi Trường Tôn thị tới điện Thừa Thái liền nhìn thấy Lan Lăng nằm trong lòng Lý Thái, người khoác áo bào của Lý Thái, đôi chân trắng trẻo thì nhét trong lòng Vân Diệp, nếu không cả đêm bị muỗi cắn đôi chân này không còn ra gì nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 120: Lột sạch ăn ngay

Hôm qua Lý Thái suy nghĩ cả đêm, tới sáng mới ngủ, Vân Diệp thì ngủ bất tỉnh nhân sự, chắc vì bỏ được tâm sự đi nên không phát hiện ra Trường Tôn thị tới.

Nhìn dáng ngủ khó coi cả cả ba, Trường Tôn thị lui ra, sai người mang một tấm thảm đắp cho cả ba, thấy thứ tốt đẹp không nên phá hỏng thì hơn.

Công Thâu Mộc từ sáng sớm đã bị gọi vào hoàng cung, sau khi xem xét tình hình tổn hại của điện Cam Lộ nói với Trường Tôn thị:

– Nương nương, điện Cam Lộ bị tổn hại nghiêm trọng rồi, không thể tu sửa được nữa, biện pháp duy nhất là xây lại, điện Cam Lộ nhỏ hơn cung Vạn Dân nhiều, móng vẫn còn nguyên, thêm vào cung Vạn Dân sắp xây xong, vật liệu dư một chút. Vi thần cho rằng chỉ cần một tháng là có thể xây dựng xong, tiêu tốn ít hơn cả tu sửa, khơi công ra sao, khi nào còn đợi nương nương cho biết.

Trường Tôn thị nhíu mày nhìn điện Cam Lộ đổ nát, cũng thấy khả năng tu sửa không cao:

– Tiên sinh là chuyên gia xây dựng thổ mộc, cho nên kiến nghị của tiên sinh nhất định khả thi nhất, vậy xây dựng lại đi, không cần xa hoa, chỉ cần yên tĩnh dễ chịu là được.

Hoàng gia rất vô tình, rất lạnh lùng, không có tình người gì hết, mới tỉnh ngủ Vân Diệp và Lý Thái đã bị Trường Tôn thị đuổi khỏi hoàng cung, cơm sáng cũng không cho ăn. Đoàn Hồng toàn thân quấn băng vải, đi tập tễnh vẫn kiên thủ cương vị, không hiểu vị cao thủ này rõ ràng xương khớp lệch rồi, vì sao còn có thể đứng đây được, rõ ràng không phù hợp với quy luật bình thường, thế là thế quái nào nhỉ? 

Cao thủ có tôn nghiêm của cao thủ, Đoàn Hồng không nói gì hết, nhưng người vừa cử động một cái, Vân Diệp liền nhìn ra xương khớp toàn thân hắn rời ra rồi, mặt vặn vẹo, đầu tựa hồ nhọn hơn, Vân Diệp, Lý Thái há hốc mồm nhìn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.