Đường Chuyên

Chương 523: Hi Mạt Đế Á diễn giảng (2)



Hi Mạt Đế Á thi lễ với Vân Diệp:

– Cảm tạ ngài, tiên sinh thành thật, tượng sư tử mặt người ngài nói tên là Tư Phân Khắc Tư ( sphinx), nó chỉ là thứ ngu xuẩn biết vài câu đố thôi. nguồn TruyệnFULL.vn

– Điều ta muốn nói là, văn minh không phải là thần thoại phi lý trí, bình phương độ cao của kim tự tháp bằng diện tích tam giác mặt tháp, chu vi đáy tháp trừ trừ độ cao tháp bằng chu vi hình tròn trừ bán kinh, một suy đoán khác của chúng tôi về kim tự tháp cũng mới được chứng thực qua lời vị tiên sinh này, đó là chu vi vi đáy gấp hai lần chiều cao tháp, vừa vặn bằng con số Tổ soái trong lời nói tiên sinh, ngài có tin đó là một sự trùng hợp không?

– Các vị tiên sinh, không nói tới bậc tiên triết như sao trời của chúng tôi, xin hỏi các vị, với kiến trúc kim tự tháp được tổ tiên chúng tôi xây từ bốn nghìn năm trước, ngài còn nói chúng tôi là đám dã nhân chưa khai hóa sao? Cầm búa gào rú là hải tặc Bắc Âu, buộc thùng rượu ở bụng là người Cao Lô ( Gaul), đừng đem học giả cao quý trộn lẫn với đám dã nhân thô bỉ, nếu chẳng phải vị tiên sinh này biết tiên triết Hi Mạt Đế Á, ta thiếu chút nữa còn cho rằng đây là một hoang mạc học thuật.

Lý Hoài Nhân buồn bực nhìn Hi Mạt Đế Á, cuối cùng phát hiện ra bên tai nàng có mấy nốt rỗ trắng, tức thì trở nên cao hứng, nữ nhân này cũng không phải là hoàn mỹ.

– Nữ học giả mỹ lệ, bài hùng biện của nàng làm chúng tôi xấu hổ, nhưng lời nàng nói đều là suy đoán, người Đại Đường lại coi trọng chứng cứ, lời nàng nói rất có khả năng là một sự trùng hợp, sư phụ ta từng nói việc xây dựng kim tự tháp vượt quá năng lực của người Ai Cập, vì thời đó không có khả năng có hai ngàn vạn người cho pháp lão ( pharaoh) sử dụng, cho nên nguồn gốc của nó vẫn còn tranh luận.

– Nhưng nhận thức của nàng về toán học làm ta khâm phục, tiên sư Hi Mạt Đế Á có kiến thức rất sâu về ( viên trùy khúc tuyến) và ( toán thuật), cho nên có lý do tin nàng không chỉ kế thừa vẻ đẹp của bà ấy, còn kế thừa học thuật nữa. Nếu như nàng thấy tiện, ta muốn mời nàng tới thư viện Ngọc Sơn làm học giả, thư viện Ngọc Sơn không như nàng nói, vài người hoặc mười mấy người, nó là học viện mang tính tổng hợp, học sinh nơi đó có hơn hai nghìn người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 565: Tính Toán Giết Người

Lần đầu tiên Hi Mạt Đế Á lộ vẻ cả kinh, nàng hiểu rõ, ở thời đại này có trường học lớn có ý nghĩa gì.

– Tiền lương của ta không thể không nói nhé, ta phải nuôi sống mười sáu người, cho nên thù lao ngài trả phải tương xứng với học thức và thân phận của ta.

– Nàng cứ yên tâm, riêng vẻ đẹp của nàng cũng xứng đáng được trợ cấp thêm.

Vân Diệp cười lộ ra hàm răng trắng:

Trường Tôn Xung đau khổ dùng đầu đập vào vai Lý Thừa Càn, người ta thành tiên sinh thư viện rồi, ai còn tán được nữ nhân như thế? Lý Thừa Càn thản nhiên, hắn cũng là lãnh đạo thư viện, xưa nay lại không hứng thú với nữ tử ngoại tộc, chỉ có Lý Hoài Nhân không biết nghĩ gì mà cười như thằng ngốc.

Yểu Nương không hiểu, vừa rồi còn là một ca kỹ dưới tay ả, sao chớp mắt một cái đã thành tiên sinh thư viện, hai thân phận này một trên trời, một dưới đất, Yến Lai lâu chọc nổi tiên sinh thư viện sao? Bộ mặt béo múp nặn ra nụ cười tươi roi rói, cẩn thận xin lỗi Hi Mạt Đế Á, chỉ hi vọng nữ nhân Hồ tử này không làm khó mình quá đáng.

– Bà là người lương thiện, mặc dù đối xử với bọn ta không tốt, nhưng khi bọn ta đói khát, là bà cho bọn ta thức ăn, nên ta cám ơn bà.

Hi Mạt Đế Á nắm tay Yểu Nương trấn an, tới khi Yểu Nương xác nhận nàng không nói ngược mới buông tay ra, Vân Diệp rót một chén rượu nho đưa cho Hi Mạt Đế Á:

– Từ mai trở đi chúng ta là cộng sự rồi, trong thư viện có rất nhiều bậc trưởng giả, có cống hiến lớn trong lĩnh vực của họ, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 88

Hi Mạt Đế Á nhận chén rượu uống cạn, nói với Vân Diệp:

– Tất nhiên rồi, ta vốn chuẩn bị vào thư viện vừa học tập vừa giảng bài, cám ơn tiên sinh cho ta cơ hội này.

Vân Diệp lấy trong lòng Lý Hoài Nhân một túi vàng, đặt lên bàn cười nói:

– Đây là tiền thu xếp của các nàng, sáng mai sẽ có xe ngựa tới đón các nàng, nơi ở thư viện sẽ an bài, Ngọc Sơn là một nơi rất đẹp, nhất định nàng sẽ thích.

Cáo biệt Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp thấy hôm nay tận hứng rồi, vô tình câu được cho thư viện một mỹ nhân ngư cực to, nữ nhân này nhất định sẽ thông thao học thức đông tay. Sau này kiếm được thư tịch bảo bối ở phương tây sẽ có phiên dịch đáng tin cậy rồi, bảo Tiếu Thương Sinh phiên dịch mấy cuốn sách, làm Vân Diệp tức xì khói, toàn bố láo bố toét.

Bốn tên kia đã không thấy đâu nữa, Vân Diệp thổi sáo xuống lầu, vừa tới tầng một đã thấy không ổn, Đoàn Hồng cười tủm tỉm nhìn y, bốn tên kia cúi gằm mặt im như thóc, thấy Vân Diệp xuống, đồng thanh chỉ y nói:

– Đều do y, y nói muốn bái phỏng học giả gì đó, nên mới tới đây.

Nghe thế Vân Diệp thiếu chút nữa ngã lộn cổ từ trên cầu thang xuống, con bà nó toàn một lũ chuột nhắt, Đoàn Hồng có cái chó gì đáng sợ, lão tử nhận thì sao.

– Được rồi, được rồi, đều là lỗi của ta, có chuyện gì to tát đâu.

– Tiểu tử, coi như ngươi dám làm dám nhận, dụ dỗ thái tử đi thanh lâu, tuy thái tử đã trưởng thành, nhưng tội này không nhỏ, Vân Diệp, ngươi định lĩnh tội ra sao?

Đây là giọng của Lý Nhị, ông ta tới thanh lâu làm cái gì? Chẳng lẽ cũng đi chơi gái? Ba chân bốn cẳng xuống lầu, lúc này mới nhìn thấy trong sảnh toàn danh thần dũng tướng, Lý Nhị, Lý Tịnh, Lý Tích, Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt… Ngoài hoa sảnh còn có Trường Tôn Vô Kỵ mặt đầy phẫn nộ, Phòng Huyên Linh bộ dạng đau lòng, đám Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Vương Khuê thì hả hê, lực lượng này đủ mở triều hội rồi, chẳng lẽ đến đây bắt mua dâm sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

– Khởi bẩm bệ hạ, thần dẫn thái tử tới thanh lâu kỳ thực là học hiền quân cổ đại, đó là Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng ven biển hẻo lánh; Bách Lý Hề được chọn từ ngoài chợ, vi thần dẫn thái tử tới thanh lâu là học tiên hiền, tội ở đâu ra? Vì sao vi thần phải lĩnh tội?

Lý Nhị vừa mới uống một ngụm rượu đã phun hết cả ra, Đỗ Như Hối kinh hãi lấy tay chỉ Vân Diệp:

– Ngươi lấy tiên hiền cổ đại ra so với kỹ nữ?

Ông ta thực sự ngờ có phải mình nghe nhầm không?

Trình Giảo Kim giơ ngón tay cái lên với Vân Diệp, bất kể thế nào, trước tiên có lý do đối phó coi như có bản lĩnh. Trường Tôn Vô Kỵ bợp gáy Trường Tôn Xung, phẫn nộ phát:

– Nghiệt súc, còn không mau thành thực khai ra.

– Ui da, cha, bọn con tới bái phỏng hiền sĩ mà, vốn đang uống rượu trong rừng cây ở Ngọc Sơn, đột nhiên phát hiện có cầu vồng xuất hiện, bọn con cho rằng có hiền sĩ xuất hiện, nên lên xe ngựa tìm, cuối cùng tới Yến Lai lâu.

Lý Nhị cười như cú mèo kêu, chói tai lại khó nghe, cười xong hỏi:

– Thừa Càn, con không mơ thấy gấu trắng chứ?

Lý Thừa Càn trước mặt Lý Nhị vứt đi rồi, như nhược như con dê con, bảo hắn nói thì tám phần là hỏng việc, Vân Diệp vội tiếp lời:

– Bệ hạ, người thường nói Đại Đường ta tuyệt đối không để hiền nhân phí hoài nơi hoang dã, hôm nay đúng dịp, không bằng bệ hạ gặp vị hiền nhân này? Tin rằng sau khi bệ hạ gặp xong sẽ không trách bọn thần nữa.

Thanh niên đi chơi kỹ viện có chó gì đâu, còn dẫn văn võ toàn triều tới bắt, không biết tự làm mình mất mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.