Biện pháp thì luôn có, Vân Diệp liền giúp Trường Tôn Xung điều chỉnh lại gánh, trả đồ của Phòng Di Ái, mục đích đã đạt được, không cần để ý tới thằng ngốc đó nữa, nhận lấy gánh của Trường Lạc, chuyển hết cho Trường Tôn Xung, cũng không hiểu có phải Trường Lạc bị ngốc không, gánh toàn pho mát, thứ này nặng chết thôi, Vân Diệp cho vào lòng bảy tám miếng, toàn bộ xếp hết cho Trường Tôn Xung, thấy hắn cố sức gánh lên mới hài lòng gật đầu.
Trường Lạc bị đám phụ nữ trêu chọc, nói hâm mộ nàng có người thương, làm cô công chúa hiền lành xấu hổ cúi gằm mặt xuống, Trường Tôn Xung hiên ngang đi về phía trước, đi một lúc quay đầu hỏi Vân Diệp:
– Vì sao ngươi đi tay không?
Vân Diệp không có tâm tình nói chuyện với một tên ngốc, đi tới sau đội ngũ tìm vũ sư xin hai túi da dê, dùng trâm đâm một lỗ nhỏ, để túi nước treo lên đầu Lương lão gia tử, có nước giảm nhiệt cho ông ta, may ra chịu được tới lúc đến Nam Sơn.
Cuối cùng đến được Nam Sơn, có chút bóng râm, phía trước có lễ quan đi lại tuần thị, không ngừng quát tháo phải có lòng thành kính, đi một hơi tới điểm tế thiên.
Lý Thái vác gánh ung dung đi tới, cái gánh đó như không có trọng lượng, nhẹ hều, khi xuát phát lễ quan đã cân, gánh không thể nhẹ hơn ba mươi cân, phụ nữ trẻ em giảm một nửa, Vân Diệp không tin đám quan viên phủ tông nhân cổ hủ đó lại tha cho Lý Thái.
Lấy tay ước chừng gánh của hắn, gặp ma rồi, niêm phong bên trên còn nguyên, nhưng gánh rất nhẹ, khác hẳn với Lý Khác mồ hôi mồ kê đầm đìa bên cạnh.
– Thanh Tước, ngươi hối lộ quan viên để bọn chúng bỏ qua cho ngươi à?
Vân Diệp nhìn xung quanh, không dám nói to:
– Ta mà cần hối lộ bọn chúng à? Mất thể diện của bản vương, ta đã nghe ngóng đại lễ nghi là gì rồi, cho nên ta hiến lên mười viên minh châu, để cho đẹp, ta chuyên môn đem nó đặt vào trong đá, thêm đá vào không phải ba mươi cân à? Còn về phần giữa đường đá tan thì liên quan chó gì tới ta, ai có khả năng làm đá không tan dưới mặt trời chứ?
Hiện giờ Lý Thái làm việc thực sự khiến người ta không nói được gì, cách hay như thế sao mình không nghĩ ra? Còn đi ngồi đếm số hạt ngọc mễ sao cho vừa đúng tiêu chuẩn ba mươi cân, nghĩ mà thấy mất mặt.
Lý Thái vẫn chia sẻ gánh nặng với đám đệ đệ muội muội, đứa nào chưa trưởng thành thì hắn ném lên xa giá thái tử, Lý Thừa Càn cảm kích nhìn đệ đệ, Lý Thái làm thế khiến Lý Thừa Càn giải thoát hoàn toàn khỏi day dứt, lấy trong lòng một gói bánh đưa cho Lý Thái, Lý Thái vừa mới mở ra đã bị Vân Diệp cướp lấy một nửa, Lý Khác cũng thò tay ra lấy một miếng, đang nhai thì phát hiện lễ quan tới, lập tức ngậm miệng, phồng má ngắm mặt trời.
Vân Diệp và Lý Thái bị lễ quan giáo huấn một chập, miệng dính vụn bánh là bất nhã, phanh áo không chút phong phạm của quý tộc, nhìn thấy trong xe ngựa của Lý Thừa Càn toàn trẻ nhỏ định lên tiếng thì bắp gặp ánh mắt như sói của Lý Thừa Càn, tên này lên chiến trường một lần mà trên người có sát khí.
Quan viên lễ bộ nuốt nước bọt, quay lại quát cho hai tên xui xẻo kia một lần nữa, củng cố uy nghiêm của bản thân rồi mời xoay người đi, Lý Khác gian nam dùng nước bọt làm mềm bánh, nói:
– Nghĩ xem ta đường đường Thục vương thiên tuế, nay vì ăn một miếng bánh mà như trộm vậy, vừa rồi sợ tới tim đập thình thịch.
Vân Diệp lấy bột hùng hoàng trong lòng ra ném đi, mặc dù cái túi rất đẹp, nhưng vì cái mạng nhỏ cứ vứt đi thì hơn, cái mùi chết chóc đó đừng nói rắn rết không dám tới gần, mình cũng không dám.
– Diệp Tử, con yêu tinh mà ngươi kiếm về từ thanh lâu làm ta khốn khổ, hiện ra ra sức thúc ta hoàn thiện bảng mật độ, ngươi nói với ả, đây là công việc kiểu nước chảy đá mòn, không phải ngày một ngày hai mà xong được, bên phía thuốc nổ cần ta bám sát, phường dệt cần ta chuẩn bị sẵn sàng, sau đại lễ nghi phụ hoàng ta sẽ dùng, không có thời gian bổ xung bảng mật độ.
Lý Thái bực bội nói với Vân Diệp phiền não của hắn, một số việc chẳng thể nói với Hi Mạt Đế Á, bị nàng thúc giục chỉ biết ừ, nhưng không có thời gian mà làm. Bạn đang xem tại – www.TruyệnFULL.vn
– Ngươi nhìn trộm ngực người ta, nhìn tới mức toàn thân ướt sũng mà không biết, bị người ta nắm thóp rồi, ta nói có ích gì. À phải, nhìn trộm nữ nhân mà cũng kích động tới đái ra quần đúng là chuyện lạ lớn, Thanh Tước, ngươi cần tìm mấy lão bà nữa, nếu không đái thêm vài lần nữa sẽ tổn thương cơ thể, đợi thành thói quen thì toi.
Lý Thái tức thì mặt đỏ dừ, nhìn xung quanh thấy toàn khuôn mặt thô bỉ, Lý Khác nhìn đũng quần của hắn không chớp, Phòng Di Ái vẻ trầm tư, Trường Tôn Xung cứ nhìn đũng quân của hắn một cái là thở dài, Trình Xử Mặc đi tới vỗ vai hắn mấy cái tựa hồ an ủi, cảnh tượng rất tình cảm.
Lý Thái không cho rằng những kẻ này quan tâm tới thân thể của mình, đoán chừng mấy tên này cả lỗ đít cũng cười tới nở hoa, từ thời khắc đó, hắn biết cái thanh danh quân tử chưa từng hào sắc của hắn bị hủy rồi.
Đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được nữ nhân đáng hận luôn miệng nói sẽ giữ bí mật cho mình, đang định tới lý luận, nhưng không nhấc chân lên được, vì nữa nhân đó nhìn hắn liếm cánh môi đỏ thắm, thế là ba hồn bảy vía bay mất một nửa, oán hận cũng tan luôn…
Là người thông minh Lý Thái biết lúc này người khác đi gặp nữ nhân Hồ tử đó, ả nhất định bày ra bộ dạng thánh nữ, đành cúi đầu xuống, đợi khi hắn ngẩng đều lên liền xác định suy nghĩ của mình chính xác, nữ nhân đó đang nói chuyện với Vân gia lão phu nhân, thậm chí còn rất tình cảm nhận lấy quải trượng lão thái thái, đỡ bà đi chầm chậm…
Hít sâu một hơi, vỗ về trái kim kích động, gánh đồ của đám đệ muội đi nhanh về phía trước.
Càng tới gần mục tiêu thì hành trình càng trở nên khó khăn, Vân Diệp chẳng thể lười được nữa, trong đám nữ quyến có một số cáo mệnh phu quân không có nam nhân, vừa dắt con nhỏ vừa mang lễ vật lảo đảo bước đi, nam nhân hoặc chết bệnh, hoặc chết trận sa trường, nay vì con có thể kế thừa tước vị phụ thân, dù liều mạng cũng phải đi theo đội ngũ quý tộc này, một khi tụt lại, sẽ chẳng ai thương bọn họ, hi vọng kế thừa của con sẽ tan thành bọt nước.
Rất quật cường, tính cách kiên cường của nữ nhân Quan Trung biểu lộ hoàn toàn, nhưng hành quân ngày nóng bức thế này các phụ nhân sao chịu được, mồ hôi thấm ướt áo sa mỏng manh, nhìn thấy được cả yếm ngực rồi, lúc này còn ai bận tâm tới cái đó, Lão Ngưu nhận lấy gánh từ nữ quyến của bộ hạ chết trận, Lão Trình cũng thế, Trường Tôn Vô Kỵ cũng có cái gánh trên vai rồi, ngay Phòng Huyền Linh cũng cúi mình bế một đứa bé lên.
Đại lễ nghi, nghe thì hay lắm, nhưng không một ai nghĩ tới tính tàn khốc của nó, phụ nhân không đi nổi nữa quỵ xuống đất khóc lớn làm Vân Diệp xót xa, vì cao hơn người một bậc, đôi khi chịu tội người ngoài đâu hay.
– Đại tẩu, tiểu đệ thất lễ rồi, nhưng vì đứa nhỏ, chúng ta không câu kệ nữa, đưa bọc cho tiểu đệ, để đệ bế đứa nhỏ, đại tẩu nắm lấy y phục của đệ, chúng ta cố tiến bước.
Vân Diệp bế đứa bé gào khóc, khoác bọc lễ vật lên vai, đệ phụ nhân nắm mép áo mình, tuy cổ bị kéo tới không thở nổi, nhưng vẫn kiên định bước về phía trước, Lý Nhị chó má, vì lòng hư vinh của ông mà dày vò lão tử, Vân Diệp dám đánh cược, lúc này người có suy nghĩ đó không chỉ mình y…