Đường Chuyên

Chương 589: Thị thiếp của Khúc Trác (1)



– Tiểu tử nhất định phải cho lửa lớn đốt mấy cửa thành trước, cho người Cao Ly nếm thử tư vị ba ba trong nồi.

Vân Diệp đã có đòn sát thủ trong tay, tâm tình của Uất Trì nhất thời vui lên.

Quân tốt thủy sư rất nhanh bịt mồm miệng cầm theo giỏ trúc vọt ra, thấy lửa là đổ cát trong giỏ xuống, ngọn lửa rất nhanh tắt ngấm. Chẳng mấy chốc tất cả lửa đã bị dập tắt, chỉ có trong không khí còn vương lại mùi vị khiến người ta buồn nôn.

– Tiểu tử, lần này ra ngoài đừng có chuyên quyền độc đoán, ngươi chưa từng tham gia chiến trận, trên lục địa nghe đám Lại Truyền Phong nhiều một chút, nếu chuyện không thể khác thì nhớ giữ lấy bản thân trở về là tốt rồi, đừng nghe bọn họ nói cái khỉ gì chết cũng không từ. Trên chiến trận so với nhau chính là ai sống lâu hơn, kẻ xưng anh hùng đều đã sớm chết tiệt cả rồi, lão phu đầu tiên là quan tướng Đại Tùy, sau đó đầu nhập vào Vương Thế Sung, tiếp lại tìm nơi nương tựa chỗ Đậu Kiến Đức, tính trước nghĩ sau rồi mới theo Tần vương, đừng nói lão phu đầu khớp xương mềm, khi đã hạ quyết định thì lòng cũng như dao cắt, nhưng sau đó chẳng phải đều tốt đẹp hay sao?

Nếu ngay từ đầu chúng ta không làm được hoàng đế gì đó, vậy khuất thân làm thần tử cũng là một lựa chọn, bệ hạ hiện giờ là nhất đại hùng chủ, ngươi dưới tay hắn kiếm ăn cũng không tính oan khuất. Hơn nữa lão phu xem ra, bệ hạ và hoàng hậu đối đãi với ngươi như con cháu trong nhà, đây là ân huệ trước nay chưa từng có, làm việc cho tốt, thời gian của ngươi còn dài, đợi đến lúc mấy lão hủ chúng ta chết đi, gia đình chúng ta còn phải nhờ ngươi giữ thể diện. Chính là vì suy nghĩ này, cho nên lão phu mới không muốn cho ngươi ra trận, chúng ta còn chưa chết hết thì chưa đến phiên ngươi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 340

Trình Giảo Kim nhìn mặt trời đỏ rực sắp khuất núi, vừa đi vừa dặn dò Vân Diệp, tân chính của hoàng đế cũng đang dần được áp dụng, các huân quý dần dần cũng chỉ còn vinh quang không có thực quyền, việc này khiến cho anh hùng xưa nay vốn nắm quyền trong tay không khỏi cảm thán tuổi xế chiều.

Toàn bộ ngoại nhân đều đã đi khỏi, quân doanh khôi phục yên lặng như thường ngày, loạn thạch trên thao trường đã được dọn sạch sẽ. Những lão soái này hôm nay thân chinh đến khiến cho quân tốt trong doanh có việc bàn luận nhiều, ngày xưa tối đa cũng chỉ nhìn thấy thương nhân tiểu thương, còn hôm nay toàn là danh thần mãnh tướng trong truyền thuyết, thực sự là đại khai nhãn giới. Mắt thấy các lão soái từng người rời đi, tiếng trống tập hợp trong đại doanh liền vang lên, các giáo úy đều mặc giáp trụ đến đại sảnh nghe lệnh, không biết là có chuyện gì phân phó cho mình. Làm lính chính là vì công huân phấn đấu, mặc dù thời gian qua tương đối dễ chịu, vô ưu vô lự, thế nhưng mộng tưởng kiến công lập nghiệp vốn chỉ dám nghĩ, nay đã có thể có cơ hội thực hiện.

– Tiền Tùy, chúng ta xuất động trăm vạn đại quân chinh phạt Cao Ly, kết quả không tốt lắm, tất cả đều trong quân, đối với thảm bại năm đó đều rất rõ ràng, ta không phải là muốn trách ai, đó là trách nhiệm chung của cả hoàng đế và sử gia, cái ta muốn nói chính là, bên bờ Liêu thủy có một kinh quan rất lớn, nơi đó chôn cất đều là phụ huynh của chúng ta, hôm nay thi cốt bọn họ bị dã thú bới móc, làm nhục, không biết các ngươi nghĩ như thế nào? Ta dù sao cũng cứ muốn mang bọn họ về cố thổ an táng, nếu đã là đồng đội của chúng ta, chính là nên về nhà rồi.

**********

– Đại soái, ngài đang nói đến tòa kinh quan kia của Cao Ly?

Lại Truyền Phong nhỏ giọng hỏi Vân Diệp, hắn không thể ngờ rằng lần này bọn hắn phải nhận nhiệm vụ gian nan đến vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 54: Tình cảm hai bác thật tốt

– Đúng vậy lão Lại, chính là tòa kinh quan kia, nghe nói có cần phải mang đủ 3 vạn 5 nghìn bộ hài cốt về. Đương nhiên, Cao Ly nói có 10 vạn bộ, chúng ta cần đốt hết thành tro rồi mang về Đại Đường, ngươi thấy sao?

Vân Diệp thấy vẻ mặt của Lại Truyền Phong thì biết nhiệm vụ này đã khiến hắn chấn động thế nào. Đại soái vừa rồi đã nói sẽ không có viện binh, không có quân hỗ trợ, chỉ có một mình thâm nhập cảnh nội Cao Ly, khó khăn đâu chỉ rất lớn.

– Đại soái, vì sao lại là chúng ta? Chúng ta chỉ là thuỷ quân không thiện lục chiến, muốn bới mộ nhất định phải lên bờ.

Lại Truyền Phong bị Vân Diệp nhìn chằm chằm, ánh mắt có chút tán loạn.

– Không bởi vì gì khác, chỉ bởi vì chúng ta là một chi thuỷ quân tinh nhuệ nhất Đại Đường, mà những đại quân giằng co với Cao Ly hiện tại không có khả năng, cũng không có năng lực thâm nhập cảnh nội Cao Ly. Lại nói bệ hạ cũng không muốn khai chiến bây giờ, cho nên chúng ta chính là làm hải tặc chết tiệt, chỉ là cái chúng ta cướp là hài cốt mà thôi.

– Đã hiểu thưa đại soái, thuộc hạ sẽ bắt đầu dựa vào những điều mục này để thao luyện tướng sĩ, chỉ là không biết ngài có thể cho thuộc hạ bao nhiêu thời gian? Các các huynh đệ lục chiến cần phải trải qua thao luyện mới có thể ra chiến trường.

Lại Truyền Phong rất nhanh đã trở về với chức trách của mình, nếu đã không trốn tránh được, vậy thì cố gắng vậy, đã làm binh thì phải chấp nhận những loại chuyện thế này.

– Kì thật cũng không có gì ghê gớm, nhân thủ Đại Đường ta không đủ, nhân thủ Cao Ly cũng không đủ. Liêu Đông chính là nơi man hoang, bình nguyên ngàn dặm chỉ có vài tòa thành lẻ trơ trọi, chúng ta ngược dòng Liêu Thủy mà lên, chỉ cần hủy diệt toàn bộ ba tòa thành trì ven sông là thoải mái tiến nhập Liêu Thủy, muốn làm gì thì làm. Chuyện cũng chẳng khó gì, ta là chủ soái chưa từng ra chiến trận còn không sợ, một tì tướng như ngươi thì sợ cái gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Đại soái không thể, chúng ta đã phân công xong, ngài tọa trấn Trường An, việc này giao cho bọn thuộc hạ đi làm là được rồi. Thuộc hạ có chết cũng không có gì ghê gớm, có ngài tại thê nhi trong nhà ta chắc chắn sẽ được chiếu cố. Nhưng ngài mà xảy ra chuyện thì dù bọn thuộc hạ có hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng chẳng được gì.

Nghe Vân Diệp nói muốn đi, không riêng gì Lại Truyền Phong ngăn cản, mà đám Dương Nguyệt Minh, Dương Nguyệt Lễ và Cẩu Phong cũng cực lực phản đối. Vân Diệp tới Liêu Đông cũng chỉ để chơi, không có tác dụng gì mấy, lại còn có thể liên lụy đến đại quân, tốt nhất là cứ ở nhà cho lành.

– Ta cũng không muốn đi, thế nhưng trong các ngươi có ai biết dùng xăng? Thứ đó dùng không tốt có thể sẽ biến thành đại họa, lão Lại, các ngươi nhiều nhất chỉ còn hai tháng để chuẩn bị. Đồng thời việc chuẩn bị xăng không thể dừng, chỉ có chuẩn bị thứ này càng nhiều, chúng ta mới có thêm nhiêu hi vọng thắng lợi. Đại quân toàn bộ đều đi, ta một soái không binh ngồi trong doanh trại trông cửa, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết? Cho nên ta không đi không được, vả lại ta đi rồi, sau này nhỡ có việc không may ta cũng đỡ áy náy.

Cẩu Phong bước ra khỏi hàng nói:

– Đại soái nói rất phải, ngài chỉ cần tới Liêu Đông áp trận ở phía sau, xông pha chiến đấu tự nhiên có chúng ta hoàn thành. Mấy năm nay không đánh nhau rồi, lần trước Tiết Diên đà không có phần của chúng ta, lần này nhất định phải giết một trận thống khoái mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.