Đường Chuyên

Chương 619: Tự tô vẽ (1)



Eo biển toàn chiến hạm neo đậu, đón gió biển lạnh căm, Vân Diệp hít sâu một hơi, bắt đầu công việc thường lệ hàng ngày, kiểm kê hạm đội, thuyền nhỏ phập phồng theo sóng, tới mỗi một chiếc chiến hạm, lập tức có quan trực ban lớn tiếng báo cáo tình hình chiến hạm của mình, giọng nói hùng hồn, khí thế vô cùng.

Mặc dù bản thân mặc nho sam, chỉ cài một cái trâm ngọc trên đầu, tất cả tướng sĩ của hạm đội không dám có chút qua loa nào, hai trận đại thắng ở thành Ti Sa, Tam Sơn Phổ, Vân Diệp đã hoàn toàn được bọn họ thừa nhận, giết địch một nghìn, tổn thất ba trăm, nay giết địch đâu chỉ một nghìn, phe mình tổn thất rất ít, đây chẳng phải phong thái danh tướng à?

Lưu Phương trốn trong chỗ tối, cười cực kỳ gian trá, nếu Vân Diệp ở bên cạnh sẽ nghe thấy lão già này lẩm bẩm:

– Tiểu tử, danh và lợi là một đôi huynh đệ, ngươi tham tài hám lợi, làm sao thoát được danh lợi kiềm tỏa, không học binh pháp? Binh pháp mà học được sao? Đám Trình Giảo Kim có mấy kẻ do danh gia binh pháp dạy ra? Khá lắm, đã có tư thế tướng quân rồi, con mẹ nó còn là nho tướng, thêm chục năm rèn luyện nữa, lão phu không tin không rèn ra được một tướng quân hợp cách. Tôn tử của lão phu còn phải dựa vào ngươi, ngươi không nên người sao được.

Kiểm tra hạm đội xong, xử lý công vụ, vài vụ vi phạm nhẹ, chẳng buồn phán xem ai đúng ai sai, đều là chiến hữu lại lấy nắm đấm nói chuyện, một đám khốn kiếp, mỗi tên cho ba mươi gậy.

Đánh một trận mà dùng tới ba thành xăng rồi, đạn cháy may mà chưa dùng bao nhiêu, thứ này khi dã chiến còn phải dùng, trận chiến Tam Sơn Phổ là nhân lúc kẻ địch hoảng loạn đánh vào, đợi người Cao Ly phản ứng lại thì trời đã sáng, muốn nhân bóng tối bỏ chạy đã không còn kịp nữa.

Lưu Phương không giữ lại người sống, Lưu Nhân Nguyện báo về kẻ địch thề chết chứ không hàng, đành phải giết hết, Vân Diệp hiểu đó chỉ là cái cớ, nếu quân địch không hàng, làm gì có chiến thuyền nguyên vẹn cho ngươi lấy, y chẳng định nói ra, lúc này mình không cần lấy tù binh khoe công tích, sắp có ác chiến rồi, tù binh chỉ biến thành gánh nặng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 710

Khi bóng đêm lần nữa bao phủ mặt đất, eo biển đối diện chỉ còn lại vài chấm lửa đỏ sậm ẩn hiện trong khói đen, trận cháy lớn tới lúc này mới tắt dần, gió biển thi thoảng khiêu khích ngọn lửa, làm nó bùng lên một cái, sau đó tắt lịm mãi mãi.

Không thể ở lại trên đảo nữa, thám tử Cao Ly tới thăm dò đã xuất hiện ngoài trăm dặm, Đại Đường không sợ chuyện này bại lộ, nhưng giấu được lúc nào tốt lúc ấy, khi cá sấu đóng giả khúc gỗ mới là đáng sợ nhất.

Vết thương của Uyên Cái Tô Văn chẳng tốt lên cũng chẳng xấu đi, miệng vết thương mãi không khép lại, Vân Diệp đương nhiên là biết vì sao, thuốc là do y giao cho quân y, lần trước dùng cho Cầu Nhiệm Khách xong còn lại chút ít, lần này cho Uyên Cái Tô Văn dùng, khi nữ nhân kia tháo băng của Uyên Cái Tô Văn ra, nhìn vết thương đỏ rực, bắt đầu khóc thút thít. Uyên Cái Tô Văn nhìn Vân Diệp nằm trên chăn lông đọc sách, dứt khoát ra lệnh nữ nhân kia lấy nước sạch rửa vết thương cho mình, mỗi một cao thủ võ công đều là cao thủ trị thương, vết thương sau mười ngày không thể như thế này.

Vân Diệp đứng dậy hứng thú nhìn Uyên Cái Tô Văn lấy chùy thủ cắt thịt trên chân mình, tới khi vết thương tiếp tục chảy máu mới thôi.

Lấy nước muối rửa vết thương mà hắn cũng nghĩ ra được, nhìn gân xanh nổi trên trán hắn, lại nhìn khuôn mặt cực độ hung dữ, lắc đầu, tiếp tục nằm xuống xem sách, lửa cứ lay động không ngừng, chẳng đọc nổi sách, loại sách này thực sự xem rất mệt, chẳng có mấy dấu chấm dấu phẩy, muốn đọc, phải phân câu phân đoạn trước.

Lần này Uyên Cái Tô Văn từ chối bôi thuốc, nữ nhân kia mang nước mắt lấy băng vải khô bó lại cho hắn, ôn nhu dựa bên cạnh, như con mèo con.

Tham Khảo Thêm:  Chương 851: Chiến Hồn Điện Phản Ứng

Bực mình ném sách đi, Vân Diệp đi tới xe tù trừng mắt nhìn Uyên Cái Tô Văn đang khép mắt dưỡng thần, với những tên diện mạo anh tuấn, điều Vân Diệp muốn làm nhất là biến mặt hắn thành đầu heo.

– Hôm qua Vân huynh gặp ác mộng cả đêm, hiện nhất định rất mệt mỏi, sao không ngủ sớm, nhìn ta làm cái gì?

– Chẳng làm cái gì, ngươi ngủ cứ ngủ, không cần quản tới ta, hôm qua ngươi nhìn ta ngủ, hôm nay ta nhìn ngươi ngủ, công bằng hợp lý, chỉ không biết ngươi ngủ có nghiến răng không?

– Cũng được, hai ta đều không ngủ được, vậy chuyện trò cũng tốt. Vân hầu, ngươi có thể nói cho ta biết trong mắt ngươi Cao Ly là quốc gia thế nào không?

Uyên Cái Tô Văn mở mắt nhìn thẳng vào Vân Diệp:

– Cao Ly? Ngươi nghĩ ta có lời tử tế nói cho ngươi nghe sao?

– Bất kẻ là hay hay dở cũng là do một hầu tước nói ra, ta nghe nghe nghiêm túc, sau đó tổng kết ra đạo lý, nếu còn may mắn về được Cao Ly, ta sẽ chú trọng lời ngươi nói.

Uyên Cái Tô Văn nói xong còn rất lịch sự thi lễ với Vân Diệp, làm Vân Diệp phải đáp lễ, chuyện lễ nghi, không liên quan tới ai là tù binh, ai là cai ngục, chỉ liên quan tới tu dưỡng và phẩm tính của con người.

– Nói thật là ta biết rất ít về Cao Ly, thậm chí không thể nói tới thù hận, vì khi các ngươi đánh bại quân đội Tiền Tùy, ta không có trên thế giới này, cho nên không thể nói tới thù hận. nguồn TruyệnFULL.vn

– Một bó lửa thiêu năm vạn quân dân thành Ti Sa ra tro mà ngươi còn dám nói không có thù hận, ta không dám tưởng tượng nếu là kẻ có thù hận với ngươi thì sống thế nào.

Uyên Cái Tô Văn mấy ngày qua luôn mở mắt tìm kiếm tù binh Vân Diệp bắt được, dù sao với hắn mà nói, chỉ có mình và Vinh Hoa thì quá cô đơn, nhưng hắn rất thất vọng, trong tay Vân Diệp chỉ có hắn và Vinh Hoa, không còn ai khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

– Ngươi xem, các ngươi chết vài người mà ngươi kích động như thế, đầu người của dân ta bị ngươi chất thành kinh quan, ta cũng chẳng nổi giận như ngươi. Ta nói không có thù hận với Cao Ly, ngươi lại không tin, tất cả những điều ta làm xuất phát từ nhu cầu, Liêu Đông từ xưa là đất đai của Hán tộc, mấy năm trước các ngươi lén lút chiếm một vùng lớn như trộm, không được, thứ của nhà ta không dùng thì không dùng, ngươi không được lấy, lấy là bị ăn đòn, còn phải xẻo của nhà người một miếng, hoặc bồi thường toàn bộ đất đai, như vậy trong lòng bọn ta mới thoải mái được, sau đó lại để không đấy, đợi con quỷ tham lam tiếp theo đến cướp.

– Đất đai rộng lớn của Đại Đường hiện nay có được nhưu thế à?

– Đúng thế, ngươi tưởng từ đâu mà ra? Trên đời này không có rồng, cái thứ này biến hóa ra khi khi Trung Nguyên chiến đấu với ngoại địch. Trong thư viện Ngọc Sơn có một vị tiên sinh thích nghiên cứu rồng nói, biểu trưng sớm nhất của tổ tiên bọn ta là rắn, sau đó tổ tiên bị ngư tộc ức hiếp, vì thế bọn họ diệt ngư tộc, nuốt luôn cả nhân khẩu và đất đai của ngư tộc, phát hiện vảy và đuôi cá rất đẹp, thế là vẽ lên con rắn của mình.

– Về sau lộc tộc ức hiếp tổ tiên, tổ tiên lại diệt lộc tộc, thấy sừng của nó đẹp, thế là vẽ lên đầu rắn nhà mình. Thế giới này chẳng có lúc nào yên bình, Ngưu tộc, Mã tộc, Ưng tộc tới ức hiếp tổ tông, sau đó vật tổ của bọn ta có thêm rất nhiều thứ, cuối cùng biết thành rồng.

Đối với tên ngoan cố như Uyên Cái Tô Văn, cần phải cho hắn biết rồng rốt cuộc là thế nào, để cho có sức thuyết phục, Vân Diệp lấy suy đoán của thư viện ra khoe khoang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.