Vân Diệp hả hê nhìn Uyên Cái Tô Văn rơi vào điên cuồng, tên này đang rống lên với y như dã t hú, Vân Diệp cười ôm chặt lấy cột buồm, lúc này mà cởi thừng trên người ra đúng là tìm lấy cái chết.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Diệp, một cánh tay trắng muốt từ mũi thuyền vươn lên, nữ nhân kia phơi mông trèo lên thuyền, thực sự không thể nói là đẹp được, thấy nàng gian nan trèo lên thuyền, Vân Diệp không ngờ thở phào, nếu chẳng phải trong tay cầm nỏ, nói không chừng đã vỗ tay rồi.
Vinh Hoa bò tới như điên, bầu ngực no tròn loang lổ máu, vai cũng đẫm máu, vừa rồi bị ngã, mũi tên đâm xuyên qua bả vai nàng, Vân Diệp nhìn thấy nàng rút mũi tên gây trở ngại hành động ra, máu tuôn như suối mà vẫn chổng mông dung rang cắn dây thừng của Uyên Cái Tô Văn.
Vân Diệp lần nữa giơ nỏ lên bóp cò, đáng tiếc ba mũi tên đã bị bắn hết, Lưu Tiến Bảo cắt đứt dây thừng, loạng choạng đi tới chuẩn bị giết chết nữ nhân kia.
Vân Diệp cũng cởi dây thừng ra, để Uyên Cái Tô Văn chạy thoát thì hậu quả quá nghiêm trọng, Lưu Tiến Bảo cố gắng khống chế cơ thể trên sàn thuyền trơn trượt, vừa đứng vững thì bị một đợt sóng xô vào thuyền làm ngã trở lại mạn thuyền.
Thừng trên người Uyên Cái Tô Văn đã được cởi một nửa, hai tay hắn đã được giải phóng, Vân Diệp toàn lực lây dây nỏ, giơ lên chuẩn bị bắt thì thấy một hai cái vú nhuộm đỏ máu xô vào mặt, ôm chặt lấy y.
Uyên Cái Tô Văn đã cởi được thừng, vừa định lao lên thì Lưu Tiến Bảo liều mạng giữ lại, bẩu ngực no căng của mỹ nhân áp vào mặt, nhưng chẳng có long dạ nào hưởng thụ, Vân Diệp đẩy nữ nhân kia ra, bóp cò, rất may lần này tên hơi chệch, nhưng vẫn bắn trúng cánh tay Uyên Cái Tô Văn.
Trong tiếng gào thảm thiết của Vinh Hoa, Uyên Cái Tô Văn vùng thoát khỏi Lưu Tiến Bảo, nhìn nữ nhân ôm chân Vân Diệp một cái, tru lên như sói lao vào biển…
Cẩu Tử không biết Đơn Ưng nói cái gì, nhưng biết đó là tín hiệu rút lui, hai chân đạp đất, người vọt lên, khi tới gần nơi Đơn Ưng quyết chiến, phi đao ném trúng một tên giáp sĩ, tên đó gầm rú, trường đao chém vào khung cửa sổ, tiếp đó cổ xuất hiện một vệt đỏ kéo dài, ngã rầm xuống đất.
Đơn Ưng kéo Cẩu Tử lao ra ngoài, hai cái chai đốt cháy ném vào phòng, hai tên giáp sĩ vung đao chém, tức thì xăng bắn tung tóe, lửa bùng lên, hai tên giáp sĩ toàn thân dính đầy xăng biến thành đuốc, cùng lúc đó cả gian phòng cũng biến thành biển lửa.
Nghe tiếng kêu gào làm người ta sởn gai ốc trong phòng, Đơn Ưng lại lấy ra hai cái chai nữa ném vào, tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa hung dữ từ cửa sổ, từ đại môn phun ra ngoài, thế lửa này đừng nói là người, dù sắt cũng bị nung chảy.
Cẩu Tử đứng ngoài thưởng thức lửa cháy một lúc, nghe tiếng huyên náo từ xa truyền tới mới cười hăng hắc theo Đơn Ưng leo lên tường, hai người chạy trên tường nhưu mèo, mau chóng tới hậu hoa viên, vừa nhảy xuống tường liền thấy một nữ tử Cao Ly cầm đèn lồng run lẩy bẩy nhìn hai bọn họ.
Đơn Ưng giơ đao lên, Cẩu Tử giữ lại, đi nhanh tới trước mặt nữ tử đã sợ chết khiếp đó, nhìn cánh môi hồng nhuận của nàng, không kìm được cúi đầu xuống hôn.
Tới khi bị Đơn Ưng tát một cái mới cười lớn chạy nhanh qua hoa viên, nhảy qua tường, vẫy tay với nữ tử Cao Ly kia, biến mất trong bóng đêm…
Tâm tình của Vân Diệp lúc này quả thực không thể nào miêu tả được, mình luôn tránh nuôi hổ gây họa, không ngờ vẫn đề Uyên Cái Tô Văn chạy mất, y không nghĩ hắn sẽ bị chết đuối, loại người này mà dễ dàng chết như thế, về sau đã chẳng thành truyền kỳ.
Cúi đầu nhìn nữ nhân vẫn ôm chặt mình, bực bội nói:
– Được rồi, được rồi, người đã chạy mất rồi, cô còn định ôm tới bao giờ?
Vinh Hoa lúc này mới thét lên buông Vân Diệp ra, ôm lấy ngực ngồi xuống, nữ nhân này đúng là vưu vật hiếm có trên đời, làn da trơn bóng dưới ánh trăng ánh lên như ngà voi, đường cong cơ thể tuyệt mỹ, sau khi ngồi xuống, Vân Diệp mới phát hiện dưới vòng eo thon thả của nàng cà hai cái mông lớn tới khoa trương, mặc dù dính máu và nước biển, nhưng mang tới một sự cám dỗ khác lạ.
Nuốt một ngụm nước bọt, Vân Diệp cởi thừng ra, lúc này sóng đã lắng xuống nhiều rồi, Lưu Phương huơ đèn bão truyền tin, cả đội thuyền loạn cả lên.
Ghé vào đuôi thuyền quan sát mặt biển, Uyên Cái Tô Văn đã biến mất tăm tích, lần này thì phiền rồi, mình đóng giả cao nhân cái chó gì, gặp một cái cho nhát đao có phải xong rồi không? Mười con chim trong rừng, chẳng bằng một con trong tay, đấm mạnh vào mạn thuyền, úi da, đau chết mất.
– Vân hầu, có thể cho ta về phòng không, ta không mặc y phục.
Nữ nhân chết tiệt kia tới giờ còn phát ra lời van nài tội nghiệp, vốn muốn từ chối, cô thích phơi mông chạy khắp nơi thì cứ phơi ra đi, đáng tiếc Vân Diệp không làm được loại chuyện này, nhìn Vinh Hoa trần truồng trở về phòng như con thiên nga kiêu ngạo, Vân Diệp đập đầu rầm rầm vào mạn thuyền.
Cả đội thuyền mau chóng lao đi, rừng cây rậm rạp hai bên bờ chắn gió biển, Liêu Thủy rất là lạ, nước sông đen xì, một số con cá màu đỏ bơi theo đội thuyền vào nội địa, bụng con nào cũng căng phồng, xem chừng bọn chúng định tới đầu nguồn Liêu Thủy đẻ trứng, bọn cá này rất ngốc, Vân Diệp nhìn thấy mấy con nhảy lên bè, quân tốt cao hứng nhặt lấy.
Lúc này mà không kiếm vài con cá ăn thì quá không phải với bản thân rồi, thứ này đem ướp với muối thì ngon tuyệt vời, có điều Vân Diệp ăn một miếng liền nôn thốc nôn tháo, mùi cá tanh tưởi chết người, đáng đời thấy cái gì ăn được cũng cho vào mồm.
Rừng cây dần trở nên thưa thớt, bên bờ toàn là cây cỏ cao bằng người, nhìn gà rừng vỗ cánh trong bụi cỏ, Vân Diệp rất muốn xuống thuyền bắt, lấy gậy bắt được chim, lấy muôi cũng múc được cá, đó là lợi ca ngợi Liêu Đông ở đời sau, nay vùng hoang nguyên ít người này nhất định càng giàu có hơn đời sau.
Thám mã lên bờ đi chưa được mười dặm đã phải quay về thuyền, hai bên bờ chẳng hề có đường cho người ngựa đi, đại bộ phận vùng đất còn có đầm lấy, chỉ nửa ngày đã tổn thất mất ba con chiến mã.
– Vậy không cần thám mã nữa, đành tùy cơ ứng biến vậy, tốc độ của thám mã còn không nhanh bằng thuyền, dù có tình huống phát sinh, đợi chúng về thông báo thì cũng đã muộn.
Lưu Phương nói những lời này rất vô trách nhiệm, nhưng đám Lưu Nhân Nguyện lại đồng loạt gật đầu, kế sách hiện giờ là đua tốc độ với Uyên Cái Tô Văn, đánh khi đối phương còn chưa kịp phản ứng.
– Đánh trận là mạo hiểm, xem cai có thể chịu đựng được, rồi xem ông trời đứng ở phe nào.
Lão già vô cùng cảm khái. Truyện được copy tại
– Cổ thư chẳng nói ngồi sau rèm mà quyết thắng ngoài ngàn dặm sao? Chẳng phải có tướng quân như thế à?
Vân Diệp xen vào một câu:
– Chưa thấy người nào như thế, theo lý mà nói thì bản triều cũng có vài người đáng gọi là danh tướng, nhưng khi đánh trận chẳng thấy ai trốn đằng sau mà dễ dàng giành được chiến thắng.
Lại Truyền Phong gãi đầu trả lời Vân Diệp, còn Lưu Phương căn bản chẳng thèm để ý tới y.
Vân Diệp lên chiến trường hai lần rồi, nhớ lại lần ở thảo nguyên Lý Tịn vì truy kích Hiệt Lợi mà lạnh như rùa đóng băng, Lý Nhị suốt ngày khoe trận chiến Lạc Dương, nhưng cũng đích thân cưỡi ngựa chém giết cùng địch, chẳng ai nấp sau lưng chỉ nói mồm, nghĩ tới miêu tả trên sử sách, Vân Diệp nhận định rằng đám sử quan thuộc trường phái lãng mạn, đồng môn với Lý Bạch, thác đổ như đái bậy tới miệng ông ta lại thành ngân hà trên chín tầng mây, tóc trên đầu dài ba xích ( 1 mét) là ghê lắm rồi, lại nói tóc trắng ba nghìn trượng. Hôm nay xem như đã hiểu cách viết lách của cổ nhân, trừ Tư Mã Thiên ra, người khác miêu tả phải giảm đi một trăm lần rồi hẵng xem, người Đại Đường bản tính thoáng đạt, Vân Diệp chuẩn bị sau này giảm độ tin cậy của bọn họ đi hai trăm lần rồi tính sau.