Tướng sĩ thủy quân đều có tài khoản của mình ở tiền trang, chẳng ai mang vàng sáng loáng cầm trong tay khoa khoang, chỉ có từng tờ giấy nhẹ hều được tiểu nhị tiền trang phát cho mỗi người…..
– Trương đại ca, đây là tám mươi quan của đệ à?
Một quân sĩ trẻ ngằm ngủ trên võng hỏi lão binh chuẩn bị hành trang bên cạnh, không sao liên hệ được số tiền đồng nặng hai trăm cân với tờ giấy này.
– Nhị Nạo, gấp lại cất đi, đừng để mất, đấy là bằng cứ lấy tiền của ngươi, tuy mất, người khác không biết số của ngươi, cũng không lấy được tiền, nhưng tới chỗ tham quân khai báo cũng phiền, nhớ kỹ số của ngươi, đừng quên, quên là không lấy tiền được. Ngươi cứ yên tâm, đại soái cho ngươi tám mươi quan là tám mươi quan, khi lấy tiền thiếu mấy trăm đồng, đó là phí người ta giữ tiền hộ ngươi, đừng lề mề nữa, dậy thu dọn đi, thuyền tới Vị Thủy rồi, chúng ta về nhà rồi.
– Đệ sao quên sinh nhật của mình được, Trương đại ca, lần này về nhà Xuyên Tử chết rồi, chúng ta ăn nói ra sao? Đi ba người, về chỉ có hai ta, đệ nghĩ thế nào cũng không thấy dễ chịu.
– Có gì không ăn nói được, chúng ta đi đánh trận, không phải đi chơi, đánh trận phải có người chết, Xuyên Tử không may, toàn thân bị bỏng, sống chỉ chịu tội, chết là may, kiếm được công lao cho nhà, còn có ba mươi quan tiền. Chỉ thủy sư Lĩnh Nam chúng ta mạng người đáng giá ba mươi quan, trong quân khác, mạng người chỉ bằng con lừa. Xuyên Tử còn có bốn đệ muội, lão nhân không phải lo không ai nuôi dưỡng.
Quân sĩ trẻ lắc đầu xua đi phiền não, nhảy từ võng xuống, bắt đầu thu thập hành trang, đại soái nói, lần này trở về, mỗi người nghỉ mười lăm ngày.
Ác chiến trở về nhưng sợ về quê nhà không chỉ có mình Vân Diệp, nếu như không có người chết, Vân Diệp sẽ nghênh ngang vào thành Trường An khoe khoang, nay nhìn đống bình tro cốt chất như núi, y chẳng có tâm tư nào. Thậm chí cờ soái chữ Vân cũng bảo Lưu Nhân Nguyện hạ xuống, gấp lại, sai Lưu Tiến Bảo cho vào túi, là cớ này do Tân Nguyệt thêu từng mũi kim đường chỉ, nay bị phơi nắng làm bạc màu, trên thủng ba lỗ, do nỏ tám trâu trên thành Đại Vương bắn.
Người Cao Ly rất lạ, người chi thít trên tường thành không bắn, đem mấy cỗ cung tám trâu ít ỏi truy đuổi cờ soái của mình suốt.
Vân Diệp không ở cạnh cờ soái, giương cờ luôn là Lưu Tiến Bảo, thủy quân Lĩnh Nam đều biết chủ soái của mình không ở dưới cờ, mệnh lệnh họ nghe đều từ Lưu Phương, ai cũng biết đại soái nhà mình không biết đánh trận, cho nên dù đại soái xuất hiện ở đâu cũng chẳng lạ, tuy cờ soái xuất hiện ở trên cùng làm người ta giật mình, nhưng chẳng có gì phải lo, người cầm cờ là cao thủ, nỏ tám trâu từ xa bắn tới hắn vẫn tránh được.
Thủy sư Lĩnh Nam khác với đội quân khác của Đại Đường, đội soái mới là người điều khiển quân đội xung phong, đa phần các giáo úy không ở tuyến đầu, tác dụng tham mưu của họ lớn hơn xung phong, đương nhiên đám Lại Truyền Phong là ngoại lệ, không quen cũng không muốn có đầu làm rùa ở đằng sau, nên lần này bốn người bọn họ bị thương nặng nhất.
Vân Diệp luôn muốn tập trung đội soái của thủy sư Lĩnh Nam lại, tiến hành huấn luyện quân sự hệ thống, lão sư đã chọn sẵn rồi, chính là Lưu Phương, kết quả chẳng được như mong muốn, Lưu Phương không muốn dạy, các đội soái chẳng muốn học.
Một người cho rằng thứ của mình không thể truyền lung tung, tương lai chẳng may có nảy nòi ra một hai kẻ gây họa thì mình bị liên lụy, không phải là con cháu thế gia, đánh chết cũng không dạy, một bên cho rằng mình là hạng vung đao chặt đầu, chữ chẳng biết mấy cái, học binh pháp à? Người ta cười cho thối mũi.
Mẹ nó, một thì ra vẻ thanh cao, một cam nguyện đọa lạc, làm Vân Diệp hết cách, đi lên thuyền, nhìn thấy đám đội soái đi đường cũng trốn mình, đi tới đá một trận, không phải y thích đá người, mà không đá thì có lỗi với công sức của mình.
Vinh Hoa đứng ở mạn thuyền nhìn bức tường cao đen xì xì phía chân trời, hỏi Vân Diệp:
– Vân hầu, đó là thành Trường An à? Thiếp thân nghe vô số người nói tới, không ngờ một ngày có thể tận mắt nhìn thấy.
– Đúng thế, có điều chẳng phải hâm mộ, Cao Ly cũng có một tòa thành Trường An mà? Nghe nói đủ nhốt mấy nghìn con dê.
Vinh Hoa sớm quen với những lời châm chọc của Vân Diệp, si mê nhìn tường thành các lúc càng gần.
– Khắp thành hoa bay múa, gió thổi lạc nhà ai, thu đông đuổi xuân hạ, Trường An là nhà ta.
Thấy Vinh Hoa si mê nhìn thành Trường An, Vân Diệp bất giác nổi thi hứng, thuận miệng làm bài thơ ngũ ngôn.
Sầm Văn Bôn đi nhờ từ Lạc Dương thở dài:
– Vân hầu, vì sao không châu chuốt ngôn từ thềm một chút? Bài thơ này ý cảnh, khí thế đều không tệ, chỉ ngôn từ chưa xứng, lão phu tin rằng chỉ cần ngài nghiền ngẫm thêm, bài Trường An Cổ Ý này là tác phẩm tuyệt vời.
– Lão Sầm, từ khi ông lên thuyền ta luôn muốn hỏi ông, vì sao đám các ông có thuyền quan không ngồi, lại chen lên thuyền vận binh? Hơn nữa, ông chả già, luôn mồm lão phu không thấy khó chịu à?
– Vân hầu, chẳng lẽ ngài không nghe nói tới chuyện tá vận à? Nếu không phải lần này ngài đại thắng trở về, ai mang gia quyến lên thuyền vận binh làm gì.
– Tá vận cái gì?
Vân Diệp gãi đầu hỏi:
– Vân hầu lần này ở Cao Ly ta cướp bóc đốt phá, không việc ác nào không làm, bản thân chẳng bị tổn hại mấy, nên mọi người cho rằng ngài được vận may chiếu cố.
Vinh Hoa mỉa mai:
– Có người muốn mượn sát khí vô biên trên thuyền xua đi vận rủi của họ, chỉ thương cho con dân Cao Ly, thành Ti Sa thành tro, thành Đại Vương thành địa ngục, Vân hầu toàn thân máu tươi, cho nên quỷ thần tránh xe, thiếp thân chúc Vân hầu công hầu muôn đời, vạn thế thịnh vượng.
Sần Vân Bổn đại nộ, bản thân tuy không thích Vân Diệp làm việc tàn bạo, nhưng chuyện này chỉ thích hợp đóng cửa bảo nhau, hiện một tù phụ Cao Ly lại có gan ngọt nhạt mỉa mai, với quan văn như ông ta, đây là chuyện mất thể thống, chẳng lẽ Vân Diệp nhìn trúng tư sắc của nữ tử này nên nhẫn nhịn? Nghĩ tới đó nhíu mày nhìn y.
– Lão Sầm nghĩ nhầm rồi, ta không đụng một ngón tay vào nữ nhân này, nhưng ta cũng không thể thả, tình phu của nàng rất lợi hại, ta phải bắt làm con tin, nếu không tình phu của nàng ta sẽ nổi điên.
Sầm Văn Bổn khinh bỉ nhìn Vinh Hoa, căm ghét nhìn Vân Diệp, không thèm để ý tới quan hệ phức tạp của bọn họ, phất ống tay áo về phòng.
Đại quân trở về, lặng lẽ tới quân doanh, đám đạt quan quý nhân đã xuống thuyền từ bến tàu Trường An, quân doanh vắng vẻ, chỉ có bộ hạ ở lại nhảy nhót hoan nghênh đại quân về.
Chẳng có ném hoa trước ngựa, chẳng có mỹ tửu, chẳng có phụ nhân quyến rũ ném cho ánh mắt say lòng người, chẳng có tiếng thét chói tai, chuyến này Vân Diệp về trong im lặng, giống lãng tử lãng du bao năm, chẳng ai biết đã về.
Vén vải dầu trên thuyền, Vân Diệp vuốt ve những cái bình:
– Xin lỗi, không để các ngươi hưởng vinh diệu vốn có là tội của ta.
– Đại soái không nợ gì đám huynh đệ cả, chuyến này chúng ta đi là cửu tử nhất sinh, ngài đưa mọi người trở về rồi, các huynh đệ chiến tử cũng không thiện thòi, những năm qua các đại quân vinh quy trở về quá nhiều, oai phong thì oai phong, nhưng túi ai có được đầy bạc như chúng ta, các huynh đệ nói có phải không?
Câu này của Lại Truyền Phong tức thì làm đám quân tốt đang ủ rũ trở nên cao hứng.
– Không ai chúc mừng chúng ta, chúng ta tự chúc mừng, các huynh đệ, hôm nay ai không uống say là đồ con rùa.
Dương Nguyệt Minh trong đám đông cũng rống lên….: