Ông cụ muốn xem múa dâm mỹ, Vân Diệp tự động loại bỏ, không dám tưởng tượng ông cụ một trăm tuổi vừa xem múa vừa chảy giãi, cái này là thứ người trẻ xem, nhớ lại trước kia xem, miệng uống bia lạnh ừng ực trấn áp lửa dục, miệng hò hét như sói, vỗ bàn vỗ ghế ầm ầm, không biết dẫn đám Trình Xử Mặc đi xem liệu có cảnh trượng trước kia không…
– Tiểu tử, khi nhảy Thiên ma vũ còn có thiền xướng đi kèm, thiền xướng có thể phá trời cao, như hành vân lưu thủy, năm xưa lão phu tự trọng thân phận không tới hoàng cung xem, hiện giờ nghĩ lại mà tiếc, nếu như thứ này xuất hiện lại ở nhân gian, lão phu nhất định phải thưởng thức.
– Lão tổ tông, tiểu tử chưa hiểu, vì sao thiên ma vũ phải biểu diễn trong mật thật, giữa ban ngày không được à.?
– Ha ha ha, tiểu tử, thu mỹ nữ vào phòng, độc sủng ở mật thất là một tình thú, là cực lạc nhân gian, đáng thương lão phu chính trực cả đời, khi sắp chết mới hiểu thế nào là phóng túng, muộn mất rồi, muốn ăn một bữa thịt cho thống khoái cũng thành tưởng niệm. Vân gia tiểu tử, ngươi luôn nước tới chân mới nhảy, thiên ma vũ hiện thế rồi à? Mau nói cho lão phu ở đâu, chúng ta đi ngay, không cần ngươi bỏ tiền, lão phu mời khách.
Nhan Chi Thôi phấn khích như trẻ con, đôi mắt hiện ra vẻ khao khát hiếm có, Lý Thái lo sốt vó, ông cụ xem Thiên ma vũ có làm sao, đừng nói Nhan gia, Lý Nhị sẽ xé xác hai bọn họ, ông cụ sống thêm một ngày là phúc của Đại Đường, đây là điềm lành sống.
Vân Diệp cuống lên xua tay:
– Không được, lão tổ tông, Bùi Tịch xem Thiên ma vũ đã sắp chết rồi, tiểu tử mà đem người đi chẳng may có bề gì, tiểu tử chết cũng không đền được tội, người thương tiểu tử, quên chuyện này đi được không.?
– Rắm chó, chẳng qua chỉ là sống lâu một chút, ngươi sống thêm vài chục năm tới cái tuổi của lão phu, bọn chúng coi ngươi là rùa trường thọ đặt lên bàn thờ, lão phu hiếm khi có hứng thú, không được, ta phải đi gặp hoàng đế, chết dưới Thiên ma vũ, làm quỷ cũng phong lưu.
Ông cụ nhảy từ giường gấm xuống, sai lão phó chuẩn bị xe trâu, lập tức tiến cung diện thánh. Đám vãn bối Nhan gia hung dữ nhìn Vân Diệp và Lý Thái, mấy tên sắn tay áo lên chuẩn bị đánh người.
Khốn đốn chạy thoát khỏi Nhan gia, Lý Thái đùng đùng nổi giận:
– Ngươi muốn hại chết ta à? Là huynh đệ, cùng ngươi đi xem Thiên ma vũ không sao, giờ lão đầu tử nhất định muốn đi, đoán chừng cha ta không ngăn được, tất cả cái sai đổ lên đầu hai ta, ngươi cố ý đấy à.?
– Có quỷ mới biết vì sao ông cụ lại hưng phấn như thế, chẳng phải nói thứ phi lễ chớ nhìn, chớ nghe, chớ nói à? Đây là gia giáo nhà bọn họ, trên tường cũng treo mấy thứ đó, sao ta biết ông cụ lại hau háu muốn xem Thiên ma vũ tìm chết.?
Hai người ủ rũ về thư viện, đợi lửa giận của Lý Nhị giáng xuống, từ trưa tới tối không thấy hoạn quan tới, mới thở phảo đã nghe thấy tiếng khoe khoang của Nhan Chi Thôi ở ngoài phòng, Vân Diệp run tay, cốc trà rơi xuống đất vỡ tan.
Chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra, Lý Cương cũng muốn đi, còn có Nguyên Chương, Ngọc Sơn, Ly Thạch, Công Thâu Mộc, Lưu Phương cũng muốn đi mở rộng tầm mắt, nhìn bọn họ thảo luận Thiên ma vũ, toàn thân Vân Diệp run lẩy bẩy, Lý Thái cũng chẳng khá hơn. Ly kỳ nhất là Vô Thiệt cũng muốn đi, bọn họ đi đã đành, dầu gì vẫn là nam nhân, ông là thái giám góp vuii cái gì, nếu Thiên ma vũ đáng sợ như truyền thuyết thì thư viện bị tận diệt rồi.
– Thanh Tước, chúng ta phải làm rõ Thiên ma vũ rốt cuộc là thứ gì, nếu không chúng ta hết số trời rồi, đám người bên ngoài kia không ai chịu nghe người khác khuyên, mời Tôn tiên sinh theo, chúng ta tới Bùi gia xem Bùi Tịch bị làm sao.
Vân Diệp và Lý Thái lén lút tới chỗ Tôn Tư Mạc, mới vòng qua tường, đã thấy Hi Mạt Đế Á giương tai nghe mấy ông già nói chuyện, bộ dạng hưng phấn, vỏ hạt dưa không ngừng phun ra từ cánh môi hồng đỏ thắm.
Bị người ta bắt được nghe lén mà chẳng hề xấu hổ, chẳng kỵ húy gì nắm tay Vân Diệp lắc lấy lắc để:
– Khi nào biểu diễn Thiên ma vũ nhớ gọi ta xem, nếu ngươi không gọi ta, ta sẽ nói với hai vị phu nhân của ngươi là ngươi nhìn trộm ta tắm, phải rồi, còn mang theo cả Lý Thái nhìn trộm.
Vân Diệp bực bội vùng tay ra:
– Chẳng ai tin lời ma quỷ của cô đâu, nói gì ta cũng không đưa cô đi xem, vu cáo hai bọn ta cũng vô dụng, ai chả biết hai ta là chính nhân quân tử, ngươi nói có đúng không Thanh Tước?
Lý Thái ưỡn ngực lên, mắt thì dừng ở ngực Hi Mạt Đế Á, nữ nhân này không biết mặc nhiều một chút, cứ thích mặc tơ lụa mà mình thích nhất, cái áo mỏng như cảnh ve chẳng thể che được cơ thể lả lướt, lụa mềm dán lên người, hai quả anh đào trước ngực hiện ra rõ ràng, thế này khác nào lấy mạng Lý Thái.
– Hừm, chính nhân quân tử nhìn ngực nữ nhân chảy nước giãi đúng là hiếm có, Vân Diệp, ngực ngươi có một cái nốt ruồi đỏ, đừng tưởng ta không biết, nếu như ta nói với Tân Nguyệt tỷ tỷ rằng cái nốt ruồi kia rất đẹp, tự ngươi biết hậu quả thế nào.
Hi Mạt Đế Á chẳng những không che ngực đi còn ưỡn lên, đắc ý nói với Vân Diệp:
Vân Diệp ôm ngực hỏi trong ánh mắt hoài nghi của Lý Thái:
– Sao cô biết, chẳng lẽ cô nhìn trộm ta tắm, trời ạ, cô quá đáng lắm rồi.
– Câm mồm, ai thèm làm trò hạ tiện như các ngươi, Đơn Ưng, Cẩu Tử mới đi nhìn trộm nữ tử tắm. Lần trước diễn giảng quyên tiền ngươi cởi áo cho ta bị ta nhìn thấy, ngươi và Lý Thanh Tước biết ngọn nguồn, nhưng không biết Tân Nguyệt tỷ tỷ và An Lan tỷ tỷ có tin không?
Giờ loạn lắm rồi, thêm cô nàng này không biết xảy ra chuyện gì:
– Toàn là nữ nhân cởi y phục nhảy múa, cô là nữ nhân đi xem không thích hợp, có gì hay đâu mà xem, cô nghiên cứu vì sao cứ thấy chớp trước mới thấy sấm sau thì tốt hơn.
– Ta nghiên cứu rồi, cũng hiểu rồi, ta kiếm một cái trống lớn, sai người đánh trống từ xa, cũng nhìn thấy dùi đánh vào trống trước, nghe thấy tiếng trống sau, nói rõ tốc độ ánh mắt nhanh hơn tốc độ âm thanh, tốc độ truyền bá âm thanh được ta đo ra, còn tốc độ ánh mắt không sao đo được, chuyện này cần nhiều người phối hợp mới được, nên ta tạm thời bỏ qua, sau này điều kiện chín muồi lại nghiên cứu. Hiện giờ ta muốn xem Thiên ma vũ là mang tinh thần nghiên cứu, mấy lão tiên sinh cách vách chẳng phải cũng đi xem với tinh thần đó sao?
– Vân Diệp, ngươi mang Hi Mạt Đế Á theo đi, tới khi đó chúng ta nghiên cứu có nữ nhân ở bên giúp kiểm tra vũ nữ cũng tiện hơn. Làm việc của ngươi đi, đừng có suốt ngày nghe trộm lão nhân nói chuyện….
Lý Cương lên tiếng rồi, Vân Diệp còn nói gì được nữa, hậm hực chĩa tay vào đầu Hi Mạt Đế Á đang nhảy cẫng lên, y kéo Lý Thái tới lều thuốc, mời Tôn Tư Mạc kiểm tra Bùi Tịch là công tác trọng yếu nhất định phải làm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
– Diệp Tử, nữ nhân đó bị những lão tiên sinh chiều hư rồi, ai cũng coi cô ta là thân tôn nữ, ta thường thấy cô ta đẩy xe cho Lý Cương tiên sinh tản bộ trong thư viện, thấy cô ta bóp vai cho Nguyên Chương tiên sinh, cô ta giỏi nịnh bợ lắm, ngươi nói xem thù của ta còn cơ hội báo không.?
– Khả năng không cao, tới khi các lão tiên sinh lần lượt đi rồi, cô ta cũng thành thần tượng của tất cả nữ nhân Trường An, tới khi đó ngươi không đụng vào cô ta được, không phải nói với ngươi rồi sao, đừng coi cô ta là nữ nhân, cô ta là nam nhân khoác cái vỏ nữ nhân.
Vân Diệp đi nhanh hơn, đoán chừng Bùi Tịch chẳng sống được bao lâu nữa…