Đường Chuyên

Chương 688: Thiên Ma vũ của Vân gia



Đường đi của vũ nữ che mặt đã bị đám hoàn khố chặn lại, Vân Diệp lúc này mới có cơ hội điều chỉnh tâm thần, nếu đã trúng chiêu, vậy cứ buông thả giải phóng tâm linh áp ức đã lâu của mình.

Cắn rách lưỡi, miệng toàn vị máu tanh, mằn mặn, tiếng chuông đã trở nên rối loạn, tiếng trống càng trở nên gấp gáp, Cao Sơn Dương Tử uốn éo như rắn trước mặt Vân Diệp, miệng cười quyến rũ, như giấc mộng xa xăm, khi cánh môi hồng của ả tới gần Vân Diệp, chu ra làm động tác muốn hôn, Vân Diệp đưa tay thô bạo đẩy đầu ả sang một bên, con mẹ nó, che mắt lão tử xem Thiên ma vũ thực sự.

Nụ cười biến thành phẫn nộ, mặt xanh mét, đám hoàn khố muốn tóm lấy vũ nữ kia, nhưng nàng như con cá linh hoạt, chẳng ai chạm vào được, đôi mắt sáng mang nụ cười, lườm Vân Diệp một cái, như u oán, như trách móc.

Mắt mỹ nhân biết nói chuyện, quả nhiên là thế, khi vũ nương che mặt tháo chuông vàng ném cho Vân Diệp, y lại lần nữa phải cắn rách lưỡi mới không nhào tới như chó.

Chuông rơi xuống thảm nảy hai cái, tim Vân Diệp cũng nảy theo. Mặc dù mắt nhìn chuông, nhưng đầu óc bị bầu vú đầy đặn lấp kín.

Trong phòng ngập ngụa không khí dâm dục, tiếc rằng đám hoàn khố chỉ có thể toàn thân đổ mồ hôi, chân tay run rẩy ngã ra đất, chỉ trong một tuần trà mà như đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của họ, nếu như không có thuốc của Tôn Tư Mạc, cảnh tượng lúc này nhất định khiến Vân Diệp xấu hổ cả đời.

Lại lần nữa đẩy đầu Cao Sơn Dương Tử sang một bên, rót cho mình một cốc rượu nho ướp đá, run run đưa lên miệng đã đổ ra ngoài quá nửa, rượu mát lạnh vào bụng không có một chút tác dụng nào, cứ như là đổ dầu vào lửa, đành mò một cục đá cho vào miệng, còn vẫn cứ ngây ngây nhìn vũ nương che mặt khiêu vũ.

Cảm giác nuốt đá vào bụng không dễ chịu, nhưng không nuốt không được, Vân Diệp thấy mình hiện giờ chỉ cần mở miệng là phun được ra lửa. Mẹ nó đây chẳng phải là cảm giác dùng Xuân phong tán à? Lão tử dùng rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 103

Vân Diệp hỏi Lý Thừa Càn thành phần của Xuân Phong tán, hắn cũng không biết, hình như chỉ có Đoàn Hồng biết, thuốc của hắn là xin Đoàn Hồng. Có lẽ Vô Thiệt cũng biết. Hỏi Tôn Tư Mạc, bị lão đạo sĩ đá ngã lăn quay, xem ra ông ta cũng biết nhưng không nói, cao nhân có điểm này đáng ghét.

Làm rõ rốt cuộc là thứ gì tác quái, Vân Diệp mặt đỏ rực cuối cùng yên tâm thưởng thức Thiên ma vũ. Nhan Chi Thôi nói, thiên ma còn gọi là thiên tử ma, là một loại ma vương nhân tính hóa phá hỏng hòa thượng thành phật, tên là Vân Ba Tuần, bất kể là Phạm ngữ giải thích thế nào, xem tên phiên dịch qua đoán chừng là bản gia của mình, Vân gia không sinh ra được thứ gì tốt, toàn đi đào bẫy, lắp chướng ngại cho người ta, chẳng khác gì chuyện mình làm.

Nghĩ tới đó xem Thiên ma vũ sinh ra cảm giác thân thiết, chuyện bản gia làm, bất kể thiện ác đều phải toàn lực ủng hộ. Chuyển góc độ nhìn nhận, tâm thái cũng khác, lúc này chỉ cảm thấy Thiên ma vũ phải lợi hại hơn nữa, sản phẩm của Vân gia phải là thượng hạng.

Âm nhạc không hay, đơn giản, nhiều chi tiết không biểu hiện ra được, tiếng rên rỉ nếu phối với âm nhạc mạnh mẽ, nhất định sẽ nâng tầm cao hơn. Phục trang không đủ hoa lệ, rốn phải có mấy viên bảo thạch mới đẹp, mấy mỹ nữ nước Oa không đủ đẹp, chân ngắn quá, quá đáng nhất là có vũ nữ ngực bên to bên nhỏ.

Duy nhất đáng kể là Cao Sơn Dương Tử thì lại giở tính trẻ con khi đang múa, không có tinh thần chuyên nghiệp, bị mình đẩy đầu mấy lần không ngờ nổi giận trừng mắt đứng đó không múa nữa.

Vân Diệp bất giác nhớ tới cái lần làm sập tẩm cung của Lý Nhị, những phi tần trần truồng chạy đi chạy lại la hét kia mới là nhân tuyển làm việc này, ngực to, hông nhỏ, mông nở, chậc chậc, nếu cho mặc thêm áo lụa mỏng, nở hở nửa lộ mới chết người. Chỉ tiếc rằng không thực hiện được, Lý Nhị mà biết mình tơ tưởng tới nữ nhân của ông ta khỏi nói hậu quả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Vũ nương che mặt xoay tròn ngã trước mặt Vân Diệp, cầm cốc rượu nho của y cách khăn lụa uống một ngụm, rượu màu đỏ như con rắn từ miệng chảy tràn xuống ngực, tạo thành một cảnh cực độ cám dỗ, đôi mắt lộ ra ngoài nghi hoặc nhìn Vân Diệp, như có điều muốn nỏi.

Vân Diệp hiện giờ trở nên rất vững, dùng muôi gỗ múc đầy rượu, gắp hai viên đá hình con cá cho vào, ra hiệu vũ nương uống tiếp, nửa chén rượu vừa rồi nhất định không thể giải cơn khát của nàng. Vũ nương không chối từ, tiếp tục uống chảy khắp người, một nữa nhân rất sáng khoái….

– Hôm nay cô thua rồi, với trạng thái hiện giờ của ta, xem tiếp nói không chừng sẽ ngủ mất, không phải Thiên ma vũ không hay, mà là cô có đồng bọn ngu như heo, vũ đạo hay như thế mà không tìm mấy mỹ nữ thực sự, tìm thứ hàng nát mà định làm quần thần Đại Đường bêu xấu? Bùi Tịch chết rồi, thái thượng hoàng trốn ở thâm cung chẳng với tới, Thiên ma vũ chẳng mê hoặc nổi ta, còn hi vọng mê hoặc bệ hạ à?

– Ta họ Vân, ma vương kia tên Vân Ba Tuần, cô thấy đó, vũ đạo này là của nhà ta, ta hiện là tộc trưởng của Vân gia, nên từ giờ cô là vũ nương của nhà ta, chuyện Xuân Phong tán ta sẽ không nói với ai, cái chết của Bùi Tịch ngay cả con ông ta cũng chẳng bận tâm, nên chuyện này không liên quan tới cô, ta sẽ không nói lung tung. Không có Xuân Phong tán, Thiên ma vũ nhất định rất được huân quý Đại Đường yêu thích, sau khi uống là thứ trợ hứng rất tốt.

Vũ nương che mặt ngớ ra một lúc mới nói được:

– Ngươi là tên quan viên vô sỉ nhất mà ta biết, ngươi nghĩ ta sẽ theo ngươi về Vân gia thành đồ chơi cho ngươi à.?

– Cô nghĩ nhầm rồi, ta mời cô về là muốn để Thiên ma vũ phát dương quang đại, cô nghĩ xem, học sinh của thư viện Ngọc Sơn tương lai sẽ là rường cột Đại Đường, phương diện tửu sắc cần tăng cường giáo dục, khi đó vũ nương do cô dạy ra sẽ là cửa ải khảo nghiệm tâm trí của chúng, chỉ có tên nào vượt qua được mới có thể nhận nhiệm vụ, đây là một cái nghề cao quý, sao lại nói là đồ chơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 244: 244: Ngày Và Đêm

Nói thêm:

– Ở Vân gia cô chỉ dạy vũ cơ, mặt cô không biết Tôn tiên sinh có cách gì không, chẳng may Tôn tiên sinh có cách, chẳng phải cô sống lại rồi sao.?

– Vân Diệp, ngươi đừng có mơ, nữ nhân này bị ta mua rồi, tốn của ta trăm lượng hoàng kim, dù ta băm ả ra nuôi chó cũng không cho ngươi..

Cao Sơn Dương Tư đứng dậy, không ngờ lấy tư thái ở trên nhìn xuống Vân Diệp, đưa tay định túm tóc vũ nương.

Vân Diệp đánh bạt tay ả ra, cười nói:

– Cô có biết ta là người đứng đầu Trường An tam hại không? Cướp vũ nương về nhà là chuyện rất mất mặt, thực ra bách tính Trường An đều đợi ta cướp cô về nhà cơ, có điều ta chẳng có hứng thú, còn trăm lượng hoàng kim kia của cô từ đâu ra? Chẳng phải cướp của người Cao Ly à, vậy là của ta, lần trước ở trên biển quên lục thuyền của cô, làm cô giấu đi, thôi ta không so đo nữa, mau về tiếp tục chuẩn bị vũ đạo, thọ yến của bệ hạ cần cô biểu diễn, kiếm vài nữ nhân ra hồn chút, thứ ngực bên to bên nhỏ kia cũng mang ra, mất cả mặt.

Lý Thái mang mõm lợn tới, còn chưa hết sợ chỉ vũ nương hỏi Vân Diệp:

– Ngươi thực sự định đưa nữ nhân này về thư viện làm tiên sinh à?

– Đương nhiên là không thể, cô ta khác với Hi Mạ Đế Á, không thể làm tiên sinh, tối đa là làm nhân viên như Hoàng Thử thôi. Không ai đồng ý cho cô ta làm tiên sinh đâu.

Cao Sơn Dương Tử thấy Vân Diệp thản nhiên an bài như thứ của mình, hét lên:

– Người là của ta, ta sẽ nói với Hông Lư tự rằng ngươi cướp của ta, để hoàng đế bệ hạ xử phạt ngươi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.