– Trừ đi lý do trông có vẻ hợp lý đó, rốt cuộc có ai thương cho những con người chết trong lửa hung tàn không? Đại Đường ta từ khi lập quốc, không có năm nào là không tác chiến. Vốn tưởng chuyện tới đó là dừng, ai ngờ lão già giọng cao vút lên, từ giận trời thương ngườ, biến thành hào hung: – Lịch sử Tây Chu bắt đầu từ trận chiến Vu Mục, cuối cùng là phong hỏa hí chư hầu, từ Bình vương đông thiên, Xuân Thu ngũ bá, Chiến Quốc thất hùng, lại tới Tần Hoàng thống nhất Trung Nguyên, ha ha ha, có bao giờ được bình yên? Bạch Khởi chôn sống ba mươi vạn, Hạng Vũ chôn mười vạn, giặc Khăn Văng gần như bị toàn thiên hạ giết sạch, bệ hạ ở trận Lạc Dương diệt mười vạn, thêm vào Vân hầu làm mười vạn sinh linh biến mất cùng Chúc Dung.
– Lão phu không sao hiểu được, thiên hạ rộng lớn như thế, đất đai đủ chúng ta sống thoải mai, vì sao phải dấy binh đao? Quan Trung đông chúng ta đi Hà Nam, Hà Nam chật chúng ta tới Hà Bắc, bắc Trường Giang kín rồi chúng ta đi xa hơn, mặt nam vẫn là chốn hoang vu, đi đâu cũng tốt.
– Tổ tiên tác chiến với hổ báo khai sáng mảnh đất này, sao chúng ta không thể? Lão phu tuy làm quan ở Qua Châu, nhưng đi thăm dò chốn hoang vu đó mười năm…
Khi lão già lấy từ trong lòng ra một tấm vải trắng cực lớn, mắt Lý Nhị ánh lên vẻ kích động, Phòng Huyền Linh, Tiêu Vũ, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng đều đi tới, vái thật sâu với Quan Đình Lung, nhận lấy tấm vải, mỗi người cầm một góc kéo ra.
Chỉ thấy vô số rừng núi, lục địa, thành trấn, thôn trang, thậm chí là dòng suối đều ghi chu rõ ràng, Vân Diệp nhìn qua, lão già này vẽ cả Động Đình hồ, Bà Dương hồ, xem ra nói mười năm thăm dò không phải nói láo.
Quan Đình Lung đắc ý vuốt râu nói với Vân Diệp: – Vân hầu cho rằng khai phát chốn này mất bao lâu, theo lão phu chỉ cần trăm năm, có thể khai phát được ba thành.
Ngứa mắt với bộ dạng khoe khoang của lão già, một trăm năm mới khai phát được ba thành thì có gì hấp dẫn, nếu tiền tài đầy đủ, nhân lực sung túc, năm mươi năm khai phát một nửa không phải vấn đề lớn. Chỉ cần lập một khu làm mẫu, huân quý Trường An sẽ ùn ùn kéo tới, thậm chí chí trong vòng mười năm có thể xây dựng hai ba thành phố phồn hoa bên Động Đình hồ.
– Một trăm năm quá lâu, chúng ta phải tranh sớm tối.
Khi Vân Diệp tràn trề tự tin nói câu này, liền cảm giác không ổn, đám Phòng Huyền Linh nhìn y rất lạ, Vân Diệp cũng hiểu ra không ổn ở đâu rồi.
Quan Đình Lung tỉnh queo nhặt mũ quan lên đội vào, chắp tay với Vân Diệp: – Đúng là thiếu niên anh kiệt, nhìn khắp trên dưới toàn triều, lên ngựa có thể cầm quân, xuống ngựa có thể an dân, Vân hầu là số một, lão phu bội phục, Vân hầu cho rằng trước khi lão phu chết liệu có thể xây lên được vài tòa thành ở đó không? Lão phu thấy nơi đó địa thế bằng phẳng, lại gần Trường An, phong thủy hiếm có…
Vân Diệp thấy tai ong ong, giọng lão già như từ nơi rất xa truyền tới, nhìn vẻ mặt cười đểu của Lý Nhị, y thấy rõ ràng trước mắt là cái hố sâu không đáy..
Lão già nhìn như chất phác này mới là hạng Hậu Hắc học chân chính, cái gì mà sơn thần đánh trống, ngọn lửa Chúc Dung, lão vương bát này căn bản không quan tâm tới bao nhiêu người chết, mục đích của lão ta là kiến tên đại tài chủ Vân Diệp chủ động ném tiền vào khai phát phương nam.
Lão ta đi khắp bình nguyên Lưỡng Hồ, biết rõ, khai phát không có tiền là không được, lão ta không có tiền, không có người, không có thể lực, muốn làm cũng chỉ là nghĩ xuông, vì thế muốn tìm con lợn béo trên triều, không tính tới vương tử hay gia tộc lâu đời, vạn nhất khai phát xong, bọn họ tạo phản thì mất tác dụng.
Phù hợp với điều kiện có tiền, có quyền, có người, có quan hệ lại không có gốc to rễ dày gần như không có, khi lão ta đọc Toán học sơ giai của Vân Diệp, đột nhiên phát hiện người này quá thích hợp, rất nhiều tiền, lại giỏi kiếm tiền, có quan hệ không rõ ràng với hoàng gia, quan trong hợn tên tiểu tử này là chí hữu của thái tử, thế là còn đảm bảo được tiếp tục duy trì chính sách khai phát bình nguyên Lưỡng Hồ, hơn nữa còn rất trẻ, đúng là con lợn béo múp.
Tìm lão hữu Tiêu Vũ đưa mình lên triều, chẳng thấy Vân Diệp thượng triều, khó khăn lắm mới thấy, sao có chuyện bỏ qua? Người trẻ tuổi làm việc nông nổi, chỉ cần khích một cái sẽ tự nhảy ra.
Khi lão ta lên tiếng khích Vân Diệp, không ngờ tên tiểu tử ấy lại không bước ra, khi cởi mũ quan, đúng là lòng như tro tàn, không có Vân Diệp tham gia, khai phát Lưỡng Hồ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đổi lại người khác, hậu quả khó lường, nói không chừng khiến quốc ra chấn động, chẳng thà không nói gì, đợi t hời cơ mới.
Lúc sắp ra cửa điện, không ngờ Vân Diệp bước ra, chắc là thấy lão già đáng thương, giải thích hết việc làm của mình, lúc này Quan Đình Lung đầy khích động, biết mình đã thành công tám phần.
Vân Diệp thấy mình mọc cái tai lừa dài, về chỗ ngồi, hỏi Tiết Vạn Triệt có phải mình mọc tai lừa không?
Tiết Vạn Triệt chẳng hiểu gì cả lắc đầu, Vân Diệp đập đầu vào cột, các đại lão hiểu ra cười lớn, trong đó Lý Nhị cười sảng khoái nhất.
Có một người không cười, vẫn khóc lóc, tiếng khóc này còn giống nhạo báng hơn cả cười, Vân Diệp điên tiết đi tới đá vào đít chính sứ Cao Ly một cái.
Uyên Cái Tô Văn vừa mới đứng dậy đã thấy hai vai như có núi đè, không sao nhúc nhích được, hai tên hoạn quan mỉm cười giữ vai hắn, Uyên Cái Tô Văn thở dài ngồi xuống, khi Cao Ly dốc hết tài lực, vật lực xây dựng thành trì, rèn binh luyện giáp chống lại địch xâm nhập, còn đối thủ nỗ lực mở mang đất đai phú thuế, hắn chẳng thấy chút hi vọng nào có thể đuổi kịp Đại Đường.
Cao Kiến Vũ, đồ ngu xuẩn vô dụng, ngươi xem xem mình làm gì, ghen tỵ hiền tài mức nào, nhìn Vân Diệp đi, y không muốn lập công cũng bị đại thần lừa như lừa trẻ con đi làm chuyện bản thân không muốn, mình muốn xây trường thành cũng bị bao kẻ ngáng gạt, có trí không thi triển được, trí tuệ bản lĩnh của ta kém Vân Diệp sao? Bằng vào cái gì ta bị một tên ngu xuẩn chi phối?
– Vân Diệp, không được vô lý với sứ tiết, xéo về chỗ người, vừa rồi vô cớ đánh sứ tiết, phạt bổng lộc một năm, còn không mau lui xuống. Lý Nhị rất cao hứng, thể diện của sứ tiết phải cấp, bản thân ông ta chẳng nhớ mình có phát bổng lộc cho Vân Diệp lần nào chưa, hình như toàn là phạt, chấy nhiều không sợ cắn, phạt thêm một năm nữa cũng chẳng có gì to tát.
Trên triều đường không nói bao giờ khai phát bình nguyên Lưỡng Hồ, Lý Nhị giữ Quan Đình Lung cùng đám lão thần Phòng Huyền Linh lại, những người khác bãi triều về nhà.
Vân gia không khí ngột ngạt, tất cả mọi người đều vươn cổ nhìn về hậu viện, hầu gia chỉ ông trời chửi lão già tên Quan Đình Lung đã nửa canh giờ, vừa rồi lại luyện thương pháp, nghe nói đâm con rùa lớn vẽ trên giấy nát bấy, lại còn muốn bắt cung, không để ý cầm phải cung ba thạch, kéo không được, giận cá chém thớt, nay đang đuổi đánh Lưu Tiến Bảo, bị lão nãi nãi ngăn lại, cho một đống đồ sứ cũ để hầu gia đập.
Khi đồ sứ trong giỏ đập hết rồi, Vân Diệp cũng mệt gục xuống bàn thở như chó thở, Tân Nguyệt cẩn thận rót một cốc nước để trượng phu thấm họng, vừa rồi chẳng biết trắng đen thế nào cũng cùng trượng phu chửi lão già tên Quan Đình Lung nửa ngày, khản cả giọng: – Phu quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy lão gia lại hại chàng à?
Lý An Lan rất hiểu chuyện bóp vai cho Vân Diệp, người thường ngày không thích vận động, hôm nay nổi điên nói không chừng cánh tay bị thương rồi, giờ không hoạt động cho thông máu, đến tối ngủ sẽ chịu tội.
– Hôm nay vi phu nhất thời thiếu tỉnh táo, trúng gian kế của lão già kia, ngã vào cái hố rất sâu, cái hố này tốn mười mấy năm thậm chí cả đời mới lấp được.