– Tiên sinh, đám ca cơ này làm hỏng cả sông Đông Dương, có cần phải người đuổi bọn họ đi không, tránh quấy nhiễu sự thanh tịnh của các tiên sinh.
Là chính nhân quân tử trứ danh của thư viện, Hứa Kính Tông tất nhiên ngứa mắt cảnh oanh oanh yến yến này, tuy mỗi tháng hưu mộc hắn đều tới Yến Lai lâu, nhưng chuyện liên quan tới phong khí thư viện, không thể không đứng ra bày tỏ sự bất mãn.
Lý Cương nhíu mày nhìn những nữ tử kia một lúc, xua tay nói:
– Không cần, học sinh thư viện biết ứng phó với chuyện này thế nào, ngươi đuổi học sinh lớp dưới về đi học, còn học sinh lớp cao thì mặc bọn chúng, lão phu muốn xem nữ sắc có làm những đứa nhỏ này vứt bỏ lý tưởng của mình không.
Hứa Kính Tông định nói nhưng lời của Lý Cương không phản bác thì hơn, im lặng đi an bài.
Nguyên Chương tiên sinh nhìn bóng lưng của hắn nói:
– Hắn ở thư viện đã lâu như thế sao vẫn không hòa nhập vào không khí thư viện, nhìn có vẻ không tệ, nhưng cứ có chuyện là lúc nào cũng thể hiện sự nhỏ bé của mình, vài ca cơ đã làm hắn như gặp đại địch, suy bụng ta ra bụng người, ở phương diện này nhất định hắn không kiềm chế lắm.
– Một thứ gạo nuôi ra trăm loại người, chỉ cần hắn tận chức là được, hắn xử lý việc thường ngày rất tốt, phẩm hạnh cá nhân cũng được, còn về phần chút sở thích cá nhân chúng ta không nên can thiệp nhiều.
Ngọc Sơn nhỏ giọng an ủi Nguyên Chương.
Nguyên Chương gật đầu, nhắm mắt lại, buổi chiều ông phải lên lớp, hiện cần nghỉ ngơi.
Các cơ cơ đỗ thuyền ở cổng thư viện, từ xa nhìn cánh cổng đen xì, ríu ra ríu rít không ngừng, Yểu Nương nói:
– Quý nhân xem, chậc chậc, đó chính là đệ nhất cảnh quan của thư viện, nghe nói người có thể đi qua đại môn đều rất ghê gớm. Thời gian trước có một nữ tử vượt qua đại môn thư viện, cuối cùng chuông vàng thư viện rền vang, tất cả học sinh đứng ở cửa nghênh đón, tiên sinh thư viện cùng nhau chúc mừng, hôm sau nữ tử đó thành tiên sinh của thư viện, quý nhân phải biết rằng đó là một nữ tử.
– Nữ tử mà cũng làm tiên sinh được à? Đó là nữ tử thế nào?
Cao Sơn Dương Tử bị lời của Yểu Nương khơi lên hứng thú:
– Là một Hồ nữ tới từ phương tây, nghe nói am tường toán học, cách vật, dùng một gáo nước có thể làm đầy một cái thùng, chẳng biết dùng pháp lực gì.
– Chẳng phải thư viện không cho người ngoại quốc vào à? Sao lại có Hồ nữ? Chuyến này ta tới đây phải nhờ bao người yểm hộ, chẳng lẽ đường đường vương nữ lại không bằng một ả Hồ nữ.
Yểu Nương không biết chuyện thư viện có cấm người ngoại quốc không, mụ ta quan tâm chuyện này làm gì, chỉ biết ở đó có Hi Mạt Đế Á, kỳ quái nhìn Cao Sơn Dương Tử:
– Hồ nữ đó vốn cũng khiêu vũ ở Yến Lai Lâu, kết quả gặp được là Vân hầu, Vân hầu phát hiện ra nữ tử đó là một vị tthánh nữ phương tây. Quý nhân không biết chứ cảnh tượng khi đó kinh lắm, bệ hạ cũng tới, không ngờ Hi Mạt Đế Á tự nhiên gặp bệ hạ, cuối cùng phá giải đại môn thư viện, dựa vào bản lĩnh thực sự vào thư viện, nữ tử như thế ai chẳng phục, Yến Lai Lâu toàn sinh ra nhân tài.
Nói tới đó che miệng cười khúc khích.
Cao Sơn Dương Tử sao chẳng biết Yển Nương xem thường mình, nếu chẳng phải mình có tiền, mụ đã chẳng bợ đỡ, cùng là người ngoại quốc, nói tới Hi Mạt Đế Á thì đầy vẻ kiêu ngạo, nói tới mình thì…
– Yểu Nương, sao hôm nay lại đêm các tỷ muội tới sông Đông Dương thế?
Một giọng nữ trong veo truyền tới, Yểu Nương lập tức hưng phấn chạy ra mũi thuyền, ra sức vẫy khăn hoa:
– Hi Mạt Đế Á tiên sinh, ở đây, ở đây.
Cao Sơn Dương Tử quay đầu lại mới phát hiện một nữ tử mặc thanh bào thư viện đứng trên bè trúc, mái tóc hạt dẻ dợn sóng, đôi mắt xanh, làn da trắng hồng khỏe khoắn, nụ cười tươi tắn rặng rỡ như mặt trời, dáng người cao mà không thô, diễm lệ quyến rũ vô song mà không có vẻ dâm mị, đúng là mỹ nhân hiếm thấy trên đời. Đằng sau nàng còn có mấy học sinh tay cầm thứ kỳ quái cho vào nước.
Hi Mạt Đế Á nhảy lên đại t huyền của Yến Lai Lâu, thân thiết ôm Yển Nương, nụ cười của Yểu Nương càng lớn, các ca cơ khác cũng ùa tới, đều được Hi Mạt Đế Á ôm từng người, thuyền trở nên nhộn nhịp, các ca cơ đua nhau đem hoa quả bánh trới tới đặt bên cạnh Hi Mạt Đế Á, Hi Mạt Đế Á thích trái ôm phải ấp, kệ đám học sinh u oán trên bè.
– Mọi người đang làm gì thế, Hi Mạt Đế Á, học sinh đang cầm thứ gì lạ thế.
Một tiểu ca cơ mặt hình quả trứng nép vào lòng Hi Mạt Đế Á hỏi:
– Đó là phao, tổng cộng ba cái, ta đang đo xem mỗi đơn vị thời gian có bao nhiêu nước chảy qua, để ghi chép lại, như vậy tính được một năm có bao nhiêu nước chảy vào Quan Trung, rất quan trọng với hoa màu. Truyện được copy tại
– Oa, như vậy tính được trong sông có bao nhiêu nước à?
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của tiểu cô nương, Hi Mạt Đế Á cười lớn, chu miệng thơm lên má tiểu cô nương, làm tiểu cô nương thẹn thùng chui vào lòng Yểu Nương.
Yển Nương đẩy tiểu cô nương ra:
– Lão nương không có sữa cho ngươi bú, đều là nữ nhân cả, thơm một cái có mất miếng thịt nào đâu.
Mắt nhìn xung quanh, Hi Mạt Đế Á đột nhiên thấy Cao Sơn Dương Tử ngồi một mình, mắt sáng lên, cười hì hì đi tới cầm tay ả đặt lên mũi ngửi:
– Thơm quá đi.
Tựa hồ chưa đã, kéo luôn Cao Sơn Dương Tử vào lòng.
Hi Mạt Đế Á rất thích tiểu cô nương mềm mại yểu điệu, các ca cơ khác diêm dúa lòe loẹt đang quyến rũ học sinh thư viện, chỉ có tiểu ca ca này rụt rè rúc vào một chỗ, mắt đảo quanh như con hươu nhỏ hoảng sợ, ai nhìn cũng thấy thương, huống hồ tiểu cô nương này thơm tho, ôm rất dễ chịu.
Cao Sơn Dương Tử vất vả rút đầu khỏi bộ ngực cao ngất của Hi Mạt Đế Á, giọng êm êm nói:
– Muội rất muốn vào thư viện xem, nghe người ta nói bên trong có rất nhiều thứ thần kỳ.
– Thư viện có gì hay mà xem, toàn đống nam nhân thối, tỷ tỷ đưa muội đi tắm suối nước nóng, nước ở đó ấm áp, tắm xong dễ chịu lắm, muội không muốn xinh đẹp hơn à?
Cao Sơn Dương Tử cố chấp lắc đầu, hơi thở phả vào tai Hi Mạt Đế Á ngứa ngứa, tiểu cô nương thích xem thư viện, vậy đi xem cũng tốt, mỹ nhân thế này ai mà từ chối cho được.
Đám học sinh chỉ đành trơ mắt nhìn Hi Mạt Đế Á lão sư mang ca cơ xinh đẹp nhất đi, nhìn bóng lưng, một thanh sam phơ phất phong lưu tiêu sái, một váy mềm yểu điệu đáng yêu, đúng là một đôi tương xứng, người không biết thì hậm mộ, người biết thì đấm ngực đau đớn khôn tả.
Nguyên Gia cũng nhìn theo nhưng hắn tất nhiên không trong số đó, vừa mới chống bè nửa canh giờ, có thu nhập năm mươi đồng, giờ phải thay lại thanh sam, để chiều về thư viện học, mỗi sáng hắn đều tới sông Đông Dương chống bè, bè là của Hoàng Thử, chỉ cần mượn là được, với loại chuyện này, Hoàng Thử chưa bao giờ hẹp hòi.
– Ngươi đường đường là học sinh thư viện, không nên hạ thấp mình như thế.
Một giọng nói quen thuộc truyền tới, Nguyên Gia quay đầu lại, nhận ra Tiểu Nguyên Bảo, nắm tay nàng mừng rỡ hỏi:
– Sao hôm nay lại tới, Yểu Nương sao cho nàng tới thư viện.
Tiểu Nguyên Bảo giân dỗi gạt tay hắn ra, khóc nói:
– Ta kiếm tiền ở Yến Lai Lâu đủ rồi, ngươi không học cho tốt, vì sao làm chuyện hạ tiện này, ta còn chưa đủ hạ tiện sao, ngươi nhất định biến mình thành như thế. Ngươi khác với người ta, cầu học không dễ, vì sao không tiến thủ, vì vài đồng tiền mà chèo thuyền cho người ta, vừa rồi thấy ngươi nhận tiền của người ta, ta chỉ muốn nhảy xuống sông tự tử.