Trường Tôn thị uống liền ba cốc nước mới tấn tĩnh lại được, Cao Dương đang ghi sổ đã chạy tới hầu hạ, thấy hoàng hậu không vui, lấy sổ ra khoe: – Mẫu hậu, người xem này, sản lượng tháng này của chúng ta là hai nghìn ba trăm năm mươi thếp, đợi khi nhân thủ mới tay nghề thuần thục rồi, sản lượng còn cao hơn. Tháng này có thể lấy được của Vân gia rất nhiều tiền. Nói xong còn đắc ý liếc Vân Diệp một cái, đầu hếch lên rõ cao, lộ ra cái cổ trắng thon dài, như con thiên nga kiêu ngạo.
Trường Tôn nghe vậy mặt càng chua chát, vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Cao Dương, trìu mến nói: – Đúng là đứa bé ngoan giỏi giang, con đi đi, mẫu hậu có chuyện muốn nói với Vân hầu.
Nhìn Cao Dương nhún nhảy rời đi, Trường Tôn thị lo lắng nói: – Phòng Di Ái bị ngươi dạy thành hồ ly, giờ nhậm chức ở binh bộ có tiếng thiếu niên anh kiệt, cuối năm khảo bình thanh quan, đánh giá thượng hạng là chắc, ngươi nghĩ Cao Dương có giữ nổi không?
– E là không dễ, Cao Dương tính khí dữ dằn, bị bệ hạ chiều hư, làm việc càn rỡ không nể nang ai, không biết trời cao đất dày. Phòng Di Ái hiện chỉ cần qua rèn luyện, muốn giữ trái tim Cao Dương không khó, thực ra thì hắn đã tiến hành rồi, quyết không nhường nhịn Cao Dương, yêu cầu vô lý đều từ chối, chuyện quỳ dưới mưa lần trước nương nương nghe thấy chưa? Đó là mở đầu, dù sao tương lai chiến sự của bọn chúng sẽ thảm vô cùng, có điều thần đánh giá cao Phòng Di Ái, thấy khả năng chiến thắng cuối cùng của hắn cao hơn.
Trường Tôn thị bật cười, chỉ Vân Diệp nói: – Chuyện làm ăn của các ngươi bản cung không xen vào nữa, mất thân phận, hoàng gia cũng có nhân tài, các ngươi tự đánh nhau, bản cung mặc kệ.
Vân Diệp nghe thế mừng rỡ, chỉ cần Trường Tôn thị không xem vào, bọn ngốc hoàng gia lấy gì đấu với mình, nhà Lý Nhị là cao thủ chơi đùa quyền lực, còn làm ăn, đây là lĩnh vực khác.
– A, nhiều ngày không gặp, phong thái của Vân huynh vẫn như xưa, thật là đáng mừng, bản vương có lễ.
Một giọng nói êm êm lười nhác vang lên sau lưng Vân Diệp, quay đầu lại thấy khuôn mặt điển trai làm Vân Diệp muốn đập đầu vào tường.
– Tiểu Khác, ngươi về bao giờ, sao không biết thư, để ta mong đợi.
Lý Khác mắt sáng như có nước bốc hơi, có điều chẳng mấy chốc khôi phục lại như thường: – Ta cũng nhớ mọi người lắm, một mình ở Thục, tuy khí hậu ôn hòa, cảnh sắc tú lệ, nhưng không tự tại như ở Trường An, mẫu hậu hạ chỉ cho ta tiến kinh, ta liền ngồi thuyền xuôi dòng, ngày đi ngàn dặm, chẳng chậm hơn thám báo hỏa cấp, nên khỏi viết thư.
– Nương nương nói người đánh nhau với ta là ngươi hả?
– Ha ha ha, chính là tiểu đệ đây, huynh trưởng chẳng hào phóng tý nào, chuyên môn ức hiếp đệ muội nhỏ tuổi của ta, nghe nói riêng vụ bán dạ đã khiến hoàng gia lỗ năm vạn quan, tiểu đệ nghe xong phẫn nộ vô cùng, thấy huynh trưởng lạc lối rồi, nên tiểu đệ tới sửa lại.
– Hiện nói thế có muộn không? Ngươi xem xem đây là hợp đồng giấy trắng mực đen, hiệu lực của hợp đồng hẳn không cần vi huynh giải thích chứ, chỉ cần ngày nào Đường luật còn tồn tại, đạo đức xã hội còn tồn tại thì nó còn có giá trị, nên muốn giảm bớt tổn thất thì ngươi phải lật nhào được hợp đồng mới được. Ta nghiên cứu kỹ rồi, muốn lật lại không dễ, bỏ đi, ngươi mới về, ta nể mặt lùi một bước, đền ta một vạn quan là có thể làm lại hợp đồng. Lý Thái tới làm chuông báo động của Vân Diệp rung lên, kẻ tử tế không tới, kẻ tới không tử tế gì, mấy năm qua tên này đã rèn luyện khó đối phó lắm rồi, cần cẩn thận, nếu không lật thuyền trong rãnh.
Trường Tôn thị thấy hai người vừa gặp mặt đã đối chọi nhau, rất hài lòng, ngồi dưới gốc cây uống trà, không nói không rằng, xem ra đã giao quyền lợi của nội phủ cho Lý Thái thật rồi.
– Huynh trưởng nói vậy là sai rồi, hợp đồng thì phải tôn trọng, lập rồi chỉ cần hợp pháp tất nhiên không thể sửa chữ nào, huynh nể tình tiểu đệ nhún nhường, làm tiểu đệ hổ thẹn vạn phần, sao đệ không hiểu tính thần thánh của hợp đồng.
Lý Khác vẫy tay gọi Cao Dương tới, huynh muội họ quan hệ tốt nhất, vừa tới Cao Dương nắm ống tay áo Lý Khác làm nũng, Lý Khác lấy trong lòng ra một cái trâm đẹp đẽ gài lên tóc Cao Dương, cười hỏi: – Tiểu muội có biết giá thực tế của dạ không? Là giá thị trường trừ đi chi phí đó.
Cao Dương sờ trâm lắc đầu tỏ vẻ không biết, trông rất ngây thơ, Lý Khác lại hỏi: – Tiểu muội có biết quan hệ giữa số lượng và giá cả không?
Cao Dương vẫn lắc đầu, nàng vốn định khoe với ca ca thành tựu của mình, không ngờ ca ca vừa tới hỏi toàn điều mình không biết, có chút ủy khuất.
Lý Khác xoa đầu muội tử, kéo nàng dựa vào người mình, nói nhỏ: – Cao Dương, muội không hiểu những thứ này thì đừng tùy tiện lập hợp đồng với người ta, có biết hành vi khinh suất của muội khiến hoàng gia tổn thất ít nhất năm vạn quan không, tổn thất tiền không là gì, hoàng gia không để vào mắt.
– Nhưng chúng ta tổn thất ba năm, máy dệt lông cừu do Thanh Tước nghiên cứu ra là bảo bối có hạng ở Đại Đường, vì người khác không rõ, nên Thanh Tước tranh thủ có hoàng gia năm năm, phải biết rằng, muốn kiếm tiền thì năm năm này là dễ nhất. Muội dùng giá thấp nhất bán dạ không sao, vì muội tính tới lợi nhuận rồi, nhưng không nên lập hợp đồng này, ba năm là quá dài, cho đám gian thương ba năm, bọn chúng sẽ dốc sức đuổi theo, tổn thất này rất nghiêm trọng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Cao Dương mồm há thật to, nhìn về phía Trường Tôn thị, thấy bà bất lực gật đầu, khuôn mặt nhỏ tức thì trắng bệch, toàn thân run lên, muốn mở miệng xin Vân Diệp bỏ hợp đồng, nhưng tính cách kiêu ngạo làm nàng không thể làm được, nỗ lực đứng thẳng người, không nói lời nào, mặt cứng đờ, coi như đã để mặc hoàng hậu xử trí.
Vân Diệp tới trước mặt Cao Dương, nghiêm nghị nói: – Cao Dương, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, muội muốn ta lấy năm vạn đền vào chỗ lỗ không sao, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chút tình nghĩa này phải có, nhưng bỏ hợp đồng là không thể.
Cao Dương cố kìm nước mắt, miệng bật ra hai chữ: – Vì sao?
– Vì sao? Hỏi hay lắm, mỗi chúng ta là một cá thể độc lập, muốn sống trên đời này phải dựa vào nỗ lực và trí tuệ của mình, có lúc hoàng gia không vươn tay tới được, ví như bây giờ, hoàng gia phải giữ chữ tín. Nên mọi ủy khuất đành do muội chịu, làm sai, có lúc không thể bù đắp lại, chuyện hợp đồng ta là bên có lý, muội là bên đuối lý, được lý đương nhiên lấn tới.
Cao Dương ương ngạnh ngẩng đầu nhìn Vân Diệp: – Hợp đồng là do ta ký, đương nhiên sẽ chấp hành, ta sai ta gánh.
– Muội không gánh được, Cao Dương, phường dệt lông cừu không chỉ là nguồn tài nguyên mới, còn là một chính sách của triều đình với thảo nguyên, muốn thuần dưỡng bộ lạc hung dữ trên thảo nguyên, phải buộc họ vào chiến xa của ta, lông cừu rất quan trọng, là chuyện đôi bên cùng có lợi, nay bị sự khinh suất của muội hủy mất rồi.
– Phải biết rằng lông cừu về sau là bát cơm của người Hồ, họ dùng lông cừu đổi lấy lương thực, như thế họ không cần xách đao tới Trung Nguyên cướp bóc, một năm, hai năm, rồi trăm năm, thảo nguyên sẽ chỉ còn người chăn cừu.
– Do muội khinh suất, quá trình này bị trì hoãn ba năm, vì Vân gia đã tích trữ toàn bộ dạ, bọn ta chỉ bán hàng cao cấp, muội chỉ có một khách hàng là nhà ta, cho nên bị ta níu kéo, không thể bán dạ khắp Đại Đường. Ba năm sau, nói không chừng người thảo nguyên tự nghiên cứu ra máy dệt lông cừu, bọn họ dệt lông cừu trên thảo nguyên bán tới Trung Nguyên, kiếm tiền lớn, nhân công của muội đắt hơn của người ta, nguyên liệu tốn hơn của người ta, sẽ không bán được, người ta bán dạ khắp nơi, lấy tiền từ Trung Nguyên mua sắt mua lương thực, rồi lại đem vũ khí tới Trung Nguyên cướp bóc, lúc đó khắp nơi chiến hỏa, muội gánh được trách nhiệm này không?
Quyển 13: Thần phật đầy Trường An