Lão Tôn lần trước không nhận phong thưởng của bệ hạ, dẫn dược nhân trốn vào rừng hoang tới nửa năm, sau khi về bệ hạ không nhắc tới nữa, Lão Tôn cũng vui vẻ quên đi, nhưng Viên Thiên Cương không chịu, mặt dày tiến cung ba lần mới làm hoàng đế đổi ý, cấp lại đạo hiệu cho Lão Tôn, Diệu Ứng Tuyên Hóa Chân Nhân.
Trên Ngọc Sơn vốn không chuẩn bị có chùa miếu đạo quán gì hết, nhưng Viên Thiên Cương đáng chết không biết thuyết phục Tôn Tư Mạc thế nào, sửa dược lư thành dược lư quan, ngày đêm phái người lấy tượng tam thanh từ Lão Quân quan tới, khi Vân Diệp biết thì Dược Lư quan đã tồn tại tám ngày, đành phải chấp nhận.
Lão Tôn thấy Vân Diệp vẫn có chút áy náy, người thành thật là thế, chỉ biết dựa theo tình cảm xa gần mà tiến hành hi sinh, đây đúng là một nghịch lý, những năm qua Vân Diệp và Lão Tôn đối xử với nhau như người nhà, gọi là giao tình sinh tử cũng không quá, nên bi kịch phát sinh, ở điều kiện tương đồng, nếu Vân Diệp và một người khác bị bệnh nặng cần Lão Tôn cứu, tin rằng Lão Tôn cứu người khác, trơ mắt nhìn Vân Diệp chết sau đó tự sát tạ tội. Sau khi nghiên cứu kỹ lần nữa tính cách của Lão Tôn, Vân Diệp xác định khả năng này tồn tại, sau này đánh chết cũng không để loại chuyện lựa chọn tiến thoái lương nan này xuất hiện trước mặt Lão Tôn, làm bằng hữu thật vất vả.
Với Tân Nguyệt thì khác hẳn, đừng nói lựa chọn, cần bắt người sống khỏe mạnh moi tim ra cứu trượng phu, nàng làm ngay, không ngần ngừ gì cả.
Vân Thiên Cương mừng như điên, đạo tràng của đạo gia không ngừng mở rộng, Cảm Ứng quan Long Hổ Sơn, Địa Tạng Bồ Tát đạo tràng ở Cửu Sơn, đạo môn trình diện một xu thế phát triển hưng vượng, nay mở đạo quán ở Ngọc Sơn, đúng là tuyệt chiêu.
Ai thèm quan tâm Đỗ Như Hối đọc cái gì, chỉ cần cái danh Diệu Ứng Tuyên Hóa chân nhân xác lập, xác định nơi ở của Ngọc Sơn chân nhân là thắng lợi lớn của Đạo môn, tuy Phật môn điêu khắc Long Môn đại phật, nhưng tốn thời gian công sức, muốn điêu khắc xong, phải trăm năm nữa.
– Tiểu tử thật nhỏ nhen, lão phu chỉ hỏi ngươi xin bí phương, không cho thì thôi còn về nhà nạp thiếp ngay trong đêm, xem ra uống hết linh đan diệu dược rồi hả? Chẳng hề thương cho nỗi khổ muốn nhiều tôn tử của lão già này, Lão Tôn thường ngày hào sảng thế nào, giờ cũng trở nên nhỏ nhen, lão phu bỏ tiền giúp ông ta sửa đạo quán, ông ta còn sầm mặt quát lão phu.
Mắt Vân Diệp đã chỉ còn lại lòng trắng rồi, muốn Lão Úy Trì lão một việc vừa tâm ý còn khó hơn lợn nái leo cây, Tôn Tư Mạc thời gian qua vì chuyện đạo quán mà phiền lòng, giờ tìm ra thủ phạm rồi vui vẻ được mới là lạ, chuyện này rơi lên đầu ai cũng trở mặt.
Vân gia nhiều bí phương lắm, ngâm rượu thôi mà, tráng dương cường thân, mỗi ngày một chén, hiệu quả thần kỳ, nghe nói thái giám uống cũng có dục vọng, nghe nói bí phương này lai lịch cổ quái, là do một tội phạm sắp tử hình không nhẫn tâm để bí phương thất truyền, thấy cai ngục cho thêm vào bữa cơm chặt đầu một miếng thịt, liền truyền bí phương cho, đồng thời bắt ông ta thề không được truyền khắp thế giới, Vân Diệp tốn rất nhiều công sức mới có được bí phương này.
Nam nhân sau khi kết hôn đều cần nghỉ ngơi, đó là đạo lý mà ai cũng hiểu, nên tránh Úy Trì Cung lại tới làm phiền mình, lấy đi thanh đoản đao Lão Úy Trì thích nhất, vốn nó là thanh trường đao của địch, sắc bén vô cùng, chém giết quân Đường vô số, về sau tướng địch bị Lý Tịnh dùng quỷ kế giết chết, hiến đao cho Tần Vương, Tần Vương không muốn nhìn thanh đao giết hơn trăm bộ hạ của mình, lệnh thợ rèn trong quân dùng búa lớn đập nát, bị ba mươi tám búa mới gãy thành hai, một bị Úy Trì Cung sửa lại thành đoản đao, nửa còn lại nghe đồn trong tay Lý Tịnh, coi như châu báu, không cho người khác thấy.
– Tiểu tử, ngươi chắc chắn thứ này có tác dụng chứ? Nếu không thì lão phu thiệt to rồi.
Úy Trì Cung hồ nghi nhìn khăn tay ghi bí phương:
– Bá bá yên tâm, có khi bá bá uống một chút, nói không chừng năm sau thẩm thẩm cho tiểu chất thêm một đệ đệ.
Úy Trì Cung xấu hổ cho Vân Diệp một bợp vào gáy, nhổ miếng rau vừa ăn ra, cáo lỗi với chư vị huynh đệ trên bữa tiệc, chạy vào Dược Lư quan, bảo đồng tử chế thuốc giúp mình kiếm những thứ thuốc này, về nhà sẽ mang theo.
– Lão Úy Trì dùng thanh đoản đao đổi cái gì của ngươi, thường ngày ông ta coi nó như tính mạng, đêm ra đổi nhất định là thứ ghê lắm, nói ra nghe xem, vì sao ông ta đánh ngươi? Truyện được copy tại
Lý Tịnh thèm thanh đao kia lâu rồi, giờ thấy bảo đao đổi chủ, tất nhiên phải nghe ngóng cho rõ.
– Tiểu chất chẳng qua nói Úy Trì thẩm thẩm trai già sinh ngọc, thế là ăn một chưởng, còn đoản đao là lấy đổi bí phương của tiểu chất.
– Đáng ăn đòn! Lấy trưởng bối ra đùa đánh chết cũng không quá, có điều bí phương đó linh nghiệm thật chứ?
Trình Giảo Kim tới gần hỏi nhỏ:
Thấy Vân Diệp ngậm miệng không nói, Trình Giảo Kim nháy mắt với Hoằng Cơ Sử, hai người âm thầm rời đi, khi Vân Diệp ăn xong bát cơm mới phát hiện cả cái bàn lớn chỉ còn mỗi mình y, số còn lại vào đạo quán cả rồi, cả người thiếu cả khí lẫn huyết như Tần Quỳnh cũng đi.
Cầm cốc rượu tới trước mặt Tôn Tư Mạc chúc lão đạo tấn phong thành chân nhân, không còn là chân nhân hữu danh vô thực nữa, lão đạo cười thảm xua tay:
– Ta vốn định cả đời nghiên cứu y học, để người đời bớt đi thống khổ bệnh tật, nào ngờ vì chút công vuốt đuôi mà được ban thưởng lớn như thế, lão đạo thật hổ thẹn.
– Đạo trưởng nói sai rồi, thân phận ngài càng cao, càng dế thúc đẩy tân y học, vì tâm huyết cả đời, chút sai biệt nhỏ so với mong muốn có là gì.
– Vân hầu nói đúng lắm, đạo trưởng muốn phổ biến tân y học toàn thiên hạ, đạo môn sẵn lòng trợ giúp, chỉ cần đạo môn cái gì, đạo trưởng cứ nói.
Cần câu này của Viên Thiên Cương đây, nguồn lực lớn của ông ta không dùng đúng là lãng phí.
Ngày thứ hai sau khi về nhà, Hạ Thiên Thương tới bái phỏng, hàn huyên vài câu đột nhiên hỏi:
– Hầu gia và đạo môn giao tình thâm hậu, có biết vì sao chỉ trong một đêm bọn họ thay đổi chủ ý, chấp nhận đem ruộng của đạo quán nạp vào chế độ quản hạt cảu tô dong điều chế không? Còn cực lực thỉnh tội với bệ hạ, nói trước kia đạo môn tư lợi ích kỷ, là người xuất gia mà không làm giảm bớt thống khổ của bách tính, còn thành con sâu gặm nhấm tài nguyên quốc gia, tội nghiệt nặng ngề, nay đã hối lối, nguyện nộp ruộng để tiến hành phân phối theo pháp luật, đồng thời nộp tiền lên triều đình để mua lao dịch, dù sao người xuất gia phải đi lao dịch thì khó cho họ.
– Bệ hạ có đồng ý không?
Vân Diệp tựa hồ chẳng lấy làm lạ:
– Bệ hạ bảo công bộ tính toán, rồi cùng Phòng tướng, Đỗ tướng cân nhắc thiệt hơn, có điều theo hạ quan thấy khả năng triều đình đồng ý rất cao, Đạo môn chuyến này đã c hiếm hết tiên cơ, không biết quyết tâm lớn như thế từ đâu ra, trước đó chẳng chút chút dấu hiệu nào.
Tiếp xúc với nhau lâu Vân Diệp mới phát hiện Hạ Thiên Thương là kẻ rất khó tính, bánh của Vân gia có mấy chục loại, nhưng tên này chưa bao giờ ăn thứ bánh đơn giản nhất như bánh hoa quế, các loại khác không thèm nhìn, mẫu thân hắn cũng chỉ ăn bánh trứng, chưa bao giờ mang bánh khác về nhà, lần này cũng thế, quản gia không cần dặn đã cho đầy giỏ, đặt ở bên cạnh.
– Ngươi là tên mật thám không hợp cách, suốt ngày xuất quỷ nhập thần mà chẳng có tác dụng gì, phàm là tin tức có chút tác dụng là không dò ra được, thật bi ai.