Cẩu Tử quay về thuyền nhỏ, cầm một cái lông ưng lớn, đưa cho Vô Diệt như hiến của báu, nói mùa hè làm quạt cũng không tệ, có thể tính là bảo bối, một sợi lông này là đủ so với cái quạt thuần lông ngan trắng của Ngọc Sơn tiên sinh, Vô Thiệt vuốt cằm rất tán đồng.
– Tiểu tử, chuyện vừa rồi lão phu ra tay ngươi chớ có nhắc tới, dù sao đều là giúp Trường Tôn gia, chúng ta giúp triệt để một chút, hai con dị ưng này coi như vứt đi rồi, bất kể là ai có hai thứ bảo bối này đều coi như tính mạng, Trường Tôn gia coi như đã kết thù tới cùng với người ta, ha ha ha, như thế chút thù oán của Vân gia có là gì, chỉ cần cẩn thận một chút, nói không chừng người ta quên mất Vân gia.
– Không thể nào đâu Vô Thiệt gia gia, sư phụ vừa mới lừa của người ta ba mấy vạn quan, tiểu tử ở Nhạc Châu còn thiếu chút nữa giết chết chủ mưu, thuận tay giết vài thủ hạ của hắn, Trường Tôn gia chỉ bị liên lụy.
Địch Nhân Kiệt có chút xấu hổ:
– Sư đồ các ngươi làm được chuyện gì tốt đẹp cả, đúng là lo không hết, kẻ lớn còn chưa làm người ta yên tâm thì đứa bé đã nối gót. Có điều chẳng sao, chỉ cần lạ dị nhân sẽ chẳng để ý tới mạng người, đám người đó trước nay coi mạng người như cỏ rác, bao gồm cả bản thân, nhưng mà hai con ưng thì… Khửa khửa, tiểu tử, ngươi xem đi, mục tiêu báo thù hàng đầu của người ta nhất định là Trường Tôn gia, lão phu cũng có thể tính là dị nhân, ít nhất thì lão phu nghĩ thế.
Từ sau khi con ưng bị trọng thương, dọc đường không còn bị tập kích nữa, tới khi Địch Nhân Kiệt đến Lạc Dương đợi Hoàng Hà tan băng về về Trường An thì đã là mùa xuân tháng ba rồi.
Vân gia hôm nay không khí cực kỳ nghiêm trang, nhưng vẻ vui sướng thì không sao che giấu được, Tân Nguyệt là tiêu điểm, vì Vân gia đại phu nhân hôm nay sẽ lâm bồn.
Nhà phú quý sinh con khác với nhà bình thường, sinh con cũng cần hai ngày, nếu như chỉ sinh một làm sao thể hiện được sự khác biệt của cáo mệnh phu nhân, sinh liền hai đứa mới là đại phu nhân.
Như sấm nổ trên đất bằng, cả nhà reo hò, Vân gia lại thêm đinh rồi, một tiểu thiếu gia, một khuê nữ, đều là do Đại phu nhân sinh ra, nhưng lạ lắm, hoàng gia theo thông lệ ban thưởng, lạ cái là khuê nữ được thưởng nhiều hơn hẳn tiểu thiếu gia.
Vân Diệp ở trong phòng bế hai đứa con mừng tới không khép miệng lại được, người không dám mảy may nhúc nhích, nãi mụ cẩn thận đặt hai đứa bé vào lòng hầu gia, còn cẩn thận nâng đầu, chỉ sợ có sơ xảy gì.
Trong phòng đặt hai cái giường, một là Tân Nguyệt, một là Lý An Lan, so với Lý An Lan, sắc mặt Tân Nguyệt tốt hơn nhiều, lại sinh ra một nhi tử, đây là phúc lớn bằng trời, ông trời cũng chiếu cố mình, Lý An Lan sinh khuê nữ, Tân Nguyệt tức thì thấy lo lắng trước kia của mình thật nực cười, sinh khuê nữ còn phải nói là từ bụng mình bò ra, nghĩ thôi đã thấy vui.
– An Lan muội tử, đây là chuyện chẳng đặng đừng, đứa bé này phải cho vào tộc phổ Vân gia, chỉ có thể dùng cách ấy, con do muội sinh, cả nhà đều biết, nhưng những chuyện quanh co của người lớn quá nhiều, chỉ đành ủy khuất muội.
Vân Diệp mong đợi con sinh ra, nhưng không tán đồng sự ép buộc của Trường Tôn thị, một nữ nhân sinh con gian nan vất vả thế nào, sao nhất định nói là người khác sinh, không cho ai vui vẻ, dù có lý do to bằng trời.
– An Lan, con là của nàng, không ai đoạt đi được, ở nhà ta ai sinh là của người đó, không có cái chuyện gửi nuôi, sinh con chỉ là một phần, dạy dỗ sau này càng quan trọng, hiện giờ nàng đem con cho khỉ, mấy năm sau nó nhất định coi khỉ là mẹ, cho nên không thể xem thường tự mình nuôi dạy.
Nghe vây khuôn mặt nhợt nhạt của Lý An Lan mới có chút sắc máu, đưa tay đón lấy khuê nữ, dùng mũi cọ vào làn da non mềm, vô cùng yêu thương.
Tân Nguyệt cũng bế một đứa, nhưng nàng lại không ngừng nhìn khuê nữ trong lòng Lý An Lan, nàng cũng muốn khuê nữ, có điều bảo nàng đổi với Lý An Lan, nàng sẽ điên ngay.
– Đừng nhìn nữa, có thích mấy cũng là con người ta, trông con mình cho tốt, nàng nhìn xem, bế con kiểu gì thế, con trớ ra rồi.
Phụ nhân ở cữ Vân Diệp không dám trêu chọc, mấy phó phụ nhón chân nhón tay đào lỗ trên trường, chuẩn bị đưa Lý An Lan sang phòng khác, phụ nhân ở cữ không được dời ổ, nên đả thông hai gian phòng thành một là chuyện duy nhất có thể làm.
Địch Nhân Kiệt mặc áo lông điêu ngồi xe ngựa về nhà, thấy cửa treo đèn lồng liền cười vui vẻ, biết sư mẫu lại sinh rồi, vội vội vàng vàng chạy vào nhà, làm Lão Tiền đuổi theo mệt hơi, người bên ngoài về không được vào phòng cữ, tránh mang về thứ không lành.
Không cần Lão Tiền ngăn cản, Tiểu Vũ và Tiểu Nha khoanh tay trước ngực ở hành lang, chặn đường Địch Nhân Kiệt, cằm hếch cao, bộ dạng như sơn tặc đại vương.
– Tiểu Nha cô cô, sư tỷ, tiểu đệ lần này rảnh rỗi ở Lạc Dương chuyên môn tới chợ trên sông mua bánh hạnh hoa cho hai người, còn có kẹo mạnh nha. Tiểu Ưng thúc thúc, Đại Nha cô cô cũng có quà, ở khoang xe bên ngoài, đệ chỉ muốn đi thăm tiểu sư đệ, mong hai vị nhường cho.
Nghe thấy có lễ vật sắc mặt hai “đại vương” ấm áp hơn nhiều, Tiểu Nha định tránh đường thì Tiểu Vũ nói:
– Nghe nói lần này ngươi giết người ở Nhạc Châu, cho nên không được vào thăm tiểu sư đệ, phải tắm rửa, trừ tà mới được vào trong, lớn chừng đó rồi mà còn không hiểu quy củ.
Lão Tiền vội nói:
– Kiệt thiếu gia, lão nô đã chuẩn bị nước tắm cho thiếu gia rồi, quả tùng bách, lá bạc hà đều được ngâm trong nước, chỉ cần tắm xong, bước qua bồn lửa là có thể vào thăm tiểu thiếu gia, tiểu nương tử, nhà ta năm nay toàn chuyện tốt.
Địch Nhân Kiệt miễn cưỡng tới phòng mình tắm rửa, nhà tắm trong nhà chưa bao giờ có phần của nó và sư phụ.
Vân Diệp ở thư phòng nghe Địch Nhân Kiệt kể chuyện Nhạc Châu từ đầu tới cuối, thở phào nói:
– Chúng ta làm việc tốt đôi khi chưa chắc đã khiến người ta chịu ơn, giờ con làm việc cũng tính là hiểu một vài cái lý rồi, vi sư rất yên tâm, mười ngày sau thư viện khảo hạch con cũng tham gia đi, thứ con học được ở Vân gia đã vượt xa người cùng tuổi, cho nên khiêm nhường là thứ con phải học, tới thư viện là muốn con quan hệ với người khác nhiều hơn, chuyện chín xác đón khách không cần xen vào nữa, đặt tâm tư vào đọc sách, đợi nghỉ hè thì tới nhà con ở, phụ thân con mấy tháng nữa là tiến kinh rồi.
Nghe Địch Nhân Kiệt đối đáp đâu ra đó, Vân Diệp chẳng biết phải đánh giá học sinh của mình ra sao nữa, thông tuệ, cơ biến đều thuộc hàng thượng thừa, thiếu sót duy nhất là chưa nắm vững được lòng người, tới thư viện ở cùng đám cùng tuổi nói không chừng tốt hơn, dù sao trong nhà âm khí quá nặng.
Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì thì xuân canh luôn là đại sự hàng đầu, không thể xem nhẹ, toàn bộ nam đinh Vân gia ra ruộng, năm nay Vân gia đại thiếu gia Vân Bảo Bảo Vân Thọ khiêu vũ, trên người mặc y phục khắp nơi là túi và túi, đầu buộc bông hoa lớn, nhảy nhót mấy cái trong ruộng coi như xong, Lưu Tiến Bảo cướp cho nhà một cái sừng trâu đất, Lão Tiền phủ vải đỏ lên, mời lão nãi nãi đưa tới nhà thở tổ, đây là thể diện.
Cảnh tượng tương tự diễn ra ở khắp nơi trên Quan Trung, vạn vật phục sinh, nhân tâm cũng phục sinh, khi những vũng nước nhỏ dưới mái hiên vang lên tiếng tí tách, tin báo Hầu Quân Tập xuất một van binh từ Ân Sơn, cùng mười vạn quân thảo nguyên diệt chín họ Chiêu Vũ báo về kinh sư.
Cùng lúc này hai người Trương Kiệm, Khế Bật Hà Lực thừa lúc Cao Ly nội loạn mà tiến binh, đẩy chiến tuyến tới Liêu Thủy, nếu chẳng phải mùa xuân nước lên thì Khế Bật Hà Lực đã đẩy chiến tuyến tới Áp Lục Thủy.
Thành Đại Vương đã được tu sửa, nhưng thủy đạo bị phong kín, muốn học Vân Diệp đốt thành là không thể, tường thành màu sanh qua hai năm tu sửa vẫn đèn xì xì, nghe nói nước múc trong giếng ra tới nay vẫn còn múi khói lửa.
Thương đội Vân gia xuất phát tới Cao Ly, Vinh Hoa mang nhi tử rời đi, không biết khi nàng gặp lại Uyên Cái Tô Văn thì tâm tình sẽ phức tạp thế nào. “Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng; Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay.” Vân Diệp thêm vào vô vàn đoạn động lòng người cho câu chuyện tình đẹp thê lương của bọn họ, sinh và tử, sinh ly và tử biệt, niềm tin và trung thành, lừa gạt và phản bội, thật và giả, hư vào ảo, muốn nhìn thấu tất cả cần sự tín nhiệm chân chính.
Vinh Hoa nhìn thấu cõi đời, lấy thần kinh kiên cường nhất của mình giành lấy chiến thắng cuối cùng, chỉ là cái giá sau thắng lợi quá thảm, không biết Cao Sơn Dương Tử đang ở Cao Ly giúp Uyên Cái Tô Văn đoạt quyền sẽ dùng ánh mắt thế nào đánh giá tình cảm này thế nào, có lẽ tình cảm chưa từng có trên người ả, sự thành công của chế độ khiển Đường sử khiến địa vị ả ở nước Oa tăng vọt, chỉ kém Uyển Tuyền Nam hoàng tử, một nữ nhân có dục vọng quyền lực cực lớn muốn dùng cơ thể công chiếm Cao Ly khả năng rất khó, vì thứ duy nhất Uyên Cái Tô Văn có hiện giờ là quyền lực, hắn sẽ không cho ai hết.
Bất kể thái độ của Vân Diệp với người Cao Ly ra sao, nhưng y hâm mộ và khâm phục Vinh Hoa, đó là sự thực.
Người Đường đã quen với tiệp báo rồi, cho nên giết bao địch chỉ là con số khô khan, chỉ có từng xe kim ngân tài bảo đưa về Trường An mới khiến bọn họ vây quanh xem.
Hầu Quân Tập mang về Trường An chỉ có châu báu, không có con tin vương tộc, chín họ Chiêu Vũ đã thành truyền thuyết.
Quan Trung trở nên ngày càng chật chội, chẳng phải vì gần đây sinh nở quá nhiều, mà là trong Tần Lĩnh luôn có người chạy ra tìm quan phủ, hi vọng cấp hộ tịch cho họ.
Quan viên huyện Lam Điền vừa mừng rỡ, vừa đau khổ, vì khi những người ăn mặc rách nát, quý trước huyện nha của mình, hắn thậm chí tìm thấy mấy người quen cũ trong số đám người như ác quỷ đó.
Toàn dân chạy nạn, lâu nhất thậm chí tới tận năm Đại Nghiệp, thật không biết những người này tranh giành thức ăn với dã thú ra sao.
Hoàng đế chẳng quan tâm còn đất không, ông ta cho rằng cương vực mình khai phá được đủ cho bách tính, nếu cần, ông ta thấy mình vẫn có thể cầm đao kiếm đi mở mang cương vực, một đạo thánh chỉ ( thu long lưu dân thư) miễn toàn bộ tội trạng của lưu dân, bọn họ khóc lóc cảm tạ sự nhân từ của hoàng đế, huyện lệnh Lam Điền lại thầm rầu rĩ vì đất đai ngày càng ít.
Xuân ấm hoa nở, cảnh thái bình thịnh thế khắp nơi, âm nhạc mới của Quy Tư liên tục xuất hiện ở Trường An, rất nhiều điệu múa mỹ lệ chưa từng có được biểu diễn ở Trường An, kịch viện phường Hưng Hóa mỗi ngày đều biểu diễn một tiết mục khác nhau. Phường Hưng Hóa thời khắc hoa Lê đua nở vốn là lúc đẹp nhất, chẳng biết từ khi nào du khách thịnh hành chuyện cắm ô, nằm dưới hoa lê phiêu linh, hoặc thương cảm hoặc vui mừng, hoặc mang chút mong đợi.
Thiếu niên lang phía đối diện sao không nhìn qua đây? Mình đã dùng tư thế uyển chuyển nhất thể hiện vóc dáng mỹ miều của mình, vì sao chàng nổi giận với hoa lê?
Tiểu Vũ mặc nam trang trở thành mỹ nam hiếm có trên đời, có điều nàng không vui chút nào, thư viện đại khảo, Địch Nhân Kiệt đã tham gia khảo thí, sư phụ lại đuổi mình tới phường Hưng Hóa xem vũ kịch, còn nói nữ hài tử phải như thế, ngửi hương hoa, học vũ đạo, cho dù vào bếp học mấy món ăn mới cũng tốt, không cần chen lấn với một đống nam nhân thối. Thư viện tới nay vẫn chưa có nữ học sinh, trước kia nghe nói tới câu chuyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, một câu truyện ngu ngốc, nếu ba năm mà không ai nhận ra Chúc Anh Đài là nữ thì bộ dạng nữ nhân đó làm người ta hãi hùng thế nào? Bạn đang đọc chuyện tại
Tiểu Vũ là tiểu mỹ nữ, có là kẻ mù cũng nhận ra được là nữ tử, sư phụ không muốn đưa con vào bày sói, con cứ ở hậu viện cùng sư nương học tập quản gia hoặc thuê hoa mới là chuyện nên làm.
– Sư phụ lừa con, con đứng ở đây bao lâu như thế, đám nữ nhân ngu xuẩn kia có ai nhận ra con là nữ tử đâu, còn đánh mắt với người ta tới sắp lác rồi, dạng ngu ngốc thế mà cũng xứng làm nữ tử à?
Tiểu Vũ làu bàu ngắt đóa hoa lê cuối cùng trên cành xuống, ném bừa đi, tìm một nữ tử xinh đẹp nhất, đi tới bên cạnh, đẩy nha hoàn đi, hôn chụt lên má tiểu nương tử đó, cắn vành tai tiểu nương tử, nói nhỏ:
– Từ nay về sau nàng là của ta.
Nói xong buông tiểu nương tử toàn thân mềm nhũn đó đặt xuống bãi cỏ, chỉnh trang lại y phục của mình, lấy cái quạt cực lớn ra thong thả bước vào rừng lê.
– Ngươi là ai?
Tiểu nha hoàn kinh hoàng cố lấy dũng khí hướng về phía Tiểu Vũ hô to:
– Nhớ kỹ, tên của ta là Vân Ngũ.
Giọng Tiểu Vũ từ xa truyền tới, khiến các thiếu nữ khác ré lên, tiểu nương tử ngã trên bãi cỏ thẹn thùng lấy khăn tay che mặt.
– Nữ nhân ngu xuẩn.
Tiểu Vũ phẫn nộ đi ra khỏi rừng lê, muốn ngửa mặt lên trời cười thật lớn, đó là nữ nhân đấy hà? Sư phụ nói trong rừng lê luôn có nhân duyên tốt, những tên đầu heo nhìn nữ nhân chảy nước dãi kia là nhân duyên tốt của mình à? Quá đáng nhất là đám khốn nạn đó nhìn nữ nhân chảy nước dãi cũng đành đi, nhưng nhìn bản thiếu gia cũng chảy nước dãi là sao? Buồn nôn, đúng là đáng chết, thôi, về nhà, chẳng may không tìm được nam nhân thích hợp thì dùng tạm Tiểu Kiệt, chỉ nó mới khiến mình cảm thấy còn giống nam nhân.
Hầu Kiệt nhìn thấy Tiểu Vũ rồi, nhưng không dám tới gần, vừa rồi mình nghe thấy cái gì vậy? Không có nam nhân tốt thì dùng tạm Tiểu Kiệt? Trời ơi mình nghe thấy cái gì thế?
Hầu Kiệt run rẩy dựa vào cây lê trượt xuống đất, lẩm bẩm:
– Lấy Tiểu Kiệt dùng tạm? Ta là Hầu Kiệt, các tiên sinh luôn gọi là ta là Tiểu Kiệt, trừ mẹ ta gọi ta là bảo bối, tỷ phu, tỷ tỷ, các huynh đệ đều gọi là là Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt kia chính là ta? Ha ha ha, chính là ta.
Tiểu Vũ chẳng hề bận tâm vừa rồi vô tình gây ra hiểu lầm, cưỡi lên lưng lão đại của nhà Vượng Tài, phóng như bay về Vân gia trang tử, vũ kịch trong kịch viện chỉ lừa được loại không có óc như Thì Thì, xem kịch mà còn nước mắt giàn giụa đúng là vớ vẩn, tởm nhất là Lý Ảm ngổi bên cạnh đưa cho khăn tay, như tên ngu xuẩn.
Sư phụ nói, ngu xuẩn là một loại bệnh, có thể truyền nhiễm, tránh kẻ ngu càng xa càng tốt, tránh một ngày mình cũng là đồ ngu xuẩn xem kịch chảy nước mắt.
Lão đại nhà Vượng Tài năm nay vừa trưởng thành, vóc dáng còn cao hơn phụ thân, nhất là lông trông thế nào cũng thấy cao quý, không giống như Vượng Tài, suốt ngày làm lông mình rối bù, dáng vẻ bê tha, giống tên nghiện rượu hơn giống ngựa, chẳng hiểu vì sao sư phụ thích Vượng Tài, khi thay lông chỉ cần cưỡi một cái là toàn thân đầy lông ngựa, thế còn không cho người ta cưỡi, làm như mình thèm lắm ấy.
Nha hoàn Bính Đầu của Tiểu Vũ cũng cưỡi ngựa rất tốt, chủ tỳ buông dây cương, mặc chiến mã mang mình phi nước kiệu, dọc đường có vô số sĩ tử đang tới Ngọc Sơn, nhìn thấy kỵ thuật của chủ tỳ bọn họ, người vỗ tay, người huýt sáo, người Đại Đường, dù nữ tử cũng nên có kỵ thuật tốt.