Đường Chuyên

Chương 914: Khỉ diễn trò mà thôi (2)



Trường An lúc hoàng hôn chẳng còn mấy người nữa, xe ngựa của Ngụy Trưng đi qua nhà mà không vào, rẽ tới phủ của Phòng Huyền Linh, tiếng chuông dọn đường càng lúc càng gấp gáp, khi Ngụy Trưng tới Phòng phủ là lúc vạn nhà thắp đèn.

Phòng Huyền Linh mặc áo cộc phe phẩy quạt xem thư, thi thoảng lại ngâm nga, gật gù lên tục, Ngụy Trưng lại cúi đầu ăn cơm, cơm nước đơn giản, một món ăn một món canh thôi. Ngụy Trưng ăn hết thức ăn, rồi đỏ nước rau vào bát, tráng qua rồi uống sạch. Ăn cơm xong ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, thứ Vân Diệp viết, Lão Phòng ít nhất xem ba lượt mới phát biểu.

– Lão Ngụy, đừng lấn cấn nữa, người ta đang làm rồi, lo lắng cho hưng suy của Trường An không phải chỉ có một mình ông, thái tử, Ngô vương đang chỉnh đốn sản nghiệp hoàng gia. Trường Tôn Vô kỵ đang đầu tư vào tiền trang, xưởng đúc tiền sẽ tách khỏi sản nghiệp của hoàng gia, chính thức nạp vào sự quản hạt của hộ bộ. Bệ hạ hôm nay tan ngọ triều đã triệu lão phu vào cung, quy định rõ ràng, chuyện đúc tiền chỉ có công bộ mới có quyền, nếu ai dám tự ý đúc tiền giả, giết không tha!

– Máy dệt lông nay đã cho phép chế tạo ở Trường An, khu công nghiệp huyện Tam Nguyên đã chuẩn bị bản vẽ, không bao lâu nữa xưởng dệt lông lớn nhất sẽ xuất hiện, ít nhất dung nạp một vạn người làm công. Chỉ riêng hạng mục này, người nhàn tản sẽ bớt đi quá nửa.

– Khi ông và Vân Diệp giao phong làm bệ hạ nhìn ra một sản nghiệp, đó là tuyền đơn các người ném vào nhau, bệ hạ nói thứ lợi khí khiến Ngụy Trưng, Vân Diệp khốn đốn này phải nắm trong tay quốc triều. Cho nên bệ hạ điều thợ của Ngọc Sơn thư viện, làm một thứ giống công báo, ba ngày in một bản, chuyên môn cho đăng chính lệnh triều đình, phong vật địa phương, còn có tin mua bán, lão phu tính rồi, một nhà xưởng như vậy cũng cần rất nhiều người.

– Ngoài ra bệ hạ ra lệnh, chiêu mộ lương gia tử vào điện Vũ Đức, nhân số không rõ, mục đích không rõ, hạng mục này cần không ít người, lão phu đoán chừng có liên quan tới quân bị quốc gia, vì người chủ trì là Trường Tôn Thuận Đức.

– Lão Ngụy, ông cả nghĩ rồi, bệ hạ là quân chủ vạn thế, nếu như Vân Diệp không vạch ra con đường cho Trường An trước, ông cho rằng bệ hạ trơ mắt để y vét sạch Trường An à? Thời gian qua ông oán trách mọi người đúng là vô lý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Bát nước cổ cuối cùng cũng bị hắt đi!

– Bệ hạ đồng ý, các vương gia công chúa đều hành động, nhà Lý Hiếu Cung muốn mở Ấn Thư quán, nghe nói chuyên môn in ấn kinh phật, tộc độ thông dịch của Huyền Trang thật kinh người, nghe nói đã có mười bốn quyển cần in ấn.

– Nhà Lý Đạo Tông sắp mở trại bò sữa, nghe đâu đã mang từ thảo nguyên về năm nghìn con bò, chuyên môn lấy sữa, một là vì làm kẹo, hai là cung cấp cho xưởng bơ lạc, bò không cho ra sữa nữa còn có thể giết bán thịt.

– Hai vị công chúa Đơn Dương, Trường Lạc tính dùng xưởng xay xát đem toàn bộ mạch thừa sắp mốc say thành bột, bán lên thảo nguyên, Cửu Giang và Hành Dương công chúa phụ trách bán, phu quân hai vị công chúa này là Chấp Thất Tư Lực và A Sử Na Đỗ Nhĩ, không lo không có người mua.

– Trông ông mệt mỏi lắm rồi, hiện giờ ăn no, tinh thần khôi phụ, vậy đi về đi, cho tiểu cơm, về nhà tắm rửa thoải mai, bảo tẩu phu nhân hâm cho ấm rượu, uống xong ngủ một giấc. Lão phu đã chuẩn bị cho ông ba ngày nghỉ, tự điều chỉnh lại, Vân Diệp chuyến này không coi ông là tử địch, tâm tư của y dùng cả vào việc bố trí Trường An, ông nên vui mừng đi, y vẫn là thần tử Đại Đường, không độc ác tới mức làm tổn hại quốc gia để kéo đổ ông như ông nghĩ đâu, ông hiểu lầm người ta rồi, người ta chẳng qua nổi hứng chơi bời, chạy đi du ngoạn, ông mở đường cho người ta, tội gì mà không chạy?

Phòng Huyền Linh thao thao bất tuyệt, lúc thì mừng, lúc thì giận, còn hổ thẹn, ông ta lo nát lòng vì Trường An, cho rằng Trường An tiêu điều do mình công kích Vân Diệp gây ra, nghe Phòng Huyền Linh nói, mới biết trong con mắt hoàng đế, hoàng hậu thậm chí cả Vân Diệp, mình chỉ là một con khỉ diễn xiếc.

– Đùa bỡn thần tử như thế, không phải khí độ đế vương, lão phu dâng tấu, hỏi sao bệ hạ có thể ung dung ngồi trên long ỷ nhìn thần tử suốt ngày bôn ba mà ung dung chê cười.

Thứ ta thấy sao ông không nhìn thấy, rõ ràng ông vì thiên kiến bản thân mà tự biến mình thành khỉ, còn trách người khác, nhưng chuyện đã qua, cần thiết nhất là vỗ về Lão Ngụy, Phòng Huyền Linh vỗ đầu:

Tham Khảo Thêm:  Chương 504

– Đế vương luôn ở trên cao nhìn thần tử đấu đá nhau, bản thân nắm chắc phần thắng xem náo nhiệt, đó là sở thích hiếm hoi của đế vương, ông làm thần tử phải chuẩn bị tinh thần bị coi như khỉ, nếu không ông học Vân Diệp, người ta không muốn làm khỉ nên nghỉ phép ba năm dẫn cả nhà đi ngao du, đúng là hâm mộ chết thôi, lão phu cũng muốn làm như thế, nhưng không có cơ hội, chỉ cần có nhất định sẽ nắm lấy.

Ngụy Trưng quả nhiên đi bộ về nhà, dọc đường gặp mấy nhóm võ hầu tra hỏi, thấy đèn lồng của phủ Trịnh quốc công, liền lặng lẽ đi theo hộ vệ.

Bước chân của Ngụy Trưng nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy nhiên không hài lòng Vân Diệp nhúng tay vào Trường An, luôn cho rằng Vân Diệp đang mở rộng ảnh hưởng của Ngọc Sơn thư viện, để đợi ngày bản thân quay lại, vì sự an ổn của Trường An, trải đắng này bất kể thế nào Ngụy Trưng cũng phải nuốt xuống. Thấy người ta nhàn nhã giải quyết vấn đề, mình thì oằn lưng không được tích sự gì, cứ thấy Vân Diệp làm việc tùy ý, cười hì hì hà hà, không đủ chững chạc, hiện giờ xem ra ở phương diện dân sinh, mình không phải đối thủ của y…

Lý Nhị gối đầu giữa hai bầu vú đầy đặn của Dương phi, nhắm mắt để Dương phi bóp đầu, chẳng mấy chóc ngáy khò khò, Dương phi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đặt Lý Nhị xuống, mùa hè nóng nặc, biết Lý Nhị chịu nóng rất kém, liền lấy quạt quạt mát cho ông ta, hôm nay trời rất oi, ếch trong ao cứ kêu ộp oạp suốt, bảo nội thị đi bắt mãi không hết.

– Hôn sự của Tiểu Ảm nên chuẩn bị rồi, nãng chuẩn bị ra sao? Vân Diệp trước khi xuất hành chuyên môn để đại đệ tử lại, là chuẩn bị để chúng hoàn hôn, thế cũng tốt, Thì Thì là đứa bé đơn thuần lương thiện, trẫm gặp vài lần rất hài lòng, bỏ đi phụ thân hòa thượng kia, nể mặt Vân Diệp không được bạc đãi nó, trẫm nghe nói trong cung có kẻ vì phụ thân nó mà gièm pha, nàng phải ngăn chặn, cần thiết phải mạnh tay, đừng có như bồ tát không ra tay được.

– Không phải thiếp không ra tay được, Thì Thì không cho thiếp thân xử trí, nó nói cha mình là hoàng thượng không phải chuyện gì xấu hổ, nó có cha yêu thương, có sư phụ yêu thương, đó là chuyện hạnh phúc, người ta nói là vì đố kỵ, không cần để ý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2213: Cấm khu Cốt Hải (2)

Lý Nhị hừ một tiếng, nắm lấy tay Dương Phi:

– Tiểu Ảm gặp phải vận rồi, năm xưa trẫm hận không thể tát chết thằng tiểu tử thối đó, giờ cưới được nữ tử tốt như thế, đúng là tạo hóa. Bình ngọc dương chi do Vu Điền kính hiến nên thưởng cho Thì Thì, trẻ ngoan nên được thưởng.

Dương Phi cao hứng thay Thì Thì tạ hoàng ân, lại lo lắng hỏi:

– Khi thành thân Vân Diệp không có mặt, sao y lại xuất hành lúc này, khách nhà nữ có một mình y thôi.

– Thế mới là sư phụ tốt, thanh danh của y đã thối hoắc rồi, đứng ra chủ trì hôn lễ không có lợi, nghe nói Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch cùng ba vị Thái Sơn ông đều ra được, thể diện thế là đủ, lúc Thanh Tước thành thân cũng chẳng long trọng như thế, nàng đợi hưởng phúc là được.

Lý Nhị miệng nói tay không thành thật luồn vào trong yếm lót của Dương Phi nhào nặn, Dương Phi đỏ mặt tía tay đánh tay Lý Nhị, len lén nhìn nội thị và cung nữ trong điện, bộ dạng thẹn thùng khiến Lý Nhị càng thêm hứng trí…

Vân Bảo Bảo vừa khóc vừa nhảy dây, người béo múp míp nện rầm rầm xuống đất, nhìn trộm cô gia gia, vừa định lười biếng thì bị đánh một cái, nó rất nhớ tổ nãi nãi, nhớ các cô cô, nhớ cha, nhớ nương thân, nhị nương, tam nương, thậm chí là cả muội muội hay bắt nạt nó cũng nhớ lắm. Cha đi mình còn tưởng sẽ vui lắm, ai ngờ sống càng thê thảm, cô gia gia lúc nào cũng ở sát bên cạnh, buổi tối léo cửa sổ tới bếp kiếm cái ăn cũng bị xách cổ về, Vân Bảo Bảo thề mình đã rất cẩn thận, bôi cả dầu lên cửa sổ, không phát ra tiếng động, vì sao cô gia gia bắt được mình?

Nãi nương nước mắt đầm đìa nhìn Đại thiếu gia nhảy dây, mặt đỏ rực, nhất định là mệt lắm rồi, còn không dám lười, chỉ cần lơi lỏng một chút là mông sẽ bị đánh, hôm qua tắm cho thiếu gia phát hiện mông thiếu gia thâm tím, ông trời ơi, Đại thiếu gia mới năm tuổi đã biết rất nhiều chữ rồi, còn muốn thế nào nữa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.