Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 90: Trăng mật (1)



Hôn lễ ngày hôm đó chính là một trong những phần ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời Ôn Thư Du.

Mọi chuyện đều tựa như một giấc mộng. Cô mãi mãi không quên được hình ảnh mình kéo Lương Yến Tân băng qua nền tuyết trắng, cuối cùng nằm vùi trong lòng anh trên chiếc xe ngựa.

Xe ngựa chuyển bánh trên nền tuyết trắng xóa, khách mời đứng ngoài lâu đài chứng kiến hai người hôn nhau.

Điều “bất ngờ duy nhất” có lẽ là lúc tung hoa.

Khi đó Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu đều đứng trong đám đông sau lưng cô. Nhưng Ôn Thư Du đứng đằng trước thấy ánh mắt của anh cả nhà mình có ý ám chỉ, còn cả bố mẹ cũng đang hướng ánh mắt về phía Tống Gia Ninh.

Kết quả là khi cô tung hoa về phía sau, mọi người im lặng hai giây rồi cười ào lên tiếng.

“Chia sẻ chút may mắn nào”.

Cô quay người lại, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Khúc Vân Chu vừa bắt được hoa cưới. Lộ Kinh Trì đứng bên cạnh cười toét miệng đến tận mang tai.

Ôn Thư Du trưng vẻ mặt vui sướng trên nỗi đau khổ của Ôn Lãng Dật. Chưa biết chừng Khúc Vân Chu còn kết hôn trước Tống Gia Ninh và Ôn Lãng Dật ấy chứ.

Lúc này Ôn Lãng Dật cũng không kịp tới tìm cô “tính sổ” vì sau hôn lễ là tiệc đãi khách, sau đó cô và Lương Yến Tân sẽ ra thẳng sân bay.

Trước kỳ nghỉ trăng mật, Ôn Thư Du từng có rất nhiều kế hoạch, nhưng cô không ngờ được ngày đầu tiên và ngày thứ hai của hai người đều trải qua ở khách sạn.

Đêm hạ cánh xuống điểm đến, do quá mệt mỏi nên hai người nghỉ ngơi sớm. Nhưng ngày hôm sau, cô chưa kịp bước ra khỏi phòng đã bị sói già Lương Yến Tân bắt lại ăn sạch sành sanh.

Lần này Lương Yến Tân không còn bận tâm điều gì, bốn chữ “lòng tham không đáy” đã được người đàn ông thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hậu quả của chuyện này chính là cô không còn chút sức lực nào để thực hiện kế hoạch của mình mà chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày trong phòng.

Nghĩ đến người nào đó sau khi “lên chức” và có được danh phận chính thức ở bên cô, Ôn Thư Du chỉ nhìn thấy một viễn cảnh vô cùng đen tối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Cô cũng không dám lấy chuyện chênh lệch tuổi tác ra nói, miễn lại kích thích người đàn ông mới qua đầu ba nào đó, hoặc lại vô tình cho anh cái cớ để “chứng minh” bản thân.

Đương nhiên, ngoại trừ điều này thì tuần trăng mật của họ vẫn vô cùng hoàn hảo.

Lương Yến Tân cũng cảm thấy như vậy.

Buổi sáng thức dậy, thấy vợ mình còn đang say giấc, anh sẽ đi tắm rửa trước, sau đó sẽ xử lý chút công việc trong nước. Hoàn thành mọi việc thì thời gian cũng không còn sớm, đúng lúc nên về phòng ngủ cung cấp “dịch vụ báo thức” buổi sáng cho Ôn Thư Du.

Đối với việc này, người đàn ông cảm thấy vô cùng vừa lòng. Hai gò má đỏ bừng và vài giọt nước mắt của cô vợ đáng yêu mỗi sáng là thứ hữu hiệu nhất giúp anh “cai thuốc”. Hơn nữa, so với cà phê và thuốc lá thì làm bữa sáng và tắm cho vợ khiến anh thấy thú vị hơn nhiều.

Ban đầu Ôn Thư Du vẫn rất xấu hổ khi có người tắm cho mình nên muốn giành lại quyền lên tiếng; nhưng sự kiên trì của đối phương và thân thể mệt mỏi đã khiến cô cam chịu phó mặc bản thân mình cho anh.

Ví như hiện tại.

Ôn Thư Du bị người đàn ông thả về giường, cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, êm ái cuộn vào trong chăn.

Buồn ngủ quá…

Bỗng nhiên, nệm giường hơi lún xuống, một bóng đen bao trùm lấy cô.

“Bà Lương à”, phần thân trên của người đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái mang theo mùi hương nhẹ nhàng chậm rãi vây quanh cô, “nên dậy ăn sáng rồi”.

Cô vùi mặt vào trong chăn, đáp: “Em muốn ngủ”.

“Ngoan nào, dậy ăn sáng trước đã”.

Thấy cô vẫn nằm im bất động, Lương Yến Tân vén tấm chăn đang che hết khuôn mặt cô: “Tối hôm qua em còn nói muốn đi mua quà tặng cho mọi người mà?”.

“Mấy lời đó thì anh nhớ rõ thế, tối qua em cũng nói muốn ngủ mà anh có nghe đâu, anh còn giả vờ không nghe không thấy nữa”. Ôn Thư Du bị chọc giận đã tỉnh táo hơn một chút.

Lương Yến Tân khẽ cười thành tiếng.

“Nếu sáng nay em không dậy nổi cũng không sao”. Anh ung dung vỗ lưng cô sau tấm chăn: “Chúng mình làm chút chuyện khác nhé?”.

Làm chuyện khác? Nằm trên giường thì còn làm được chuyện gì nữa đây! Ôn Thư Du xoay người trừng mắt lườm anh, cảm giác bủn rủn vô thức truyền đến cơ thể khiến cô bất chợt nhíu hàng mi thanh mảnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 320: Tam Trọng Kiếm Thế, Hồng Trần Tiếu

“Trong lòng anh ngoài cái này thì còn thứ gì khác không”. Cô xấu hổ thò tay đẩy anh, nhỏ giọng thầm thì.

Lương Yến Tân nắm lấy cổ tay cô: “Lòng anh trước sau chỉ chứa được một thứ thôi”.

Ánh mắt cô khẽ lay động, dưới ánh mắt bình tĩnh chăm chú của anh, cô bất giác rụt tay lại: “… Là thứ gì”.

Anh cúi đầu hôn lên mắt cô: “Em”.

Ôn Thư Du biết anh không bao giờ keo kiệt nói lời tình tứ vào những lúc thế này, mặc dù những lời đó đều xuất phát từ thật tâm. Vì thế cô lại một lần nữa chịu thua anh, được anh dỗ ngon lành bèn chịu theo anh đi ăn sáng.

Bọn họ ở trong một căn biệt thự hai tầng. Mấy ngày nay, ngoại trừ người phụ trách dọn dẹp vệ sinh thì không hề có ai khác, kể cả đầu bếp. Nếu hai người không ra ngoài, mỗi bữa cơm đều sẽ do Lương Yến Tân chuẩn bị.

Còn cô chỉ phụ trách việc ăn. 

“Em cảm thấy không thể như vậy được”. Ôn Thư Du nâng cằm nhìn bàn ăn đối diện, tỏ vẻ mặt nghiêm túc.

Lương Yến Tân nhíu mày nhìn cô.

“Em đâu phải trẻ con, việc này có thể tự làm mà”.

Anh “Ừ” một tiếng có lệ nhưng vẫn bóc tôm đưa đến miệng cô: “Há miệng nào”.

“…”. Ôn Thư Du im lặng há miệng cắn, tạm cắt đứt câu nói về sau của mình.

Sau bữa sáng, cô chạy lên phòng thay đồ lựa chọn quần áo mặc ra ngoài. Thay đồ xong, cô ngồi trước gương trang điểm, chọn đại một thỏi son tô vài đường, sau đó dùng tay dặm đều son trên cánh môi.

Màu anh đào đỏ mọng bao phủ bờ môi hồng nguyên bản.

Vừa đóng nắp thỏi son, Ôn Thư Du ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông. Đối phương thản nhiên dựa vào khung cửa, không biết đã nhìn cô bao lâu.

Cô đặt thỏi son xuống, quay lại nhìn anh.

“Xong rồi à?”. Ánh mắt Lương Yến Tân khẽ chuyển động, lặng lẽ dừng lại trên môi cô.

Ôn Thư Du gật đầu, quay sang bên chọn một đôi giày.

“Xong rồi”.

Chưa dứt lời, người đàn ông dựa bên khung cửa đứng thẳng dậy, chậm rãi bước đến ngồi xổm trước mặt cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tư thế của anh gần như nửa quỳ, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa ý cười nồng đượm. Tiếp theo, anh đưa tay một chiếc giày, tay kia nắm lấy cổ chân cô.

Ôn Thư Du mím môi, để mặc hành động của anh.

Người đàn ông cụp mắt xuống, sống mũi cao, hốc mắt sâu, lông mi rũ xuống rất dài.

Anh thả lỏng bàn tay nắm bên mắt cá chân của cô, giúp cô đi giày. 

Khớp xương trên đôi bàn tay thon dài trắng trẻo của anh cọ lên chân cô vô cùng thích thú, độ sát thương đột nhiên tăng gấp bội.

Ôn Thư Du mơ hồ nhìn đến chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay anh. Kim đồng hồ nhỏ xíu đang chuyển động nhưng còn kém xa nhịp tim của cô lúc này.

Đi xong cả hai chiếc giày, anh đưa mắt nhìn cô, chốc lát lại cong môi mỉm cười.

“Rất vinh hạnh vì cống hiến chút sức mọn cho em, bà Lương”.

Khóe môi Ôn Thư Du khẽ cong lên, cuối cùng mở rộng thành vầng trăng khuyết nhẹ ngọt ngào.

Cô nâng tay đặt lên vai anh, nửa thân trên dồn chút sức lực sang anh rồi bất chợt hôn một cái rất kêu trên mặt anh, để lại một dấu son đỏ rực ngay bên má.

Lương Yến Tân siết chặt tay ôm eo cô, cô theo đà ngã vào vòng tay anh. Người đàn ông bất ngờ ôm cô đứng dậy.

Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Ôn Thư Du hoảng sợ, kinh hãi kêu một tiếng rồi ôm chặt lấy anh.

“Lương Yến Tân, anh lại dọa em”.

Anh cười khẽ, ôm cô đặt lên bàn trang điểm sau đó khom lưng đối diện với cô. Anh nâng cằm cô, ngón tay thản nhiên xóa dấu vết son môi để lại.

“Bà Lương à, có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không?”.

“Đổi gì cơ?”. Cô nín cười, cố ý nói: “Chẳng lẽ phải gọi anh là “chú Lương” à?”.

Anh lùi ra sau một chút, cánh tay đặt lên mép tủ bên cạnh cô, nghe vậy lại bỗng nhiên nhíu mày.

Ôn Thư Du chớp mắt, kiềm chế cảm giác thẹn thùng khó hiểu, nói tiếp: “Hay là… anh ơi?”.

“Câu này giữ lại lúc khác hãy gọi”. 

Lương Yến Tân nhìn cô chằm chằm, mỉm cười đưa tay véo cằm cô: “Gọi “chồng ơi” anh nghe nào”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.