Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 93: Cuộc sống sau kết hôn (1)



Có con?

Lương Yến Tân nhíu mày, bình tĩnh hỏi cô: “Sao lại hỏi như vậy?”.

“Nhiều người ở tuổi anh đã có con đi mẫu giáo rồi, em chỉ muốn biết anh có để ý, sốt ruột không thôi”. Ôn Thư Du dừng lại, giọng nói nhỏ đi một chút, “Hoặc là phía mẹ anh”.

“Chuyện của chúng ta không cần băn khoăn cảm xúc của người khác. Anh không sốt ruột, cũng không để ý. Nếu không sao anh lại luôn dùng biện pháp an toàn?”. Nói xong, anh lại hỏi: “Hay là em muốn có con rồi?”.

“Không phải”, cô nhẹ nhàng thở ra, “tạm thời… em cũng chưa muốn”.

Hai người cùng lúc đi đến cửa. Lương Yến Tân buông tay cô, ngồi xổm xuống thay dép cho cô, làm đâu vào đấy xong mới đứng lên nhìn cô.

“Miên Miên, em không ngại nói cho anh biết vì sao chứ?”.

Vốn dĩ Ôn Thư Du vẫn còn chút không yên lòng, nhưng nhìn động tác thong thả ung dung của anh mới biết anh thật sự không để ý chuyện này, hơn nữa đúng là mỗi lần làm anh đều dùng biện pháp tránh thai.

Hiểu được thái độ của anh, cô đã có thể tự nhiên nói ra suy nghĩ của mình.

“Đứng ở góc độ của em, em cảm thấy bây giờ vẫn còn sớm, em vẫn chưa sẵn sàng, dù sao chúng ta cũng vừa kết hôn”. Cô mím môi, nói ra suy nghĩ của bản thân, “nhưng nếu đưa ra quyết định này mà không xét đến cảm xúc của anh khiến em cảm thấy có phần ích kỷ”.

Lương Yến Tân lắc đầu: “Em không cần lo lắng về anh như vậy”.

“Đương nhiên em phải lo, bởi đây là chuyện của hai chúng mình”.

“Nhưng phần lớn tác động tiêu cực của việc này lại đều do em gánh vác”. Ánh mắt anh nghiêm túc, nhìn cô chăm chú: “Em vừa tốt nghiệp, anh hy vọng em có thể có nhiều thời gian tự quyết định cuộc sống của bản thân”.

Bất kể là vui chơi hay hoàn thành những dự định cho sự nghiệp đều là lý do vô cùng chính đáng. Cô còn trẻ như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ của cô vất vả mang thai mười tháng thì anh lại vô cùng kháng cự.

Đối với anh mà nói, có con không phải chuyện bắt buộc.

“Đương nhiên, em cũng có thể cho rằng những lý do vừa rồi của anh có vẻ to tát. Nhưng dù sao anh cũng không muốn ai đó chiếm mất nhiều sức lực của em, huống chi em còn phải chịu đựng đau đớn, chấp nhận rủi ro, dù đó là đứa bé cũng vậy”.

Ôn Thư Du ngẩn người, nhìn gương anh thoáng vẻ mất mát.

Trước đây bọn họ chưa từng nghiêm túc bàn đến chuyện này, cho nên đây là lần đầu tiên cô biết được thái độ của Lương Yến Tân.

Nói không cảm động là nói dối, sống mũi cô chợt cảm thấy cay cay.

Nhưng… trước đây cô lo lắng anh vội muốn có con, bây giờ đã trút bỏ được nỗi lo ấy, ngược lại cô bắt đầu băn khoăn có khi nào anh không muốn sinh con.

“Anh thích trẻ con không?”.

Lương Yến Tân nhìn cô, anh không ngốc đến mức nói ra sự thật, vẫn biết tiến biết lùi mà nói ra câu trả lời có thể chấp nhận được: “Anh thích con gái”.

Nếu là một bé gái giống cô thì anh có thể tiếp nhận, còn nếu là một thằng nhóc con thì thôi đi.

“Chuyện này đâu phải em muốn là được”. Ôn Thư Du thì thầm, nhướng mày nói: “Nếu tương lai có một ngày em đã sẵn sàng, sẽ muốn sinh con thì sao?”.

Một lúc sau, anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh tôn trọng mong muốn của em”.

Anh không thích trẻ con, xưa nay cũng không hề có chút kiên nhẫn nào với trẻ con, nhưng nếu là con của hai người thì lại khác.

Bất kể thế nào, mọi chuyện đều chiều theo cô.

Ôn Thư Du cực kỳ vui vẻ, kiễng chân hôn chụt một cái thật kêu lên cằm anh.

Ý định ban đầu của cô chỉ là hỏi rõ vấn đề này, kết quả nói xong lại dắt đến một vấn đề khác. Cô cảm thấy mình rất sợ đau, hơn nữa, vì muốn toàn tâm toàn ý yêu thương con nên sinh một đứa là được. Còn về thích con trai hay con gái…

Cô vừa muốn sinh một phiên bản nhỏ của anh, vừa muốn sinh một cô con gái điệu đà để có thể chải tóc, mua quần áo đẹp cho con.

Nhưng mọi chuyện đều không thể biết trước được, cũng không phải là chuyện bản thân có thể tự quyết định. Cho dù là trai hay gái thì đều là món quà quý giá mà trời cao ban tặng.

Còn chuyện cần làm bây giờ chính là trân trọng và hưởng thụ hiện tại bởi cô thật sự rất thích cảm giác chỉ có hai người họ.

Sau chuyến du lịch kéo dài nửa tháng, hai người về nước đến nhà họ Ôn một chuyến, tặng quà lấy lòng không thiếu một ai.

Không khí tụ họp gia đình vẫn chẳng khác gì trước khi kết hôn, bố mẹ và hai anh trai vẫn quan tâm cô như cũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lúc nói chuyện phiếm, cô nói chuyện sinh con với Triệu Đường Như.

Triệu Đường Như vô cùng mãn nguyện lẫn vui mừng, không khỏi bật cười: “Đúng là Yến Tân sẽ có suy nghĩ như vậy”.

Gặp người nhà xong rồi đến bạn bè, Khúc Vân Chu cười hỏi cô: “Thế nào hả bà Lương, trở thành vợ người ta rồi thấy thế nào?”.

“Cảm thấy hình như… không thay đổi quá lớn thì phải?”. Ôn Thư Du đáp.

Thay đổi lớn nhất chính là cô chuyển vào ở cùng anh trong căn nhà mới, mọi sự thân thiết và đồng hành khó có được trong quá khứ đều trở nên vô cùng tự nhiên ở hiện tại.

Trong lúc cô nói chuyện, Tống Gia Ninh vẫn không ngừng quan sát cô, cuối cùng đưa ra kết luận: “Miên Miên, chắc ngày nào cậu cũng được đút ăn no luôn hả”.

Bất chợt nghe thấy một câu như vậy, Ôn Thư Du vừa uống một ngụm nước suýt chút nữa đã phun ra bằng sạch. Cô ho khụ khụ vài cái, hai má đỏ bừng: “Cậu nói gì thế!”.

Tống Gia Ninh sửng sốt, vẻ mặt mù mờ không hiểu: “Sao thế? Mình thấy mặt cậu có da có thịt, còn đẹp hơn…”.

Bỗng dưng, cô bạn lờ mờ hiểu ra gì đó, giọng nói chợt ngừng lại.

Khúc Vân Chu ở bên cạnh đã nghẹn cười muốn sặc, một lúc sau cô bạn không thèm kiêng nể gì nữa bật cười giòn giã.

“Trời đất ơi”, Tống Gia Ninh tỏ vẻ kinh ngạc: “Miên Miên, cậu thay đổi rồi!”.

“Gì thế! Rõ ràng là cậu nói năng mờ ám khiến mình hiểu lầm!”.

“Mình chỉ nói “đút ăn no”, vị kia nhà cậu đâu phải mới ngày một ngày hai đút cậu ăn đâu”. Cô nàng ra vẻ ý vị thâm trường nói: “Xem ra nửa tháng này… chậc chậc… không thì sao cậu lại phản ứng mạnh như thế?”.

“Cậu còn nói nữa!”. Ôn Thư Du nhào qua lập tức bịt miệng cô bạn.

Sau khi về nước, Ôn Thư Du dọn vào ở trang viên Vân Phù, cô đã hoàn toàn thích ứng với việc người làm trong trang viên gọi mình là “phu nhân” và cuộc sống hai người sau hôn nhân, điều duy nhất vẫn chưa quen chính là không ngủ đủ giấc.

Phía tòa soạn tạp chí không cần cô ngày nào cũng phải đến đúng giờ, nhưng cô muốn học hỏi thêm. Cô còn phải chuẩn bị vũ hội và buổi đấu giá khi khai trương quán cà phê cho nên mỗi sáng đều ra khỏi nhà rất đúng giờ.

Trong nhà không chỉ có một tài xế, nhưng Lương Yên Tân nhất quyết muốn cô đi với mình, đưa cô đi trước rồi mới đến công ty.

Trải qua hai ngày bão táp rời giường vô cùng khó khăn, Ôn Thư Du quyết định đàm phán với đối phương khi bị anh đánh thức ôm vào phòng tắm rửa mặt.

“Ngoại trừ cuối tuần, mỗi ngày em đều phải dậy sớm”. Cô bắt đầu rào trước đón sau cho mục đích của mình.

Lương Yến Tân nhướng mày, “Ừ?”.

“Dậy sớm thì nên đi ngủ sớm một chút… nếu không sẽ không đủ giấc”.

Ánh mắt anh lặng lại giây lát, bỗng dưng nở nụ cười.

“Anh cười gì”. Ôn Thư Du xấu hổ, cướp lời nói tiếp, “Em cảm thấy chuyện đó nên tiết chế một chút, không tốt cho cơ thể”.

Vừa dứt lời, cô lập tức ý thức được mình lỡ lời, khao khát muốn sống mãnh liệt trỗi dậy khiến cô bổ sung thêm một câu: “Không tốt cho cơ thể của em”.

“Đàm phán” với anh là tốt cho cô, cô không thể mất cả chì lẫn chài, tiền mất tật mang được. Hơn nữa, cô quả thật cũng không thấy Lương Yến Tân bị ảnh hưởng gì cả. Người ê ẩm mệt mỏi mỗi sáng chỉ có mình cô, còn anh thì hoàn toàn là dáng vẻ thỏa mãn hăng hái vô cùng.

Không công bằng chút nào cả!

“Ra vậy”, Lương Yến Tân nhíu mi, ung dung nhìn cô: “Tiết chế thế nào?”.

“Một tuần hai lần nhé?”, Ôn Thư Du bật ra một câu. Quả thật cô cũng rất hưởng thụ chuyện đó, nhưng chuyện gì quá cũng không tốt, bằng không cô sẽ chết chìm trong cảm giác vừa dày vò vừa sung sướng.

Nghe vậy, người đàn ông híp mắt nhìn cô.

Ôn Thư Du cười khan hai tiếng: “Vừa đúng cuối tuần mà, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ…”.

Cô càng nói càng nhỏ, cuối cùng đành nép vào lòng anh làm nũng: “Ngày nào thức dậy cũng rất mệt, người cũng mỏi nữa”.

“Anh có một cách, muốn nghe không?”. Anh ôm cô trọn trong vòng tay.

Ôn Thư Du nghi ngờ ngẩng mặt lên: “Cách gì?”.

“Đi ngủ sớm hai tiếng”.

Cô sửng sốt, thẳng người lên án: “Anh áp bức em!”.

“Ừm”, anh khom người ghé bên tai cô cười, “dùng từ rất sinh động chính xác”.

Sinh động chính xác? Ôn Thư Du ngẫm nghĩ một lúc mới phát hiện một từ rất đỗi bình thường lại bị anh bóp méo thành ý nghĩ mờ ám. Hai từ đơn lẻ ở cạnh nhau lại hấp dẫn lạ thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 210: C210: Chương 210

“Lưu manh!”.

“Cảm ơn đã khen!”. Anh không để ý sắc mặt giận dỗi của cô mà cười nhẹ hôn lên môi cô.

Ôn Thư Du không kìm nổi cảm xúc, mỉm cười đẩy anh ra nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy nhét lại trong chăn.

Cuối cùng Lương Yến Tân vẫn thỏa hiệp, nhưng cũng không giảm bớt số lần theo ý cô: “Em nằm bên cạnh anh mà lại mong anh làm hòa thượng hả?”.

“Hay em đến phòng cách vách ngủ?”. Ôn Thư Du cố ý từ từ rút về phía cửa phòng, thậm chí một chân đã bước ra cửa trước ánh mắt cười như không cười của người đàn ông.

Hậu quả là Lương Yến Tân lại đen mặt bế cô về phòng ngủ.

Nhưng chưa đến hai ngày sau, Ôn Thư Du đến kỳ kinh nguyệt.

Sáng sớm thức dậy, vùng bụng dưới đau âm ỉ, một lúc sau cô mới nhận ra cảm giác quen thuộc này, sau đó là cảm giác mệt mỏi kiệt sức.

Rõ ràng, kỳ sinh lý đến rồi.

Ngay sau đó, bàn tay ấm nóng của người đàn ông nắm bàn tay đang đặt trên bụng cô. Anh nằm nghiêng người, vòng tay ôm chặt cô từ phía sau.

Anh không nói chuyện, cũng chưa thức dậy, tất cả chỉ là hành động bản năng trong lúc ngủ.

Ôn Thư Du đột nhiên quay người lại, vùi đầu dụi trên vòm ngực anh khiến cổ áo của người đàn ông khẽ buông lỏng.

Cô đá chân, vùi mặt vào cổ anh.

Lương Yến Tân bị người trong ngực mình động đậy đánh thức. Trước khi mở mắt, anh hơi lùi lại phía sau, vòng tay vẫn ôm chặt tấm lưng cô: “Làm sao vậy?”.

Giọng nói biếng nhác lộ rõ vẻ buồn ngủ.

Đáp lại anh chỉ là hơi thở ấm áp phả lên cổ nhưng tần suất rõ ràng lại không nhịp nhàng thong thả như thường ngày.

“Miên Miên?”. Anh nheo mắt, cúi đầu nhìn người trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa bả vai cô: “Dậy rồi à?”.

Ôn Thư Du đáp lí nhí: “Vâng”.

Lương Yến Tân nhìn đầu hồ báo thức đầu giường, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ cô thức dậy thường ngày. Anh nâng tay nhẹ nhàng xoa gáy cô, “Ngủ thêm một lúc đi”. Nói xong, anh ngồi dậy trước bước xuống giường.

Nhưng người trong lòng lại không chịu buông tay: “Anh đi đâu”.

“Anh dậy trước”. Anh không có thói quen ngủ tiếp khi đã dậy, trừ khi là ngủ thêm với cô vào cuối tuần.

“… Dạ”. Im lặng một lát, Ôn Thư Du buông tay, từ từ nhắm hai mắt, cả người chui rụt lại trong chăn.

Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cô đều thấy khó chịu, lười biếng, đặc biệt là ngày đầu tiên. Cho nên sáng nay cô không chỉ không muốn dậy mà cũng không muốn cho anh đi.

Mặc dù suy nghĩ này có phần ngây thơ nhưng lúc này cô lại quyến luyến hoài niệm chuyến du lịch trăng mật. Cô vẫn luôn cảm thấy nếu hai người mãi mãi ở chung như vậy thì tốt biết mấy.

Hiện tại, sự ỷ lại của cô vào anh đã không thể đong đếm ít nhiều.

Bỗng nhiên, luồng cảm xúc ấm áp chạm đến thái dương, là người đàn ông đang cúi đầu hôn lên thái dương cô.

Vì không muốn quầy rầy nửa tiếng còn lại của cô, Lương Yến Tân hôn nhẹ một cái rồi lùi lại, cuối cùng nhẹ nhàng vén tóc mai của cô ra sau vành tai. Khi rút tay về, anh không kiềm chế được dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại.

Ấm áp nhẵn nhụi khiến lòng anh mềm nhũn.

Mi mắt Ôn Thư Du khẽ rung rinh nhưng không mở mắt ra.

Phần giường còn lại trở nên nhẹ bẫng.

Lương Yến Tân đứng dậy chuẩn bị đến phòng cách vách tắm rửa. Anh quay người nhìn thoáng qua phía sau lưng. Tấm chăn hé mở, thân hình người phụ nữ mảnh mai hơi cong lại, mái tóc đen dài xõa trên ga trải giường trắng tinh.

Người đàn ông mắt rủ mày chau, lặng lẽ thở dài trong lòng.

Giờ đây anh mới chính thức hiểu được thế nào là “Từ nay quân vương không lâm triều*”, trước đây anh còn không biết bản thân mình có tố chất mất ý chí trước sắc đẹp như thế.

* Nguyên văn 从此君王不早朝 trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.

Trước đây trong giới có những người chấp nhận đối đầu với gia đình vì một người phụ nữ, khi ấy anh còn chê cười họ. Nhưng khi đích thân trải qua anh mới biết tư vị của nó hạnh phúc như thế nào.

Trước khi đóng cửa, anh liếc mắt nhìn màn hình di động, ánh mắt chợt dừng lại một chút.

Mấy con số chói lọi đập vào mắt. Anh đóng cửa lại nhẹ nhàng, nhíu mày quay người bước xuống lầu.

“Thím Hứa”.

“Tiên sinh”. Thím Hứa vội buông vật gì đó trong tay, quay người lại.

“Những thứ lần trước chuẩn bị cho phu nhân đâu”.

“Đã chuẩn bị đầy đủ, không thiếu thứ gì”.

“Sau này mỗi tháng phải chuẩn bị trước cho phu nhân trước một ngày”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: Tại sao Điềm Điềm bị thiểu năng trí tuệ?

“Vâng, tiên sinh”.

Đợi người đã đi xa, thím Hứa cảm thán một tiếng, quay đầu đi làm theo dặn dò của ông chủ.

Trước khi đến đây, người trong ngành nói với bà rằng cậu chủ nhà họ Lương không dễ hầu hạ, thái độ lạnh lùng đáng sợ, nhưng khi đến đây bà mới thực sự được mở rộng tầm mắt.

Nhiều cuộc hôn nhân trong giới nhà giàu chỉ có vẻ bề ngoài, đều là hữu danh vô thực, tình cảm đã hiếm, quan tâm săn sóc đến mức độ này càng vô cùng hiếm có. Mà dáng vẻ của ông chủ lúc đó khiến bà chẳng thể nào liên tưởng đến “lạnh lùng đáng sợ” mà người ta từng nói.

“Thím Hứa, tiên sinh vừa nói gì thế?”. Người giúp việc trông có vẻ trẻ tuổi đến gần hỏi.

Thím Hứa lấy lại tinh thần, cẩn thận truyền đạt lại một lần, sau cùng còn bổ sung: “Nhất định phải nhớ kỹ, sau này mỗi tháng không được quên đâu đấy”.

“Yên tâm đi, thím Hứa. Ngày trước chú Trần còn nói với chúng cháu rồi, phải nhớ rõ mọi chuyện của phu nhân còn hơn cả tiên sinh nữa”.

Hai người vừa nói vừa cười, sau đó ai đi bận việc người nấy.

Nửa tiếng còn lại, Ôn Thư Du cũng không ngủ mà chỉ nhắm mắt im lặng nằm trong chăn, cả người mơ màng nửa tỉnh nửa mơ.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, tiếng nắm cửa khiến cô bừng tỉnh.

“Thím Hứa, tôi dậy rồi”. Cô buồn bã ỉu xìu lên tiếng, giọng nói có phần rầu rĩ: “Nằm thêm vài phút nữa”.

Có lẽ do không tỉnh táo nên cô cho rằng thím Hứa vào đánh thức mình, nhưng cô lại quên mất người làm trong nhà không thể không gõ cửa mà đã vào phòng.

“Miên Miên, dậy ăn sáng rồi uống cái này đi”. Đôi cánh tay rắn chắc ôm cô lên.

Ôn Thư Du sửng sốt mở mắt ra, thứ ập vào mắt là vòng tay của Lương Yến Tân, còn cả bữa sáng đặt trên đầu giường, ngoài đồ ăn còn có một cốc nước màu nâu đỏ.

Thân thể người đàn ông tràn ngập hương sữa tắm nhưng vẫn chưa thay ra quần áo mặc ở nhà.

“Sao anh…”.

“Hôm nay anh không đến công ty, ở nhà với em”. Anh nửa quỳ bên giường, giúp cô đi chiếc dép nhung mềm mại.

Ôn Thư Du mờ mịt nhìn mái tóc anh vẫn còn lộn xộn.

“Vì sao vậy?”

Chân trái xong đến chân phải, đi dép xong cả hai bên, Lương Yến Tân chống khuỷu tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô.

“Hai ngày đầu kỳ sinh lý em đừng đến công ty”.

Cô giật mình chốc lát: “… Anh nhớ à”.

“Anh đã quên lần nào chưa?”. Lương Yến Tân nhíu mày, “Nói em muốn anh ở nhà với em khó vậy à?”.

Buổi sáng thức dậy cô làm nũng với anh như vậy, chắc chắn là khó chịu trong người. Nhất thời anh chưa nhớ ra ngày tháng, còn cô thì kín miệng như vỏ trai.

“Vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà làm trễ việc chính sao được”.

“Những chuyện khác ngoài em mới là việc nhỏ”. Anh đứng lên xoa đầu cô: “Hai ngày tới em cũng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt”.

“Em cũng đâu yếu ớt như thế”. Ôn Thư Du nhỏ giọng nói, vẻ uể oải trên gương mặt đã vơi đi chút ít.

Cô đưa tay nắm lấy tay anh đang đặt trên đầu mình, cả người lặng lẽ ngả vào lòng anh.

“Là anh yếu ớt”. Lương Yến Tân hừ một tiếng rất nhẹ: “Không chịu được dáng vẻ đáng thương của em”.

Ôn Thư Du cười rộ lên, dường như cảm giác khó chịu trong người thoáng chốc đã giảm bớt.

“Em không đến tòa soạn tạp chí cũng không sao, nhưng Lương thị chắc hẳn rất nhiều việc?”. Cô đi theo anh vào phòng tắm.

“Thiếu anh vẫn ổn, đợi lát nữa gọi Dương An đến là được”.

Vừa nói, người đàn ông vừa cúi đầu lấy nước ấm và kem đánh răng cho cô. Sau khi đưa bàn chải cho cô, anh tự nhiên cầm lấy chiếc dây buộc tóc bên cạnh.

Anh hơi nheo mày, bắt đầu vuốt mái tóc cô, gian nan lắm mới buộc tóc được cho cô.

Ôn Thư Du kinh ngạc, nhìn chằm chằm qua tấm gương.

Lương Yến Tân cao hơn cô rất nhiều nên cho dù anh đứng sau lưng cô nhưng toàn bộ gương mặt đều được phản chiếu trong gương.

Hàng mi rủ xuống in bóng trên khuôn mặt dưới ánh đèn, mái tóc đen rối bời, quần áo ngủ bình thường, là một dáng vẻ anh tuấn thư thái mà phải là người vô cùng thân thiết như cô mới được thấy.

Nhưng mặc dù anh có nhíu mày thì Ôn Thư Du vẫn chẳng hề thấy chút xíu mất kiên nhẫn nào toát ra từ anh.

Cô lại nhớ đến cốc trà gừng đường đỏ ngoài kia.

Còn cả khi anh nói đời này anh phải rất may mắn mới rước được cô vào kỳ nghỉ trăng mật ở nước ngoài…

Cô cũng nghĩ như vậy, rất may mắn mới lấy được anh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.